Năm 1981 Bắt Đầu Từ Y Tế Trường Học

Chương 54: Báo cảnh sát dẫn tới nói cùng người

**Chương 54: Báo cảnh sát dẫn tới hòa giải**
Lý Bảo Điền lão sư sau khi nghe tin học sinh có việc gấp trong nhà, liền hào phóng cho hắn mượn xe đạp, đồng thời giúp hắn xin nghỉ vài ngày.
Trần Kỳ đẩy xe đạp liền xuất phát, hai chân đạp đến nỗi xe kêu lọc cọc, thậm chí còn tóe lửa.
Càng nóng hơn chính là nội tâm của hắn, hiện tại đang có một loại xúc động, muốn cầm lấy dao giải phẫu, trực tiếp giải phẫu cả nhà bí thư chi bộ thôn.
Nếu Trần Kỳ không có xe đạp, hắn cần phải đi bộ ra bến xe, chờ xe, rồi ngồi xe đến thị trấn Kha Kiều, sau đó lại đi bộ mấy tiếng về nhà, toàn bộ quá trình ít nhất phải mất bảy, tám tiếng.
Lần này có xe đạp của Lý lão sư, mặc dù toàn bộ quãng đường vượt hơn 40 km, hơn nữa trên đường phải khiêng xe đạp qua rất nhiều cầu, rất nhiều sườn núi, nhưng tổng cộng lại có thể tiết kiệm được một nửa thời gian.
Đến khi Trần Kỳ phong trần phó phó đuổi tới Trung tâm Y tế Công xã Hình Đường, thì mới trôi qua ba giờ.
Trần Thư đã sớm chờ ở cửa ra vào Trung tâm Y tế, vừa thấy đại ca tới, cơ hồ là bật khóc:
"Đại ca, nhà Kim Văn Diệu quá đáng lắm."
Trần Kỳ ôm lấy tiểu đệ: "Đừng khóc, đại ca về rồi thì không sao, đi xem đại tỷ trước, rồi nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?"
Nghe thấy âm thanh, Kha Vệ Lương cùng bác sĩ Hạng của khoa Phẫu thuật chỉnh hình Trung tâm Y tế cũng chạy ra: "Trần Kỳ, cậu tới rồi."
"Kha Viện trưởng, bác sĩ Hạng, làm phiền hai người."
"Không phiền phức, không phiền phức, cậu mau đi xem đại tỷ của cậu đi, haiz, việc này thật là."
Trần Kỳ cũng không khách khí, nhanh chóng đi vào phòng truyền dịch kiêm phòng quan sát duy nhất của Trung tâm Y tế.
Trong phòng, ngốc đại tỷ nằm ở trên giường, vai trái bộ trói rất nhiều băng vải, trên mặt có chỗ xanh, chỗ tím, ngay cả tóc cũng rất rối bời.
Trần Họa thì gục trên giường, vẫn còn nức nở khóc, chuyện này đối với tâm hồn tiểu cô nương tổn thương càng lớn, càng ấm ức.
"Đại tỷ... Chị..."
Trần Kỳ còn chưa mở miệng, giọng nói đã nghẹn ngào.
Trần Cầm khẽ ngẩng đầu, thấy là đệ đệ, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh hỉ: "Nhị đệ, sao em lại về? Ai nha, đại tỷ không sao."
Trần Họa nhìn thấy đại ca trở về, ôm chặt lấy Trần Kỳ, cả người run rẩy.
Trần Kỳ vỗ vỗ lưng tiểu muội: "Đừng sợ, đừng sợ, có đại ca ở đây, không ai có thể bắt nạt được nhà chúng ta, không ai có thể bắt nạt đại tỷ."
Đầu đuôi câu chuyện có thể để lát nữa nói, với tư cách là một người làm ngành y, Trần Kỳ lập tức tháo băng vải ra, quan sát vết thương.
Chỗ xương quai xanh tuy sưng rõ ràng, nhưng bên ngoài da không thấy xương nhô lên, cơ bản có thể phán đoán xương quai xanh bị gãy không bị di lệch, đây là điều vạn hạnh.
Trần Kỳ hơi cử động, ngốc đại tỷ liền tỏ vẻ đau đớn, điều này làm cho Trần Kỳ càng thêm tức giận.
Trần Kỳ gấp lại khăn tam giác, sau đó cẩn thận dùng "phương pháp buộc số 8" cố định lại xương quai xanh.
Nhưng dù cố định lại, cái này thương tổn đến gân cốt, cần ít nhất một trăm ngày, không có hai ba tháng thì căn bản là không khỏi được.
Trần gia bây giờ trên danh nghĩa toàn bộ đều nhờ một mình ngốc đại tỷ làm việc ở lò gạch, kiếm cơm nuôi sống ba đứa em.
Nếu ngốc đại tỷ mấy tháng không thể làm việc, như vậy Trần gia trong mấy tháng này sẽ ăn gì? Cho nên nhà họ Kim thật là quá ác độc.
Trần Kỳ buộc xong khăn tam giác, ngồi xuống đối diện với ngốc đại tỷ, mặt ủ rũ hỏi: "Tiểu muội, em nói đi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Ngốc đại tỷ ăn nói vụng về, Trần Thư thì nói năng lộn xộn, việc này chỉ có tiểu muội thông minh nhất, khả năng biểu đạt ngôn ngữ tốt nhất.
Trần Họa kể lại toàn bộ quá trình từ việc Kim Văn Diệu cướp bút máy ở trường, đến việc ngốc đại tỷ đến nhà chất vấn và bị đánh, thậm chí còn không quên kể đến phản ứng lạnh lùng của những người trong thôn, cùng với việc nhị thúc của mình đóng cửa không ra mặt.
Nghe đến đoạn Kim gia cả đám đàn ông to lớn xông ra, cầm đòn gánh đánh đại tỷ, Trần Kỳ đấm mạnh một cái xuống giường.
"Tiên sư bố nhà nó, có ai bắt nạt người ta như vậy không? Cướp bút máy của chúng ta, còn đánh người gãy xương, thật tưởng bí thư chi bộ thôn có thể một tay che trời sao? Không được, đại tỷ đã bị thương nhẹ, việc này nhất định phải báo cảnh sát xử lý."
Người trùng sinh Trần Kỳ, cảm thấy đầu tiên là phải cầm lấy vũ khí pháp luật để bảo vệ quyền lợi của mình.
Nhưng hắn quên mất đây là năm 1981, ở nông thôn.
Trần Thư và Trần Họa cũng là người có học, cũng cho rằng nên tin tưởng quốc gia, tin tưởng pháp luật, thế là ba chị em ra khỏi Trung tâm Y tế, đi tới đồn công an gần đó báo án.
Kết quả sau khi báo án, chờ đợi lại là người nhà họ Kim đến cửa hiệp thương.
Kim Khang Thắng là bí thư chi bộ thôn, đồng thời cũng là rắn đầu đàn ở Hạ Trạch.
Trần Kỳ ba huynh muội còn đang báo cảnh sát, thì bên kia đã có người chạy tới thôn Hạ Trạch thông báo cho Kim Khang Thắng.
Nếu như là người dân bình thường, việc này Kim Khang Thắng thật sự không sợ bọn họ gây ra sóng gió gì, hắn có biện pháp trừng trị người báo án, trừ phi đối phương không muốn sống ở Hình Đường nữa.
Nhưng tình huống của Trần gia có khác, hắn biết Trần gia lão nhị đang học trung chuyên ở thành phố, là phần tử trí thức, là tú tài, ở nông thôn cũng coi như là người có địa vị nhất định.
Bọn họ Kim gia đánh ngốc đại tỷ gãy xương, việc này nếu làm lớn chuyện đến huyện, hoặc làm lớn chuyện đến khu vực, thì hắn không giữ được thằng con trai đã ra tay đánh người, nhất định phải cho nó vào tù mấy năm.
Cho nên tự biết mình đuối lý, Kim Khang Thắng quyết định giải quyết bằng cách hiệp thương.
Lão hồ ly Kim Khang Thắng biết uy tín của mình không đủ, hắn đứng ra chỉ càng làm căng thẳng thêm mâu thuẫn.
Thế là, hắn mời trưởng thôn Liên Đông Trương A Căn, cùng với Kim A Đại, người trước đó đã giúp ngốc đại tỷ nói chuyện trong thôn, còn có nhị thúc của Trần Kỳ, cùng đi tới Trung tâm Y tế Công xã thăm bệnh, tiện thể đến đồn công an hiệp thương về vụ ẩu đả.
Trần Kỳ ngồi trong đồn công an, chờ xem có ai tới làm biên bản cho hắn không.
Đến khi hắn nhìn thấy Trương thôn trưởng, nhị thúc, còn có Kim đại gia trong thôn, lập tức hiểu ra ngọn nguồn.
"Trương thôn trưởng, sao ông lại tới đây? Đúng rồi, tôi còn phải cảm ơn ông đã đưa đại tỷ của tôi đến Trung tâm Y tế, nếu không có ông, đại tỷ của tôi không được chữa trị kịp thời, rất có thể sẽ tàn tật cả đời. Ai, thời khắc mấu chốt quả nhiên là ông không đáng tin."
Nhị thúc của Trần Kỳ ở bên cạnh nghe xong, mặt lập tức đỏ lên.
Trương thôn trưởng nghe được lời cảm kích của Trần Kỳ, cũng cười ha hả không ngừng.
Ông ta có tầm nhìn hơn Kim Khang Thắng, có tầm cỡ lớn hơn.
Cậu học sinh trung chuyên của trường y tế trước mắt, nghe nói còn là học sinh có thành tích đứng đầu, sang năm tốt nghiệp chắc chắn được phân công về bệnh viện Nhân dân của địa khu, tương lai không chừng có thể làm quan chức gì đó.
Giữ mối quan hệ tốt với một nhân vật lớn tương lai như vậy, chỉ có trăm lợi mà không có hại, dù không có chức vụ, tương lai đi vào thành phố khám bệnh cũng thuận tiện hơn, không phải sao?
Cho nên, Trương A Căn sau khi biết tin tức, đã đưa ngay ngốc đại tỷ tới Trung tâm Y tế, chính là bán một cái nhân tình.
Bây giờ thấy Trần trung chuyên khách khí và cảm kích với mình như thế, Trương A Căn vô cùng thoải mái, nhưng nghĩ tới chính sự, bèn kéo Trần Kỳ sang một bên:
"Trần trung chuyên, cậu hẳn cũng đoán được vì sao tôi lại tới đây, còn có Kim đại gia và nhị thúc của cậu, tới đồn công an tìm cậu."
Trần Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, không lên tiếng.
Trương A Căn cũng không giấu diếm, dứt khoát nói thẳng.
Các huynh đệ, ta còn đang trong thời gian cấm ngôn, không thể hồi phục mọi người, tuyệt đối đừng cho rằng tác giả cao ngạo không để ý tới người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận