Năm 1981 Bắt Đầu Từ Y Tế Trường Học

Chương 661: Lão Quách phát biểu thu làm nữ

**Chương 661: Lão Quách phát biểu thu làm con gái**
Mấy người cậu và chú họ của Phó Trân Trân, vì trốn tránh trách nhiệm, vứt bỏ mấy vạn nguyên tiền chữa trị, giờ lại nhắm mắt nói bừa.
Lão Quách giận đến run người, chỉ tay vào đối phương, cười lạnh nói:
"Các ngươi, các ngươi sao có thể như vậy, các ngươi còn có hay không có ái tâm? Còn có nhân tính hay không? Các ngươi dầu gì cũng là người thân của Phó Trân Trân, có quan hệ m·á·u mủ ruột thịt nha."
"Đừng đừng đừng, ngươi có lòng thương người, ngươi có lòng thương người thì ngươi làm người giám hộ đi."
"Đúng vậy, ép buộc đạo đức thì tính là bản lĩnh gì?"
"Ngoài miệng nói một đằng, làm một nẻo, ngươi là đứng không đau lưng?" (ý nói: đứng trên phương diện lý thuyết mà nói thì dễ, thực tế lại khác)
"Ta không có tiền, ngược lại cái người Lâm Hộ Nhân kia, ai thích làm thì làm, ta không làm. Việt Trung bệnh viện các ngươi nghe nói không phải có tiền sao, các ngươi đi làm đi."
Mấy người cậu và chú họ của Phó Trân Trân bắt lấy Lão Quách bắt đầu công kích dữ dội.
Lão Quách nghe xong, giận đến mức, cơ thể càng ngày càng run rẩy, Trần Kỳ luôn cảm thấy Lão Quách là vui vẻ đến phát run.
"Tốt tốt tốt, nếu các ngươi đều không cần, vậy thì Phó Trân Trân ta nhận, ta sẽ làm người giám hộ này. Hôm nay lãnh đạo thành phố Dương Sơn và các ngươi, những người thân quyến này đều có mặt, ta, Quách Nguyên Hàng, sẽ nhận Phó Trân Trân làm con gái nuôi, chính thức đưa ra làm người giám hộ của con bé, tất cả chi phí sau này của con bé ta đều một mình gánh chịu!"
A?
Hiện trường đầu tiên là yên tĩnh, sau đó lại là một mảnh xôn xao.
Mấy người cậu và chú họ của Phó Trân Trân nghe xong mừng rỡ, hô to:
"Đây chính là ngươi nói, ngươi không được đổi ý, chúng ta bây giờ lập tức viết văn thư, giấy trắng mực đen viết xuống."
Phía Việt Trung bệnh viện, không ít người đều đang khuyên can:
"Quách bí thư, ngài cần phải suy nghĩ lại."
"Quách bí thư, ngài không cần nhất thời xúc động, có phải hay không sau khi trở về, cùng người nhà thương lượng một chút rồi hãy nói?"
"Quách bí thư, cái này, đây chính là một chuyện phiền toái nha."
Rõ ràng, phía Việt Trung bệnh viện, các nhân viên công tác đều phản đối việc Lão Quách nhận Phó Trân Trân làm con gái nuôi và trở thành người giám hộ, cảm thấy đây là tự mình chuốc lấy phiền phức, cõng thêm một gánh nặng.
Chỉ có Trần Kỳ đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra lão hồ ly này đã chờ đợi ở đây? Thật đúng là bày ra một ván cờ lớn, tất cả mọi người đều bị hắn ta biến thành quân cờ.
Thì ra, Lão Quách cùng bạn già kỳ thực rất thích con gái, đáng tiếc đời này chỉ sinh được hai đứa con trai.
Hai đứa con trai lại sinh cho hắn ta 4 đứa cháu trai, ngay cả một đứa cháu gái cũng không có, điều này khiến Lão Quách vô cùng không hài lòng, tỏ rõ sự tiếc nuối.
Cho nên Lão Quách liền đặc biệt thích hai đứa con gái song sinh của Trần Kỳ, những ngày lễ, ngày tết, lần nào cũng mua cho Trần Nhất Tâm một đống lớn quà, ôm là không muốn buông tay.
(Trần Nhất Tâm là con gái, Trần Nhất Ý là con trai, lần này không nhầm lẫn.)
Khi Phó Trân Trân được đưa đến Việt Trung bệnh viện, ban đầu Lão Quách thông cảm với con bé, về sau cũng dần dần thích cô bé kiên cường lạc quan này. Cho nên cùng bạn già thường xuyên đến bệnh viện thăm nom, có thời gian rảnh lại an ủi con bé.
Cứ như vậy, Lão Quách liền nảy sinh ý định, muốn nhận Phó Trân Trân làm con gái nuôi, chẳng qua là ngại ngùng nói cho người khác biết, bao gồm cả Trần Kỳ.
Nếu như hôm nay, mấy người thân thích của Phó Trân Trân đều tranh nhau muốn làm người giám hộ của con bé, xem con bé như người thân, thì Lão Quách cũng sẽ đem cái tâm tư nhận con gái nuôi này giữ trong lòng, từ bỏ như vậy.
Vậy mà, đám cậu và chú họ của Phó Trân Trân lại tranh nhau không muốn làm người giám hộ, không mảy may quan tâm đến tình thân.
Điều này khiến Lão Quách, trong cơn tức giận, ý định trong lòng lại trỗi dậy, chuẩn bị thực hiện giấc mộng của mình.
Thế là hôm nay hắn cố ý dẫn dắt cảm xúc của mấy người cậu và chú họ của Phó Trân Trân, cố ý dùng mấy vạn nguyên tiền thuốc men ép bọn họ từ bỏ quyền giám hộ đối với Phó Trân Trân.
Cuối cùng hắn làm bộ không chịu được sự khích tướng, vỗ bàn đứng dậy, làm kẻ "khờ khạo" này, đã được như ý nguyện, có được quyền giám hộ Phó Trân Trân.
Toàn bộ phòng họp, ngoại trừ Trần Kỳ, con cáo nhỏ này, thì không một ai nhìn thấu bản chất của Lão Quách.
Thế nhưng, việc Lão Quách muốn nhận nuôi Phó Trân Trân, không chỉ cần sự đồng ý của ba bên trong phòng họp, mấu chốt còn phải có sự gật đầu đồng ý của chính Phó Trân Trân mới chắc chắn.
Thế là một đám người lại rầm rộ đi tới phòng bệnh Khoa Bỏng, chuẩn bị làm chứng cho nhau.
Nhìn thấy bên ngoài phòng bệnh có một đám người, nhất là trong đám người lại thấy được mấy người cậu, cảm xúc của Phó Trân Trân rõ ràng có chút kích động, trùm chăn lên đầu.
"Y tá trưởng, ta không muốn gặp bọn họ, bảo bọn họ đi đi!"
Lưu Hộ Sĩ có chút khó xử đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn mọi người nói: "Trân Trân nói không muốn gặp các ngươi, vậy phải làm sao bây giờ?"
Lão Quách hít sâu một hơi: "Như vầy, ta một mình đi vào, ta sẽ mở microphone, các ngươi ở ngoài phòng bệnh nghe chúng ta nói chuyện, mọi người thấy thế nào?"
Phó khu trưởng Lưu gật đầu: "Biện pháp này tốt, chúng ta phải chiếu cố cảm xúc của trẻ nhỏ."
Để tiện cho việc dạy học, phòng bệnh Khoa Bỏng thường là phòng bệnh vô khuẩn, hoặc phòng cách ly đơn độc, bên trong cũng có thiết bị theo dõi, trò chuyện và quay video đầy đủ.
Lão Quách đi vào trong phòng bệnh, nhìn thấy Phó Trân Trân trùm đầu, tim đập có chút nhanh, lại có chút kích động:
"Trân Trân, ta là bác Quách của con đây."
Phó Trân Trân ló đầu ra, nước mắt lưng tròng: "Bác Quách, con không muốn gặp bọn họ, con không muốn gặp ai cả."
Khi Phó Trân Trân nhìn thấy những người lạ và người thân, thảm kịch phát sinh trong nhà vào đêm hôm đó liền dội lên trong lòng, mặc dù con bé luôn lẩn tránh, cố ý không nghĩ tới nữa, nhưng có những chuyện, làm sao có thể dễ dàng quên đi?
Giống như con bé nhìn thấy cậu mình liền nghĩ đến mẹ, nhìn thấy chú họ liền nghĩ đến ông nội và ba ba của mình.
Ba người thân nhất của con bé, có hai người là hung thủ, duy chỉ có người ba yêu thương con bé, vì cứu con bé mà cam nguyện hy sinh. Cho nên Phó Trân Trân thà làm đà điểu, thà cả đời nằm trong phòng bệnh, trốn trong chăn, cũng không nguyện ý đi ra ngoài gặp người.
Nhìn thấy tiểu cô nương khóc lóc kể lể, bên ngoài phòng bệnh, tất cả mọi người đều thở dài, không ít nữ đồng chí đều đang lau nước mắt.
Mà trong phòng bệnh, Lão Quách càng kiên định hơn với việc giữ Phó Trân Trân lại Việt Trung. Bằng không, với tâm tính như vậy của con bé, cho dù chữa khỏi bệnh trở về Dương Sơn, đối mặt với người dân ở đó, người thân, bạn học chỉ trỏ...
Kết quả chỉ có thể là một, hoặc là nhảy lầu tự sát, hoặc là trở nên điên rồ, triệt để tự mình phong bế.
"Trân Trân, có một việc bác Quách muốn bàn bạc với con một chút, chủ yếu là tiền thuốc men của con và chi phí hồi phục sau này sẽ khá lớn. Các cậu và chú họ của con điều kiện kinh tế có thể hơi kém một chút, bọn họ không có khả năng gánh chịu. Con không nên trách bọn họ.
Ngoài ra, nhà của cậu và chú họ con đều có cả gia đình phải nuôi sống, áp lực rất lớn. Cho nên hôm nay lãnh đạo quê hương con, thầy giáo của con, lãnh đạo công ty của ba ba con đều đến. Tất cả mọi người muốn bàn bạc xem tương lai của con nên làm thế nào? Con sẽ ở lại Việt Trung, hay là trở lại Dương Sơn?"
Lão Quách còn chưa nói hết, Phó Trân Trân liền khóc nói: "Con không đi Dương Sơn, con c·hết cũng không trở về Dương Sơn!"
Trong lòng Lão Quách chắc mẩm, ba ngón tay bóp chặt con ốc, ổn rồi!
"Trân Trân, bác Quách có một ý tưởng, con cũng biết bác Quách và bác gái con rất thích con. Ta và bác gái con, úc, còn có rất nhiều cô dì, anh chị trong bệnh viện đều hy vọng con có thể ở lại Việt Trung.
Cho nên, bác Quách, ha ha, muốn nhận con làm con gái. Sau này nhà bác Quách chính là nhà của con, bác Quách sẽ chữa bệnh cho con, bác Quách sẽ thu xếp cho con đi học, để con bắt đầu lại cuộc sống mới ở Việt Trung, con thấy thế nào?"
Lão Quách vừa mới nói xong, trái tim tất cả mọi người đều treo lên, tất cả mọi người đang chờ đợi đáp án.
Trần Kỳ cũng có chút khẩn trương, chỉ sợ học sinh cấp ba, trải qua biến cố gia đình trở nên rất phản nghịch, "bình đã vỡ không sợ rơi", vậy thì xong đời.
Ở ngoài đời, trong những quán net, những đứa trẻ hút thuốc, những cô gái bị nhặt xác ở cửa quán bar, những cô gái vị thành niên sinh con trong nhà vệ sinh, thường là những đứa trẻ có gia đình không hạnh phúc, hoặc từng chịu đả kích, buông bỏ chính mình.
Người không tự cứu mình, Phật cũng khó độ.
Phó Trân Trân rõ ràng không nghĩ tới bí thư Quách kính yêu lại muốn nhận mình làm con gái. Dù sao con bé cũng chỉ mới 15 tuổi, độ tuổi ngây thơ, đơn thuần, năng lực tư duy còn chưa chín chắn.
Cho nên sau một thoáng im lặng, Phó Trân Trân nhìn qua lớp kính, thấy cậu và người chú họ xa lạ của mình.
Con bé chỉ biết, cùng những người thân như vậy sống chung một chỗ, không bằng ở lại Việt Trung, cùng với bác Quách, dì Lưu, anh Trần, chị Lan...
"Bác Quách, con, con đồng ý ở lại Việt Trung, con đồng ý làm con gái của bác..."
A.
Bên ngoài phòng bệnh, người của Việt Trung bệnh viện đều nhảy dựng lên, Trần Kỳ cũng vỗ ngực, lòng còn sợ hãi.
Phía Dương Sơn, lãnh đạo và nhóm người thân cũng vỗ ngực, xem như trút được gánh nặng phiền phức. Nếu như tiểu cô nương kiên trì phải về quê nhà Dương Sơn, vạn nhất có chuyện bất trắc, thật sự áp lực rất lớn, sẽ bị nhân dân cả nước mắng c·hết.
Trong phòng bệnh, Lão Quách sờ tóc tiểu cô nương, nước mắt tuôn đầy mặt:
"Tốt, tốt, tốt, sau này con sẽ là con gái của ta. Con yên tâm, bác Quách... Úc không, ba ba sau này nhất định sẽ coi con như con gái ruột, tuyệt đối không để con phải chịu bất kỳ uất ức nào."
"Cha, ba ba..."
Trong phòng bệnh, hai cha con xem như ôm nhau khóc rống?
Tin đồn trong bệnh viện lan truyền rất nhanh, tin tức đồng chí Lão Quách nhận con gái nuôi trong nháy mắt đã chấn động Việt Trung bệnh viện, vô số nhân viên công chức của bệnh viện đều đang bàn tán chuyện này.
Đương nhiên, cũng có một nhóm lớn người lo lắng, bí thư Quách đây là chủ động nhận một gánh nặng, có thể hay không dẫn đến kinh tế gia đình phá sản.
Người nhà họ Quách đến rất nhanh, phu nhân của Lão Quách, con trai, con dâu đều bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới Việt Trung bệnh viện.
Rõ ràng, việc nhận Phó Trân Trân làm con gái nuôi, đã được gia đình họ Quách thương lượng nội bộ. Hai đứa con trai và con dâu đều ủng hộ quyết định của cha mình.
Quách phu nhân càng chạy vào trong phòng bệnh, ôm Quách Trân Trân không buông tay, vừa thân vừa ôm, vui vẻ vô cùng.
Chiều hôm đó, dưới sự chứng kiến của lãnh đạo chủ chốt Dương Sơn, ba bên ký tên vào hiệp nghị nhận nuôi chính thức.
Phó Trân Trân và người thân hai bên gia đình của bố mẹ con bé chủ động từ bỏ quyền giám hộ và quyền thừa kế di sản của gia đình họ Phó, mà Quách Nguyên Hàng nhận trách nhiệm sẽ gánh vác tất cả chi phí chữa trị và sinh hoạt phí sau này của Phó Trân Trân, đồng thời gánh chịu trách nhiệm của người giám hộ.
Các ban ngành liên quan của Dương Sơn thì biểu thị sẽ tích cực phối hợp việc di chuyển hộ khẩu, học bạ của Phó Trân Trân, cam đoan "một đường đèn xanh".
Cuối cùng, dưới ánh đèn flash của các phóng viên, vấn đề đi hay ở của Phó Trân Trân đã có kết quả. Ngày thứ hai, báo chí đưa tin, nhân dân cả nước xem như yên tâm.
Ban lãnh đạo Việt Trung bệnh viện chủ động gánh chịu tiền thuốc men của Phó Trân Trân, đồng thời, Nobel nhận trách nhiệm chăm sóc cuộc sống của Phó Trân Trân, khiến cho danh vọng của bệnh viện này tăng lên một tầm cao mới.
Bây giờ, ai trên cả nước mà không biết, Việt Trung bệnh viện nhân dân không những y thuật cao siêu, làm việc trong sạch, mà ban lãnh đạo bệnh viện đều rất có ái tâm? Trong lúc nhất thời, khắp nơi trên cả nước, không ít bệnh nhân đều đổ về Việt Trung.
Đương nhiên, chuyện quyên góp ủng hộ cũng không ít, không cần nói rõ.
Liên quan đến việc di chuyển hộ khẩu của Phó Trân Trân, lại gặp một vấn đề nan giải, bởi vì Lão Quách hiện đang cư trú tại khu ký túc xá dành cho nhân viên công chức của Việt Trung bệnh viện, mà ký túc xá thuộc về quốc gia, không phải của cá nhân.
Lại thêm việc Lão Quách đã có hai đứa con trai, xét theo quy tắc thì không phù hợp điều kiện nhận con nuôi.
Phó Trân Trân có thể sống trong nhà Lão Quách, có thể nhận được sự chăm sóc của người nhà họ Quách, nhưng về mặt pháp luật thì phải tách ra.
Cuối cùng, Trần Kỳ nghĩ ra một biện pháp.
Dù sao hắn ở Thành Khu Việt Trung có rất nhiều nhà, tùy tiện lấy ra một căn, đứng tên chủ hộ là Phó Trân Trân, như vậy hộ khẩu có thể di chuyển đến đây với tốc độ nhanh nhất, lập thành một hộ riêng.
Sau đó, đồng chí Lão Quách cố ý bày mấy bàn rượu, chính thức giới thiệu với bạn bè thân hữu rằng mình có thêm một đứa con gái.
Phó Trân Trân ngồi trên xe lăn cũng có mặt tại buổi gặp mặt thân hữu lần này, coi như là một kết thúc viên mãn.
Sau bữa ăn, Lão Quách kéo Trần Kỳ, có chút ngượng ngùng:
"Ài, Trần Kỳ, chuyện hộ khẩu này cuối cùng vẫn là làm phiền ngươi, ngươi yên tâm, sau này ta sẽ nghĩ biện pháp đem hộ khẩu của Trân Trân di chuyển đi, sẽ không chiếm nhà của ngươi."
Trần Kỳ khó chịu:
"Quách thúc, ngài đây là đang vả vào mặt ta sao, ngài có biết ta có bao nhiêu căn nhà không? Căn nhà cũ này ta xem như quà ra mắt cho em gái Trân Trân, coi như con bé có tài sản cố định ở Việt Trung. Hơn nữa, ngài cũng không thể có con gái, liền không nhận ta, đứa con nuôi này, sao?"
"Xéo đi, ngươi cũng đâu có gọi ta là cha, ngươi xem Trân Trân ngoan thế nào, bây giờ đã gọi ta là ba ba, ha ha."
Trần Kỳ có tiền, có nhà, người khác không biết, nhưng Lão Quách, ngoài Lan Lệ Quyên, là người rõ ràng nhất.
Một căn nhà cũ, đối với Trần Kỳ mà nói, không đáng là gì, còn đối với Phó Trân Trân bây giờ không có gì cả, có một căn nhà thuộc về mình cũng có thêm vài phần cảm giác an toàn, không phải sao? Hơn nữa hàng năm còn có tiền cho thuê, cũng có thể cho con bé kiếm chút tiền tiêu vặt.
Trần Kỳ luôn coi Lão Quách như cha nuôi, Phó Trân Trân sau này sẽ là em gái mình, cho nhà cũng không phải là "thánh mẫu".
Lúc này, Quách lão thái cũng đi ra, nhìn thấy Trần Kỳ liền đặc biệt cao hứng, "Tiểu Kỳ, lần này mẹ nuôi phải cảm ơn con."
Trần Kỳ nắm chặt tay Quách lão thái: "Mẹ nuôi, Quách thúc khách khí với con, ngài còn khách khí với con làm gì? Thật sự khách khí thì quay đầu làm cho con nhiều bánh bao thịt một chút, con thích món này."
"Tốt tốt tốt, con trai út của mẹ thích ăn, mẹ nuôi mỗi ngày làm cho con. Đúng rồi, tiền chữa trị sau này của Trân Trân..."
Lão Quách mặc dù là lãnh đạo bệnh viện, nhưng không tham lam, không nhận hối lộ, trong sạch. Mỗi tháng chỉ có hơn 300 đồng tiền lương, vợ cũng đã về hưu, mỗi tháng tiền lương hưu mới 90 đồng.
Đối mặt với mấy vạn nguyên tiền thuốc men, nói không có áp lực là không thể nào.
Trần Kỳ đã tính trước:
"Mẹ nuôi, người yên tâm đi, tiền thuốc men của Trân Trân đầy đủ. Công ty Viễn Dương ở Dương Sơn đã chi 5 vạn nguyên, phần này đã chiếm phần lớn, người đừng nghe Quách thúc hù dọa, làm gì cần nhiều tiền như vậy? Lại nói, còn có nhân dân cả nước quyên tiền nữa.
Hơn nữa, những loại thuốc nhập khẩu kia tuy đắt, nhưng riêng ta nhập về với giá rất thấp, chờ Trân Trân xuất viện, bệnh viện chúng ta chắc chắn sẽ giảm bớt một phần chi phí. Đến lúc đó, đoán chừng chi phí khoảng một hai vạn là không còn vấn đề."
Thuốc đặc hiệu và kháng sinh nhập khẩu đều được Trần Kỳ mua với giá 0 đồng, cho nên có thể không lấy tiền.
Gan nhân tạo, thận nhân tạo cũng là bệnh viện trong không gian có sẵn, bộ phận này cũng không cần tính tiền.
Việc ghép da là lấy từ chính bệnh nhân, chi phí phẫu thuật có thể không thu một phần, bộ phận này cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Cứ giảm chỗ này, bớt chỗ kia, tiền thuốc men của Phó Trân Trân tuyệt đối không nhiều như con số công bố công khai.
Đối với Phó Trân Trân mà nói, việc hồi phục sau này mới thật sự phải tốn tiền, bởi vì rất nhiều thiết bị phục hồi trong nước không có, Trần Kỳ chỉ có thể nhập khẩu.
Đương nhiên, phần tiền này cũng không cần Lão Quách chi trả, việc mua sắm là do bệnh viện đứng ra, thiết bị về đến Việt Trung, tất cả bệnh nhân cần phục hồi chức năng đều có thể sử dụng, Phó Trân Trân chỉ là một trong số các bệnh nhân đó, căn bản không cần phải trả tiền.
Đầu năm mới, Việt Trung bệnh viện xem như có hỷ sự liên tiếp, kết quả, vài ngày sau, Việt Trung bệnh viện lại đón một đám khách không mời mà đến...
Bạn cần đăng nhập để bình luận