Năm 1981 Bắt Đầu Từ Y Tế Trường Học

Chương 198: Giúp đỡ giải quyết tiền giải phẫu

**Chương 198: Hỗ trợ giải quyết tiền phẫu thuật**
30 đồng tiền, đối với người thành phố mà nói không phải vấn đề lớn, thường thì trong xưởng có thể thanh toán, dù là tự túc chi trả cũng bằng hơn phân nửa tiền lương tháng.
Nhưng đối với người sống trên núi mà nói, 30 đồng tuyệt đối là một khoản tiền lớn, tuyệt đại đa số gia đình căn bản là không thể nào xoay sở được.
Người miền núi có đặc điểm chính là bụng chắc chắn không đói, khắp núi đồi đều là đồ ăn, mọi nhà đều có súng săn, thực sự không được thì đi săn cũng có thể no bụng.
Nhưng trên núi không có nhà máy nào, không có chỗ làm việc, hơn nữa giao thông không thuận tiện, săn được con mồi hay trồng cây nông nghiệp, căn bản là không bán được.
Nói trắng ra là, vào những năm tám mươi, chín mươi, cuộc sống của người miền núi về cơ bản là tự cung tự cấp, một chữ: "Nghèo".
Cho nên mấy người con trai của lão đầu nghe xong muốn 30 đồng tiền, tất cả đều rầu rĩ, biện pháp duy nhất cũng chỉ có thể đi vay mượn.
Cũng không nên trách Trần Kỳ kẻ nịnh hót, trong mắt chỉ có tiền, không muốn vì nhân dân phục vụ, phẫu thuật còn chưa làm đã bàn luận chuyện tiền nong? Có còn y đức hay không?
Nhưng không có cách nào khác, chẳng lẽ để Trần Kỳ đói bụng làm cách mạng? Nếu bác sĩ chính mình cũng không nhận được tiền lương, phải chết đói thì ai sẽ vì nhân dân phục vụ đây?
Cho nên tiền là nhất định phải nói, nói trước cho rõ ràng, dù sao cũng tốt hơn là sau này không có tiền đôi bên nảy sinh xung đột.
Mấy người con trai của lão nhân đích xác rất buồn, từng cái lông mày đều nhăn lại, Trần Kỳ đột nhiên nảy ra ý:
"Có phải các ngươi đang lo lắng phí phẫu thuật không đủ?"
Mấy người con trai của lão nhân nghe xong, trên mặt khỏi phải nói lúng túng, nhưng miệng vẫn cứng rắn:
"Đại phu không có việc gì, tiền chúng ta có, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp, ca phẫu thuật của cha ta nhất định phải làm, lần này chúng ta không nợ."
Trần Kỳ nghe xong tặc lưỡi:
"Dạng này nha, ta biết có một cách xoay tiền, trong nhà các ngươi có thịt khô không? Gà khô, vịt khô, thỏ khô gì cũng được, chủ khách sạn Tống Đại Hải đang thu mua bằng tiền mặt, các ngươi có thể đến đó đổi tiền."
"Thật sự? Chủ khách sạn thu cái thứ này? Mặn chát, chủ khách sạn thu đi làm gì? Bây giờ cán bộ thích ăn thịt khô sao?"
"Không phải chủ khách sạn thu mua, là Tống Đại Hải cá nhân thu mua, ngược lại có bao nhiêu hắn thu bấy nhiêu, các ngươi trong nhà nếu có những thứ thịt khô này, vừa vặn có thể đi đổi chút tiền, một con gà rừng một đồng, nếu là một tảng lớn thịt khô, ít nhất có thể đổi được 3 đồng đó."
Trần Kỳ giống như một mụ sói, dần dần dụ dỗ, ngoài mặt đang giúp bọn hắn nghĩ kế, nhưng ngầm lại đang làm ăn cho mình.
Con trai cả của lão nhân vỗ đùi:
"Lại còn có chuyện này? Thịt khô trong nhà có nha, nhà ai mà không có, đi, ta lập tức trở về lấy, gánh một gánh tới, phí phẫu thuật của cha ta chẳng phải giải quyết xong rồi sao!"
Trần Kỳ cười không nói, nhìn mấy người con trai của lão nhân ở bên kia thảo luận, thương lượng xong nhà ai góp bao nhiêu thịt khô, tiếp đó người con cả tựa như một cơn gió chạy trở về.
Thu mua 30 đồng thịt khô ở trong núi lớn, mang ra thành phố ít nhất có thể kiếm lời 50 đồng, làm ăn này, chậc chậc chậc, đôi bên cùng có lợi.
Giải quyết xong bệnh nhân đầu tiên, thuận tiện giúp bệnh nhân giải quyết phí phẫu thuật, Trần Kỳ tâm tình vui vẻ hẳn lên.
Tưởng đầu trọc đuổi hắn lên núi tới Trung tâm Y tế thì sao? Lão tử như cũ có thể phát tài, đồng thời còn có thể tạo dựng sự nghiệp, đợi ta Hồ Hán Tam lại trở về.
Có bệnh nhân đầu tiên, phía sau bệnh nhân cứ thế đến.
Loại bỏ một số người không thể phẫu thuật, hoặc không có thuốc chữa trị, còn lại tình trạng bệnh nhân cũng coi như muôn hình vạn trạng.
Đủ các loại bệnh, trong đó bệnh nhân bị trĩ là nhiều nhất, chuyện Hạ Vĩnh Phân đâu có gạt được? Không thấy người nhà họ Hạ lúc ép cưới cao giọng thế nào sao?
Cho nên, khu Hoàng Đàn có người bị bệnh trĩ cơ hồ đều tới đây.
Chờ nhân viên công tác của Trung tâm Y tế đến giờ làm việc, trong sân bệnh viện đã chật kín người.
Trước đó mọi người đã phân công, thế là tất cả nhân viên đều vào vị trí, muốn nằm viện thì làm thủ tục, muốn phẫu thuật thì đi nộp tiền, tâm trạng ai cũng kích động.
Có bệnh nhân nghĩa là có công việc, có công việc nghĩa là mọi người đều có thể lãnh lương, lời hứa của Nghiêm Viện trưởng trước đây có khả năng thực hiện.
Lư Tiểu Huệ, Thường Hỉ Hoa, Giải Anh, Kim Lâm Lâm, 4 người đã được bồi dưỡng để trở thành chủ lực quân Ngoại khoa trong tương lai, lập tức tất bật làm việc. Trần Kỳ chia bệnh nhân làm hai loại.
Một loại thì không cần nằm viện, tỉ như cắt u nang, gắp móng tay, làm sạch vết thương khâu lại toàn bộ đều để Thường Hỉ Hoa làm ở phòng khám bệnh của phòng phẫu thuật.
Mà hôm nay Trần Kỳ thu nhận 8 người bệnh cần nằm viện phẫu thuật, kỳ thực có viêm túi mật, viêm ruột, giãn tĩnh mạch, nhưng là hắn và Lư Tiểu Tuệ sẽ trực tiếp lên bàn phẫu thuật.
Đèn không hắt bóng sáng lên, ca phẫu thuật bắt đầu.
Trần Kỳ tay cầm "Kỳ đao" thế mà không có cảm giác kích động, lòng yên tĩnh như nước, giống như kiếp trước bình tĩnh:
"Mọi người, chuẩn bị xong chưa?"
Lư Tiểu Tuệ gật đầu: "Trần đại phu, ta chuẩn bị xong!"
Giải Anh cười cười: "Trần đại phu, ta cũng chuẩn bị xong!"
"Tốt lắm, ca phẫu thuật cắt túi mật đầu tiên của Hoàng Đàn Trung tâm Y tế, bây giờ chính thức bắt đầu!"
9 giờ sáng, khi lãnh đạo của Cục Y tế và chính phủ khu Hoàng Đàn tới Trung tâm Y tế, muốn tham gia buổi lễ khai trương khoa Ngoại, đột nhiên phát hiện bên trong Trung tâm Y tế không có chuẩn bị gì cả.
Trong bệnh viện, mọi người bận rộn, thậm chí phòng phẫu thuật cũng đã bắt đầu hoạt động.
Phó cục trưởng Khâu của Cục Y tế cảm thấy quá thần kỳ, 7000 đồng xây một phòng phẫu thuật đã là quá khoa trương, bây giờ vừa xây dựng xong đã có bệnh nhân đông nghìn nghịt, càng làm cho hắn kinh ngạc không ngậm được miệng.
Mấy vị lãnh đạo cũng không tức giận, năm nay quan chức đều không hách dịch, tương đối thực tế.
Mọi người còn hào hứng đi tới trước phòng phẫu thuật, xuyên qua cửa kính, phát hiện bên trong Trần Kỳ đã mặc đồ phẫu thuật, nghiêm túc bắt đầu mổ, không khỏi liên tục gật đầu.
Phó khu trưởng Hồ Hoa Hưng không khỏi cảm khái:
"Không dễ dàng a, tôi cho rằng bọn họ chuẩn bị làm một phòng phẫu thuật nhỏ, bình thường băng bó vết thương, không ngờ Trung tâm Y tế lại làm một việc lớn, trực tiếp làm phẫu thuật Ngoại khoa, người sống trên núi chúng ta có phúc rồi."
Cán bộ của Cục Y tế có thể không có cảm thụ gì, nhưng các cán bộ địa phương Hoàng Đàn thì mỗi người đều vô cùng vui mừng.
Lúc này, lại có một chiếc xe Jeep 212 lái vào cổng lớn của Trung tâm Y tế.
Từ trên xe bước xuống là Viện trưởng Quách của Bệnh viện Nhân dân, Chu Hỏa Viêm.
"Oa, đây chính là Hoàng Đàn nha, thật là xa, Trần Kỳ tiểu tử này trước đây vào núi, đoán chừng trong lòng lạnh lẽo lắm đây? Ha ha."
Quách Viện trưởng rõ ràng tâm tình không tệ, còn có thời gian đùa giỡn.
Chu Hỏa Viêm vừa vặn eo giãn gân cốt, vừa cười trả lời:
"Hắn mới không có lạnh lẽo đâu, lần trước tới Bệnh viện Nhân dân còn khoác lác với ta, hắn mỗi ngày đều được ăn thịt, thỏ rừng gà rừng gì đó ngày nào cũng ăn, còn nói chúng ta không có lộc ăn."
"Này lão Chu, anh nói xem trong bệnh viện này sao lại nhiều người như vậy? Không phải nói bệnh nhân ở Trung tâm Y tế trên núi ít đến đáng thương sao?"
Chu Hỏa Viêm còn chưa trả lời, hai người liền nghe được cách đó không xa trong đám người bộc phát một trận cãi vã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận