Trọng Sinh Dã Tính Thời Đại

Chương 616 : Trung Quốc Internet cộng đồng ngưu bức nhất

**Chương 616: Cộng đồng mạng Trung Quốc cực kỳ bá đạo**
California, Mỹ.
Gió nhẹ thổi vén góc màn cửa, ánh mặt trời chói chang lập tức lọt vào. Sean Parker mơ màng ngáp một cái, mở mắt ra, nhưng rồi lại vội nhắm lại, đưa tay che ánh sáng. Lề mề một hồi lâu, cuối cùng hắn cũng gắng gượng rời khỏi giường.
Cô gái mà hắn tìm đến tối qua đã không thấy đâu, trên sàn nhà vương vãi vỏ chai rượu và một vài tàn dư của loại hóa chất dễ bị kiểm duyệt.
Ai cũng biết, Sean Parker là một kẻ nghiện ngập, hơn nữa hai năm gần đây, mức độ nghiện ngày càng tăng.
Đương nhiên, Sean Parker còn có những sở thích khác, ví dụ như từ thời trung học đã thích ra vào các trang web khác nhau, thường là không mời mà tự tiện xâm nhập. Hắn làm hacker chưa từng thất thủ, đến không để lại dấu vết, đi không ai hay, cho đến một buổi sáng nọ, cha hắn bắt gặp con trai thức đêm lên mạng, tức giận đến mức rút luôn bàn phím, cuối cùng bị FBI thành công định vị.
Vài ngày sau, vị phụ thân này, với mong muốn con cái thành tài, phát hiện nhà mình bị số lượng lớn FBI bao vây, hóa ra con trai ông dính líu đến việc công kích nhiều trang web của chính phủ và căn cứ quân sự.
Sean Parker thế mà nhờ họa được phúc, hắn là trẻ vị thành niên, lại không gây ra tổn thất gì to lớn, chỉ cần làm vài ngày nghĩa vụ là đủ. Nhưng những chiến tích vẻ vang của hắn sau khi được truyền ra ngoài lại thu hút sự chú ý của rất nhiều cơ quan, bao gồm cả CIA, họ ngưỡng mộ tài năng của hắn, mời hắn phát triển các loại phần mềm. Chỉ riêng năm lớp 12, hắn đã kiếm được 80.000 đô la.
Cũng chính lúc này, Sean Parker gặp được Shawn Fanning 15 tuổi, hai thiếu niên hacker hợp tác, lập ra trang web âm nhạc lậu đầu tiên của nước Mỹ. Trang web này nhanh chóng đạt được số lượng người dùng đăng ký vượt mốc ngàn vạn, kéo theo ảnh hưởng nặng nề là các công ty đĩa nhạc Mỹ tổn thất hàng trăm triệu đôla, đồng thời báo hiệu sự kết thúc của thời đại CD trong ngành công nghiệp đĩa nhạc Mỹ.
Bởi vì không có căn cứ pháp luật, vụ kiện kéo dài một năm, trang web âm nhạc lậu của họ cuối cùng cũng bị ép đóng cửa.
Sean Parker trở nên trắng tay, tiền tích lũy từ việc viết phần mềm cũng mất, bạn gái khuyên hắn đi Starbucks rửa bát kiếm sống. Gã này lang thang vất vưởng vài tháng, rồi lại làm ra một phần mềm sổ truyền tin trên Internet, thành công nhận được đầu tư từ Hồng Sam tư bản (Sequoia Capital). Đáng tiếc, hắn thường xuyên đến muộn, vắng mặt, có khi còn chẳng đến công ty làm việc, cuối cùng bị Hồng Sam tư bản loại khỏi ban quản lý.
Cho đến hiện tại, Sean Parker vẫn còn lang bạt, số tiền kiếm được từ lần khởi nghiệp thứ hai đã bị hắn tiêu xài hết sạch.
Cảm thấy bụng hơi đói, Sean Parker bật máy tính lên trước, sau đó mới chạy tới lục soát tủ lạnh. Đáng tiếc, tủ lạnh trống không, chỉ còn lại nửa hộp thịt lợn, ngược lại trên đầu giường còn có một chai rượu vang đỏ chưa mở. Thế là, hắn mở nắp chai, uống rượu cầm hơi, nửa nằm trên ghế kiểm tra email.
Trong đó có một email từ Eduardo Saverin, gã này là một phú nhị đại giàu có, còn là thành viên câu lạc bộ Phượng Hoàng SK của Đại học Harvard. Nội dung email đại khái là: "Parker thân mến, gần đây ta cùng bạn bè ở Florida đăng ký một công ty Internet, tên miền trang web là The Facebook. com. Hiện tại mọi thứ đều sơ sài, ngay cả địa chỉ làm việc cố định cũng không có, nên ta quyết định đến California mua một căn nhà nhỏ, chuyên dùng làm nơi làm việc cho công ty. Trước mắt, công ty còn thiếu một người quản lý, nếu ngươi có hứng thú, có thể đến làm tổng giám đốc."
Sean Parker chẳng buồn trả lời, bởi vì hắn luôn cho rằng Saverin là một kẻ ngu ngốc, gã này không thể cùng bàn chuyện đại sự. Nhưng hai ngày sau, Saverin lại gửi email: "Parker thân mến, chúng ta đang rất cần sự giúp đỡ của ngươi. Ngay hôm qua, chúng ta đã nhận được 1 triệu đôla đầu tư từ Sao Ngưu Lang, hiện tại vốn liếng và kỹ thuật đều có đủ, chỉ thiếu một tổng giám đốc có thể dẫn dắt công ty đi đúng quỹ đạo. Đương nhiên, nếu ngươi không hứng thú với chức vụ này, vậy ta chỉ có thể tìm người tài giỏi khác."
Sao Ngưu Lang?
Sean Parker vội vàng dùng máy tính tìm kiếm tin tức, phát hiện Sao Ngưu Lang là công ty con hoàn toàn thuộc sở hữu của Kim Ngưu tư bản, hơn nữa còn là cổ đông lớn nhất của Google.
Trong khoảng thời gian này, tin tức Google đưa ra thị trường gây xôn xao, Wall Street náo loạn, thậm chí còn suýt xảy ra ẩu đả. Sean Parker cuối cùng cũng đã hứng thú, lập tức trả lời: "Cho ta địa chỉ công ty, ta sẽ bay qua ngay!"
Chúng ta hãy quay ngược thời gian về hai ngày trước.
Zuckerberg vừa tham gia xong một buổi tiệc tùng của sinh viên Harvard, đang đi vệ sinh thì quen biết một nữ sinh viên Hoa kiều của viện y học, cũng chính là vợ sau này của hắn, Priscilla Trần. Hai người vừa gặp đã thân, từ nhà vệ sinh trò chuyện đến tận tiệc tùng, còn hẹn nhau ngày mai cùng đi ăn cơm.
Trở lại ký túc xá không lâu, bạn cùng phòng Dustin Moskovitz đột nhiên nhảy dựng lên, reo to: "Là email từ Sao Ngưu Lang, Sao Ngưu Lang để ý đến trang web của chúng ta!"
"Lại muốn thu mua chúng ta sao?" Zuckerberg vẫn còn chưa tỉnh rượu.
Lúc này, Tống Duy Dương đã đến Mỹ được gần một tháng, Facebook đã sớm vượt ra khỏi khuôn viên Harvard, phổ biến ở hơn 10 trường trung học trên toàn nước Mỹ. Có một công ty Internet tên là Friend Ster, cũng hoạt động trong lĩnh vực mạng xã hội, nhanh chóng để ý đến Facebook, ý đồ thu mua với giá chưa đến 100.000 đô la.
Zuckerberg còn chưa nói gì, đối tác Saverin suýt chút nữa đã lấy ra một xấp tiền mặt, ném thẳng vào mặt đối phương.
Tâm lý của Saverin chắc hẳn là thế này: "Ta đường đường là phú nhị đại, tiện tay ném 15.000 đô la chơi đùa, cũng chỉ muốn 30% cổ phần công ty. Các ngươi, chút tiền cỏn con này đáng là gì, còn không bằng tiền tiêu vặt hàng năm của ta, thế mà lại muốn thu mua 100% cổ phần?"
Dustin Moskovitz kích động nói: "Đây chính là Sao Ngưu Lang, Sao Ngưu Lang đã đầu tư vào Google! Tống, Tống, ngươi quên rồi sao? Người dẫn đường trong ngành công nghiệp Internet! Anh ta vừa đến Mỹ để tham gia sự kiện Google lên sàn, nếu chúng ta chấp nhận lần đầu tư này, Tống sẽ đích thân đến Harvard gặp chúng ta, anh ta rất hứng thú với trang web của chúng ta!"
"Tống sẽ đích thân tới?" Zuckerberg cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Dustin Moskovitz gật đầu: "Đúng vậy, anh ta sẽ đích thân tới. Người của Sao Ngưu Lang còn thảo luận trong email, Sưu Hồ mà Tống đầu tư, ở Trung Quốc có một trang web tương tự, chức năng còn toàn diện hơn cả Facebook. Ta đã đột phá tường lửa Internet của Trung Quốc, đang truy cập vào mạng lưới người người của Sưu Hồ, có lẽ chúng ta có thể tham khảo một số chức năng đặc biệt của nó."
"Ngươi biết chữ Hán sao?" Zuckerberg hỏi.
Dustin Moskovitz lắc đầu: "Không biết."
Zuckerberg có chút câm nín, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra gọi: "Trần, xin chào, ta là Zuckerberg... Đúng, chính là gã đàn ông mặt dài mà hôm nay ngươi gặp ở nhà vệ sinh trước buổi tiệc tùng, ta có một việc muốn nhờ ngươi giúp đỡ... Tốt, tốt, ngày mai gặp!"
Ngày hôm sau, Priscilla Trần, một người mang trong mình dòng máu lai, được mời đến một quán Starbucks để xem mạng lưới người người.
Priscilla Trần chỉ học qua chữ phồn thể, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc cô lướt web Trung Quốc: "Đây là chức năng chai phiêu lưu, nó sẽ được phát ngẫu nhiên cho bạn bè hoặc người lạ. Người dùng nhặt được chai phiêu lưu có thể chọn 'nhét tờ giấy' vào trong chai để chai tiếp tục trôi dạt. Cũng có thể sử dụng điểm tích lũy hoặc tiền tệ của trang web, ngược dòng tìm hiểu bất kỳ người nhặt chai nào, từ đó thiết lập quan hệ 'bạn chai lọ'."
"Chai phiêu lưu sao? Đó là một chức năng thú vị." Zuckerberg cười nói.
Priscilla Trần lại chỉ vào máy tính xách tay: "Chức năng này gọi là 'chọc', để người dùng có thể 'chọc một chút' người khác."
Dustin Moskovitz hỏi: "Cái này dùng để làm gì?"
"Không rõ lắm," Priscilla giải thích, "Có lẽ là chào hỏi, cũng có thể là một ý nghĩa khác."
Zuckerberg hỏi: "Mạng lưới người người dựa vào đâu để kiếm lợi nhuận?"
Priscilla Trần nghiên cứu đi nghiên cứu lại trang web một hồi, nói: "Ở phía bên phải giao diện có cột quảng cáo, người dùng có thể kiếm điểm tích lũy thông qua việc nhấp vào quảng cáo, những điểm tích lũy này có thể mua được một số vật phẩm đặc biệt. Ví dụ như hình nền trang chủ cá nhân, hoặc một số món quà thông thường, những món quà này có thể tặng cho bạn bè."
"Quà tặng?" Zuckerberg tiến lại gần.
Priscilla Trần mở giao diện cửa hàng quà tặng: "Anh xem đi, đây đều là quà tặng. Một số ít quà tặng có thể dùng điểm tích lũy để đổi, nhưng phần lớn quà tặng cần phải nạp tiền để mua. Có thiệp điện tử, có bưu thiếp, có hoa tươi, bánh gato, hình tượng hoạt hình... Đều rất đẹp."
Zuckerberg và Dustin Moskovitz liếc nhìn nhau, người sau cảm thán: "Không ngờ mạng xã hội của Trung Quốc, mô hình kinh doanh còn hoàn thiện hơn cả nước Mỹ."
Priscilla Trần lại tìm kiếm bách khoa toàn thư: "Đây là Sưu Cầu bách khoa của Trung Quốc, tương tự như Duy Cơ Bách Khoa (Wikipedia) của Mỹ, nhưng ra mắt sớm hơn. Từ khóa 'mạng lưới người người' ghi là: Mạng cộng đồng tiếng Trung lớn nhất toàn cầu, hiện tại đã có 30 triệu người dùng đăng ký, cứ ba cư dân mạng Trung Quốc, thì có một người là thành viên của mạng lưới người người."
"Ôi mẹ ơi!" Dustin Moskovitz chấn động tột độ, "Tôi cho rằng giá cổ phiếu của Sưu Hồ bị đánh giá thấp một cách nghiêm trọng, chỉ riêng mạng xã hội người người này, giá cổ phiếu của Sưu Hồ nên tăng gấp đôi so với giá hiện tại!"
Đáng tiếc, lợi nhuận của mạng lưới người người hiện tại không cao, năm ngoái mới thoát khỏi tình trạng thua lỗ.
Zuckerberg ban đầu rất tự tin vào Facebook, mặc dù hiện tại có không ít trang web tương tự ở Mỹ, nhưng hắn tin chắc mình là người xuất sắc nhất. Bây giờ gặp mạng lưới người người của Trung Quốc, hắn trong nháy mắt mất đi sự cuồng vọng và kiêu ngạo, bởi vì người ta quả thực làm tốt hơn rất nhiều.
Dustin Moskovitz nói: "Tôi nghĩ, chúng ta nên chấp nhận đầu tư của Tống, lại mời nhân viên của mạng lưới người người đến giúp đỡ, bọn họ có nhiều kinh nghiệm thực tế hơn về loại trang web này."
"Tôi cũng nghĩ như vậy." Zuckerberg nói.
Dustin Moskovitz hỏi: "Có cần thông báo cho Saverin không?"
Zuckerberg nói: "Bàn bạc xong rồi nói cho hắn biết sau, dù sao hắn cũng không quan tâm đến công ty lắm."
Về sau có người nói Zuckerberg phẩm chất quá kém, trở mặt không nhận người, đá Saverin ra khỏi cuộc chơi. Nhưng nếu thực sự có một đối tác như Saverin, thì cũng rất phiền phức, ít nhất là trong giai đoạn đầu khởi nghiệp sẽ rất mệt mỏi.
Phú nhị đại Saverin đối xử với Facebook như sau:
Không có vốn khởi động? Được thôi, ta ném 15.000 đôla, cho ta 30% cổ phần là được.
Cái gì, công ty không đủ tiền rồi? Được thôi, ta lại ném 10.000 đôla, ngươi tính toán cổ phần cho ta.
Cần ta quản lý công ty? Xin lỗi, ta không có thời gian, ta còn phải đi học, ta còn đang tìm một công việc rất có triển vọng ở một công ty lớn.
Muốn ta giúp làm việc à? Không thành vấn đề, chuyện này rất dễ giải quyết... Xin lỗi, ta quên mất rồi.
Thái độ thờ ơ này của Saverin không những làm Zuckerberg và Dustin Moskovitz phát bực, mà ngay cả Sean Parker, người được chính Saverin mời đến làm tổng giám đốc, cũng vô cùng bất mãn với gã này. Thế là, ba người dứt khoát đăng ký lại công ty, giữ lại cổ phần của Saverin, nhưng không thừa nhận Saverin là người sáng lập, khi chấp nhận đầu tư cũng lười thông báo cho Saverin.
Zuckerberg nói: "Trả lời Sao Ngưu Lang, chúng ta chấp nhận đàm phán đầu tư."
"OK!" Dustin Moskovitz vô cùng phấn khích, hắn dự cảm mình sẽ trở thành tỷ phú, bởi vì lúc này hắn nắm giữ 5% cổ phần của Facebook.
Bạn cần đăng nhập để bình luận