Năm 1981 Bắt Đầu Từ Y Tế Trường Học

Chương 556: Xảy ra ngoài ý muốn thực quản thủng

Chương 556: Tai nạn thực quản thủng
Trần Kỳ thực hiện phẫu thuật nội soi, trung bình mỗi ca mất khoảng 50 phút.
Đến trưa, 5 ca phẫu thuật được giải quyết dễ dàng, Trần Kỳ cho nhóm đồng nghiệp Mỹ quốc này kiến thức thế nào là "tốc độ Hoa quốc".
Khi những người nước ngoài ăn cơm trưa, tâm trạng kỳ thực là suy sụp, không ít người tụm năm tụm ba ngồi một bên khe khẽ bàn luận:
"John, anh có thấy kinh ngạc không? Thì ra phẫu thuật nội soi có thể làm như vậy?"
"Không phải kinh ngạc, mà là k·i·n·h· ·h·ã·i, tôi cảm thấy bao năm qua mình học nội soi, đơn giản là học một đống c·ứ·t c·h·ó."
"Xem ra sau này thời thế thay đổi, nước Mỹ chúng ta không còn là quốc gia thịnh vượng nhất về phẫu thuật nội soi, điều này quá đau buồn."
"Xem ra vị Trần đạo sư thần kỳ này thật lợi h·ạ·i, nếu tôi có thể trở thành học sinh của hắn thì tốt biết bao."
"Ai bảo không phải, tay nghề này còn giỏi hơn Giáo sư Bradrick."
"Nhỏ giọng chút, đồ đần!"
So với các bác sĩ khác kinh ngạc, không cam lòng, k·h·i·ế·p sợ, tâm trạng của Giáo sư Gareth, Hội trưởng Hiệp hội B·ệ·n·h học Dạ dày Ruột Thế giới, lại phức tạp hơn nhiều.
Một mặt, là người lãnh đạo tổ chức y học quốc tế, ông ta đối với các phát minh trên toàn thế giới, có liên quan đến kĩ thuật và phương pháp mới về b·ệ·n·h hệ thống dạ dày ruột, đều nên vui mừng và tích cực phát triển chúng.
Nhưng mặt khác, là một người da trắng, lại là bác sĩ hàng đầu nước Mỹ, vốn dĩ Giáo sư Gareth có nội tâm rất ưu việt, nhưng giờ đây cảm giác này chẳng còn sót lại chút gì.
Trước kia giới điều trị Hoa quốc là gì? Đó đều là thứ ông ta chẳng thèm để vào mắt, căn bản không cùng đẳng cấp.
Mỗi lần WGO tổ chức đại hội, những bác sĩ Hoa quốc kia nhìn thấy ông, ai không phải cúi đầu khom lưng, biểu hiện bao nhiêu khiêm tốn liền có bấy nhiêu.
Nhưng Giáo sư Gareth lại cho rằng đây là chuyện đương nhiên, thậm chí tiếp kiến những bác sĩ đến từ các quốc gia thế giới thứ ba, chỉ bảo vài câu đó đều là ban ơn.
Kết quả hôm nay một bác sĩ trẻ tuổi Hoa quốc cho ông một cú t·á·t đau điếng.
Y học giống như t·h·i đấu thể dục, người thứ nhất là người thứ nhất, người thứ hai là người thứ hai, không có khu vực mơ hồ ở giữa.
Trần Kỳ có thể làm những ca phẫu thuật mà người khác không thể, hắn chính là số 1.
Cho dù Gareth là Hội trưởng tổ chức WGO cao quý, viện sĩ Viện Khoa học Mỹ quốc, Viện trưởng Trung tâm Y học Đại học Duke, Chủ nhiệm khoa Dạ dày Ruột, Giáo sư thâm niên với hàng loạt chức vụ và danh hiệu.
Thế nhưng, hắn không thể thực hiện những ca phẫu thuật nội soi phức tạp, vậy hắn vĩnh viễn không thể tự nhận mình là thầy t·h·u·ố·c giỏi nhất trong lĩnh vực chuyên khoa b·ệ·n·h dạ dày ruột.
Giáo sư Gareth nằm mơ cũng không ngờ, bản thân lại bị một thầy t·h·u·ố·c trẻ tuổi đ·á·n·h bại.
Đương nhiên ông cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi, với tư cách Hội trưởng WGO, tầm nhìn của ông lớn hơn, dù sao ông cũng không phải Hội trưởng Hiệp hội B·ệ·n·h Dạ dày Ruột Toàn nước Mỹ.
Cho nên Giáo sư Gareth không định đả kích Trần Kỳ, ngậm đắng nuốt cay cũng phải công nhận thành tích của Trần Kỳ, ai bảo chức trách của ông là thúc đẩy sự phát triển của y học dạ dày ruột, đạo đức nghề nghiệp này vẫn phải có.
So với nội tâm bi thương của Giáo sư Gareth, Giáo sư Bradrick đến từ Trung tâm Điều trị Cedars-Sinai lại có tính toán riêng.
Trước đây, ông đã nhiều lần nghiên cứu băng ghi hình phẫu thuật của Trần Kỳ ở Mỹ, sáng nay cũng tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Trần Kỳ phẫu thuật.
Với một bác sĩ thâm niên hơn 20 năm trong chuyên khoa đường tiêu hóa như Giáo sư Bradrick, phẫu thuật POEM dường như không khó đến thế.
Nếu như......
Nếu như chính ông, Bradrick, cũng học được thuật POEM, học được kỹ thuật đường hầm, vậy có thể "nước phù sa không chảy ruộng ngoài", đoạt lấy khoản tiền thưởng kếch xù từ ổ ông trùm?
Mấy trăm vạn USD tiền thưởng, cho dù Bradrick là bác sĩ hàng đầu, cũng tràn đầy sự dụ hoặc.
Ai lại không thích tiền?
Nghĩ đến đây, Giáo sư Bradrick ho nhẹ vài tiếng, tỏ vẻ chính phái mà đề nghị:
"Trần, cậu phát minh thuật POEM thật sự lợi h·ạ·i, cậu biết đấy, tôi vượt ngàn dặm xa xôi đến Hoa quốc, chính là muốn học một chút kỹ thuật mới này, cậu xem buổi chiều có thể cho tôi thử làm một ca phẫu thuật POEM không?"
Giáo sư Bradrick vừa dứt lời, bên cạnh Giáo sư Gareth liền liếc nhìn ông một cách đầy ẩn ý.
Rõ ràng Trần Kỳ vẫn còn thiếu kinh nghiệm giang hồ, chưa từng thấy qua sự nham hiểm của người Mỹ quốc, cậu đơn thuần từ góc độ mở rộng kỹ thuật y học, cảm thấy có thể giúp đỡ vị đồng nghiệp nước ngoài này.
Mặt khác, một nguyên nhân quan trọng khiến Trần Kỳ không cảnh giác, là vì với cậu mà nói POEM cũng là đạo văn, cho nên cũng không quá trân quý.
"Giáo sư tiên sinh, ý của ngài là, ngài muốn tự tay làm một ca phẫu thuật nội soi co thắt tâm vị?"
"Đúng vậy, Trần, tôi muốn được cậu cho phép, tôi có thể hoàn thành dưới sự chỉ bảo của cậu."
Thấy ngài Giáo sư người Mỹ quốc nói khiêm nhường như vậy, Trần Kỳ nhún vai, thản nhiên nói:
"OK, không vấn đề gì, ca mổ buổi chiều giao cho ngài."
Giáo sư Bradrick thấy Trần Kỳ dễ dàng mắc câu như vậy, trong lúc nhất thời vừa hưng phấn vừa khẩn trương, còn có một loại k·í·c·h động, đồng thời nội tâm còn có chút vui mừng.
Buổi chiều, trong phòng phẫu thuật, b·ệ·n·h nhân đã ở trạng thái gây mê toàn thân.
Giáo sư Bradrick cầm ống nội soi, từ từ đưa ống dẫn dạ dày vào miệng b·ệ·n·h nhân, đến thực quản.
Tiếp đó, học theo cách của Trần Kỳ, tại vị trí 10cm phía trên bí môn, bơm nước muối sinh lý vào niêm mạc thực quản, lại rạch dọc lớp niêm mạc. Đến bước này, Giáo sư Bradrick vẫn làm rất ổn.
Người ta có thể trở thành một trong những chuyên gia b·ệ·n·h dạ dày ruột nổi tiếng nhất ở Mỹ, cũng là có chút tài năng.
Tiếp theo là bắt đầu "đả thông đường hầm", bác sĩ cần phân tách lớp dưới niêm mạc thực quản và lớp cơ.
Mà việc phân tách này hoàn toàn dựa vào bác sĩ phẫu thuật điều khiển cán phẫu thuật nội soi dạ dày, dùng đ·a·o móc cắt đứt hoặc làm nóng chảy các mô dưới niêm mạc, như vậy giữa lớp niêm mạc và cơ trơn sẽ không còn liên kết, tạo thành đường hầm.
Tương đương với việc đục một cái lỗ dài trên thành thực quản.
Quá trình này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng đối với những bác sĩ chưa từng luyện tập, đầu óc hiểu nhưng tay chưa chắc đã làm được.
Thao tác ngoại khoa cần luyện tập hàng ngàn vạn lần mới có thể thành thục, đây là nguyên nhân quan trọng của cái gọi là "y học kinh nghiệm".
Giáo sư Bradrick sau khi thuận lợi làm xong mấy bước đầu, cảm thấy ca phẫu thuật này cũng chẳng có gì ghê gớm, nói toạc ra nguyên lý thì thực ra rất đơn giản, cho nên nhất thời có chút đắc ý.
Thậm chí còn có tâm trạng trêu ghẹo vài câu với các bác sĩ bên cạnh, lúc này, không có gì bất ngờ xảy ra, tai nạn xuất hiện.
Khi Giáo sư Bradrick điều khiển đ·a·o móc đục đường hầm, không kiểm soát tốt lực, tay hơi dùng sức một chút đ·â·m xuống, kết quả lập tức làm thủng cả lớp cơ và lớp màng ngoài thực quản.
Trần Kỳ muốn ngăn cũng không kịp.
Thực quản thủng.
"Tê"
"Thượng đế ơi"
Những người vây xem đều là bác sĩ khoa tiêu hóa, mọi người cùng hít một hơi lạnh, thực quản thủng không phải chuyện đùa, sơ sẩy một chút là c·hết người.
Giáo sư Bradrick đứng ngây ra tại chỗ, quên cả rút ống nội soi ra, vẫn duy trì trạng thái thủng.
Gareth Giáo sư mặt lập tức tối sầm lại, mắng to: "Ngu xuẩn, ngươi đã gây ra tổn thương cực lớn cho một b·ệ·n·h nhân vô tội."
Vị lão già da trắng này thực sự tức giận, bởi vì ông biết rõ ý đồ của Bradrick, giờ phẫu thuật thất bại, điều này khiến Giáo sư Gareth vô cùng phẫn nộ.
Luân lý y học có một nguyên tắc quan trọng, đó là "không gây tổn h·ạ·i".
Nếu để truyền thông Mỹ quốc biết vị bác sĩ nổi tiếng của Trung tâm Điều trị Cedars-Sinai này đang cầm b·ệ·n·h nhân làm thí nghiệm, không coi b·ệ·n·h nhân là người, còn làm thủng thực quản của người ta, không bị chỉ trích đến mức sống không nổi mới lạ.
Mà Giáo sư Bradrick lần này đại diện cho tổ chức WGO đến, nếu bị người ngoài và truyền thông biết, làm hại cả tổ chức WGO cũng sẽ bị p·h·ê p·h·án.
Tuổi càng cao, lá gan càng nhỏ.
Trần Kỳ không kịp trách cứ vị bác sĩ Mỹ quốc có chút tài mọn này.
Bây giờ b·ệ·n·h nhân này trên danh nghĩa là Trần Kỳ mổ chính, người ta tin tưởng Trần Kỳ, mới chờ đợi nhiều ngày như vậy, đợi đến khi các bác sĩ nước ngoài đến đông đủ mới làm ca phẫu thuật thị phạm này.
Kết quả, co thắt tâm vị chưa chữa khỏi, ngược lại còn làm thực quản bị thủng, biết ăn nói thế nào đây?
Giáo sư Bradrick bị Trần Kỳ đẩy ra, biết mình gây họa, là bác sĩ dạ dày ruột, ông cũng biết tác hại của thực quản thủng.
Nhất là thuật POEM là tạo lỗ trên thực quản, giờ bị thủng, bên ngoài thông với bên trong, tạo thành "lũ đạo", tức là lỗ rò thực quản.
Kia càng nguy hiểm trong nguy hiểm.
"Trần, xin lỗi, xin lỗi, tôi không biết sẽ bị thủng."
Giáo sư Bradrick vừa nói xin lỗi, vừa hoảng hốt, loại tai nạn y tế này nếu xảy ra ở Mỹ quốc, một vụ kiện tụng có thể khiến ông tốn cả triệu USD cũng không giải quyết xong.
Có thể còn gây tổn hại lớn đến danh dự nghề nghiệp.
Trần Kỳ cũng không có ý trách cứ bác sĩ Mỹ quốc, phẫu thuật xảy ra tai nạn, đây cũng là chuyện bình thường trong lâm sàng, huống chi vị Giáo sư Mỹ quốc này còn là lần đầu làm phẫu thuật POEM.
Nhưng trước mắt, làm thế nào giải quyết thực quản thủng trở thành vấn đề quan trọng nhất.
May mắn thay, để đón tiếp lãnh đạo sở và bạn bè nước ngoài, toàn thể nhân viên Bệnh viện Nhân dân mấy ngày nay đều phải đi làm, ở trạng thái chờ lệnh.
Cho nên Trần Kỳ hét lớn:
"Y tá trưởng, mau gọi điện thoại cho Bí thư Quách và Chủ nhiệm Chu khoa Ngoại, bảo họ đến phòng phẫu thuật ngay, ở đây có một b·ệ·n·h nhân thực quản thủng cần phẫu thuật mở ngực ngay lập tức."
"Vâng, Viện trưởng Trần!"
Y tá trưởng phòng phẫu thuật tương đối có kinh nghiệm, thấy Viện trưởng hiếm khi lớn tiếng, liền biết những bác sĩ nước ngoài này có lẽ đã làm hỏng ca phẫu thuật nội soi, có thể gây tổn thương nghiêm trọng cho b·ệ·n·h nhân, thế là ba chân bốn cẳng chạy tới phòng làm việc.
Chưa đến 5 phút, giọng nói sang sảng của lão Quách từ bên ngoài truyền vào:
"Sao thế, sao thế? Chuyện gì vậy? Trần Kỳ, thằng nhóc thối tha này, ta đã dặn đi dặn lại phải nghiêm túc tiếp đãi lần này, ngươi lại gây chuyện gì, sao tự nhiên lại làm thủng thực quản của người ta?"
Lời còn chưa dứt, lão Quách đã vào phòng phẫu thuật, Chủ nhiệm Chu cũng theo sát phía sau, chạy thở hổn hển.
"Trần Kỳ, chuyện gì xảy ra, sao thực quản lại bị thủng?"
Trần Kỳ không kịp giải thích:
"Vừa rồi làm phẫu thuật nội soi, đ·a·o điện nội soi hơi quá tay, không cẩn thận làm thủng thành thực quản, may mà b·ệ·n·h nhân đang trong trạng thái gây mê, tôi đã bảo bác sĩ gây mê điều chỉnh liều lượng, cần phải phẫu thuật khâu lỗ thủng thực quản ngay, một mình tôi không làm được."
Lão Quách nghe xong giật mình, hỏi bằng tiếng Trung:
"Ca phẫu thuật nội soi này còn có nguy hiểm vậy sao, có ảnh hưởng đến những người nước ngoài tham quan không, có gây ra ảnh hưởng xấu không?"
Bác sĩ phẫu thuật thất bại gọi là "lật xe", nhưng nếu thất bại trước mặt đồng nghiệp, đây gọi là "lật xe lớn", còn phẫu thuật này lại thất bại trước mặt đoàn chuyên gia nước ngoài, đây tuyệt đối là "siêu lật xe".
Lão Quách làm lãnh đạo, tư duy đầu tiên là làm thế nào giải quyết hậu quả, có thể gây ra ảnh hưởng xấu đến Trần Kỳ hay không.
Trần Kỳ khẽ trả lời: "Không phải tôi, là vị người nước ngoài bên cạnh tôi làm phẫu thuật, lỗ thủng là do ông ta gây ra, không liên quan đến chúng ta."
Lão Quách và Chủ nhiệm Chu nghe xong đều thở phào, chỉ cần Trần Kỳ không sao là tốt.
"Được rồi, đẩy b·ệ·n·h nhân này sang phòng phẫu thuật bên cạnh, ca phẫu thuật khâu này chúng tôi làm, cậu đi giải thích rõ ràng với người nhà, chúng ta không thể có lỗi với b·ệ·n·h nhân."
Trần Kỳ gật đầu: "Vâng, làm phiền Bí thư Quách và thầy Chu."
Giáo sư Bradrick không hiểu tiếng Trung, sốt ruột hỏi: "Trần, bây giờ làm sao? Bệnh viện các cậu có thể phẫu thuật khâu thực quản không?"
Vị bác sĩ da trắng này cuống lên, không cẩn thận nói ra những lời mang tính kỳ thị.
Trần Kỳ nghe xong có chút khó chịu, cái gì gọi là "bệnh viện các cậu có làm được không?"
"Giáo sư Bradrick, ngài yên tâm, hai vị vừa rồi là bác sĩ khoa Ngoại giỏi nhất bệnh viện chúng tôi, có 30 năm kinh nghiệm lâm sàng khoa Ngoại, một ca phẫu thuật khâu thực quản không thành vấn đề, trọng điểm là bây giờ tôi phải đi cầu xin người nhà b·ệ·n·h nhân tha thứ, dù sao đây cũng là tai nạn y tế."
Giáo sư Bradrick nghe đến hai chữ "tai nạn y tế" toàn thân r·ùn·g m·ì·n·h.
Người Mỹ quốc làm việc gì cũng coi trọng bảo vệ quyền lợi, luật sư Mỹ quốc cũng xuất hiện khắp nơi, cho nên ở Mỹ, kiện tụng y tế là không thể tránh khỏi, liên tục không ngừng.
Chỉ là bảo hiểm của Mỹ quốc tương đối đầy đủ, dù bệnh viện thua kiện cũng có bảo hiểm bồi thường.
Bản thân bác sĩ tuy không phải chịu t·h·iệt h·ạ·i về tiền bạc, nhưng nếu bác sĩ này gây ra quá nhiều tai nạn y tế, công ty bảo hiểm sẽ hạ thấp tín dụng của bác sĩ này, thậm chí từ chối bảo hiểm cho bác sĩ đó.
Bị công ty bảo hiểm từ chối, bác sĩ cũng sẽ gặp kết cục bi thảm.
Cho nên trong một số trường hợp, chỉ cần số tiền bồi thường không quá lớn, những bác sĩ hàng đầu không thiếu tiền kia thà chọn giải quyết riêng, bồi thường một khoản tiền để đổi lấy bình yên, tránh gây ảnh hưởng xấu.
"Trần, thật sự xin lỗi, làm phiền cậu nói với người nhà b·ệ·n·h nhân, tôi nguyện ý bồi thường cho họ 50.000 USD, à không, 100.000 USD, chỉ cần họ từ bỏ truy cứu trách nhiệm của tôi."
Giáo sư Bradrick ở Hoa quốc không có tư cách hành nghề y, thuộc về "hành nghề y trái phép", theo luật Mỹ quốc, sơ sẩy một chút là sẽ phải ngồi tù.
Nhiều yếu tố gộp lại, khiến vị bác sĩ da trắng này sợ đến mức lục thần vô chủ.
Nhưng ông dường như quên mất, đây là Hoa quốc, luật pháp liên quan của Hoa quốc những năm 80 dường như không được đầy đủ như vậy, 《Luật Hành nghề Y sư》còn chưa ra đời.
Trần Kỳ nghe xong vị bác sĩ Mỹ quốc này nguyện ý bồi thường nhiều tiền như vậy cũng rất kinh ngạc.
Cho dù theo tỷ giá hối đoái chính thức 1:4, vị b·ệ·n·h nhân này cũng có thể nhận được 40 vạn nhân dân tệ tiền bồi thường, phải biết đây là 40 vạn của năm 1989.
Bán t·h·ậ·n cũng không cần nhiều tiền như vậy.
Nếu biết có thể cầm 40 vạn tiền bồi thường, đừng nói thực quản bị thủng một lỗ, có lẽ rất nhiều người thà để mình bị thủng ruột, thủng tim, thủng dạ dày cũng không sao, còn xếp hàng chờ người nước ngoài đến làm thủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận