Trọng Sinh Dã Tính Thời Đại

Chương 530 : Mặc sức tưởng tượng tương lai

Chương 530: Mặc sức tưởng tượng tương lai
Xe buýt sang trọng lướt qua thôn trấn cổ xưa, hai người ngoại quốc đang nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ nói chuyện phiếm.
Một người là phóng viên tạp chí "Hồng Phi Ngư". Có lẽ nhiều người chưa từng nghe nói đến tạp chí này, nhưng nó được mệnh danh là "Thánh kinh Silicon Valley". Những bài đưa tin của nó có thể làm thay đổi hướng đầu tư internet. Rất nhiều doanh nghiệp internet ở Mỹ, đều từng được "Hồng Phi Ngư" đưa tin khi còn vô danh, sau đó lập tức nhận được sự đầu tư điên cuồng từ các tài phiệt ở Wall Street.
Phóng viên còn lại đến từ "Forbes". Bọn họ đều chuyên môn đến Tr·u·ng Quốc, toàn bộ hành trình phỏng vấn đưa tin "Diễn đàn Số hóa Tr·u·ng Quốc".
Ừm, "Diễn đàn Số hóa Tr·u·ng Quốc" sau khi tổ chức lưu động tại Đài Loan và cảng thành, trạm cuối cùng của nó chính là Silicon Valley ở Mỹ. Bởi vậy có thể thấy được diễn đàn năm nay đã gây được tiếng vang lớn.
"Jason, anh cảm thấy Tr·u·ng Quốc sẽ là cửa đột phá của mùa đông internet sao?"
"Có lẽ vậy. Bọt biển internet ở Mỹ đã tan vỡ, nhưng bọt biển internet ở Tr·u·ng Quốc còn chưa bắt đầu hình thành. Đặc biệt là số liệu thống kê công tác nguồn gốc năm trước, số lượng dân m·ạ·n·g Tr·u·ng Quốc tăng mạnh từ 8 triệu lên 20 triệu. Các anh ở "Hồng Phi Ngư" - những người trường kỳ chú ý ngành sản xuất internet, ắt hẳn biết rõ điều này có ý nghĩa như thế nào."
"Đây là một cơ hội rất tốt, nhưng cũng là một cơ hội rất nguy hiểm. Theo như tôi giải thích, các doanh nghiệp internet Tr·u·ng Quốc tiếp nhận đầu tư từ bên ngoài, đến nay chỉ có một công ty thực hiện cân đối thu chi, các cơ cấu đầu tư đã không dám đơn giản đốt tiền nữa."
"Chẳng phải các doanh nghiệp internet ở Mỹ cũng tương tự sao? Tuyệt đại bộ phận đều ở trạng thái thua lỗ, nhưng trước đây cũng không hề ảnh hưởng đến việc chúng đạt được đầu tư."
"Đại hoàn cảnh đã khác trước, Tr·u·ng Quốc internet đang trong thời kỳ p·h·át triển nhanh chóng nhất, lại gặp phải tình thế ngành sản xuất khó khăn nhất toàn cầu, điều này có khả năng làm cho internet tại Tr·u·ng Quốc khó có thể p·h·át triển."
"Tôi có quan điểm khác anh. Trước sau tôi đã đến Tr·u·ng Quốc tám lần, phỏng vấn 20 vị quan chức và doanh nghiệp gia Tr·u·ng Quốc. Anh vĩnh viễn không đoán được người Tr·u·ng Quốc suy nghĩ cái gì, anh vĩnh viễn không đoán ra người Tr·u·ng Quốc sẽ làm cái gì. Lý luận kinh tế học phương Tây, tại quốc gia này là không thích hợp, người Tr·u·ng Quốc luôn có thể làm mới nhận thức của anh đối với thế giới."
"Phải không? Vậy tôi nên nhìn nhiều xem. Tôi lần đầu tiên đến Tr·u·ng Quốc, ở Kinh Thành và Thịnh Hải cũng phỏng vấn mấy vị quan chức và doanh nghiệp gia, bọn hắn lúc nói chuyện đều rất tự tin. Nhưng tôi có thể phân biệt được, những vị quan chức đó tin tưởng đến từ việc người không biết không sợ, còn những doanh nghiệp gia kia thật ra là tâm thần bất định. Các doanh nghiệp của bọn họ đang không ngừng thua lỗ, lại không tìm được các cơ cấu đầu tư từ phương Tây, chính bọn hắn cũng không biết có thể chống đỡ tới khi nào. Cái người tên Jack Ma kia, đã vẽ phác thảo cho tôi một tương lai tốt đẹp, nhưng giọng điệu này tôi đã nghe quá nhiều ở Silicon Valley mấy năm trước, tôi đã không biết có nên tin bọn họ nữa không."
"Ha ha, Jack Ma xác thực giống một kẻ đại l·ừ·a gạt."
"Vậy chúng ta đang đến địa phương nào? Bên tổ chức rõ ràng lại đặt hội trường tại vùng ngoại thành."
"Đây là yêu cầu của quan chức địa phương. Diễn đàn số hóa trạm Dung Thành diễn ra trong năm ngày, hai ngày trước đặt tại khu công nghệ cao phía Tây, ba ngày sau đặt tại trung tâm hội nghị quốc tế Dung Thành. Đây là khu vực duy nhất phía Tây Tr·u·ng Quốc, có khu công nghiệp khoa học kỹ thuật cao mới, cần phải thể hiện ra bên ngoài những thành tích ưu tú của bọn họ."
"..."
Cả diễn đàn đại khái chia làm ba phần, đó là: diễn thuyết chủ đề, thảo luận điểm nóng, tọa đàm chuyên đề.
Người tham dự lại càng đa dạng, ngoại trừ những người làm trong ngành internet, viễn thông, còn có quan chức, chuyên gia, thương nhân, ngân hàng gia, người đầu tư, các công ty PR (quan hệ xã hội) vân... vân, toàn bộ xoay quanh "Internet" và "Thương mại điện tử" để triển khai.
Vừa bắt đầu đương nhiên là nghi thức khai mạc, đại biểu quan chức nào đó của bộ tin tức p·h·át biểu, tiếp theo là lãnh đạo trong tỉnh và thành phố đọc diễn văn, cuối cùng là lãnh đạo ngành viễn thông địa phương đọc diễn văn — Tr·u·ng Quốc Viễn Thông là một trong Tứ đại bên chủ sự.
Hai người ngoại quốc đều tự mang theo đội ngũ phỏng vấn, phiên dịch hiện trường làm rất tốt, nhưng bài nói chuyện dài dòng của lãnh đạo lại khiến bọn họ buồn ngủ. Không còn cách nào khác, bọn họ đã đi qua diễn đàn trạm Kinh Thành và trạm Thịnh Hải, cảm giác những bài nói chuyện của lãnh đạo này đều không khác biệt lắm, thật sự làm cho người ta không thể nhấc nổi hứng thú.
"Phía dưới xin mời doanh nghiệp gia nổi tiếng Tr·u·ng Quốc, nhà đầu tư thâm niên trong ngành sản xuất internet, tiên sinh Tống Duy Dương, làm diễn thuyết khai mạc cho mọi người!"
Rất nhiều người tham dự đều ngẩn người, bởi vì bất kể là trạm Kinh Thành hay trạm Thịnh Hải, sau khi lãnh đạo p·h·át biểu xong sẽ nghỉ ngơi một lát, sau đó trực tiếp tiến vào phần diễn thuyết chủ đề. Diễn thuyết khai mạc của Tống Duy Dương là cái quỷ gì?
"Ồ, tôi nhận thức người này, hắn là nhà đầu tư đầu tiên của công ty Google." Phóng viên tạp chí "Hồng Phi Ngư" cười nói.
Phóng viên tạp chí "Forbes" nói: "Vị Tống tiên sinh này, đã từng mấy lần cự tuyệt lời mời phỏng vấn của tôi. Tôi một mực muốn phỏng vấn hắn, bởi vì hắn rất có thể là nhà giàu nhất Tr·u·ng Quốc thực sự, bảng xếp hạng phú hào Tr·u·ng Quốc của Hồ Nhuận rõ ràng là không chính xác."
Phóng viên tạp chí "Hồng Phi Ngư" cười nói: "Để chúng ta nghe xem hắn muốn nói cái gì, có lẽ có thể làm cho tôi viết ra một bài đưa tin đặc biệt."
Toàn hội trường có chừng gần 2000 người tham gia khai mạc thức, Tống Duy Dương thản nhiên đi đến bục chủ tịch, vừa dùng chuột mở PPT, vừa mỉm cười nói: "Hôm nay phi thường bất an, ta đây - một thường dân trong lĩnh vực internet và thương mại điện tử, lại phải đối diện với 1000 vị đại lão tương lai từ các ngành các nghề, làm diễn thuyết khai mạc về internet và thương mại điện tử. Rốt cuộc nên giảng những thứ gì đây? Nội dung chuyên nghiệp khẳng định không được, chỉ là múa rìu qua mắt thợ, làm trò cười cho người trong nghề. Ta đã từng không chỉ một lần tỏ vẻ, ta đối với cái nghề này hiểu rõ, chỉ giới hạn tại đánh chữ, phát bưu kiện và trò chuyện qua internet. Ba thứ này còn có ai không biết hay sao? Xin hãy giơ tay!"
"Ha ha ha ha!" Toàn hội trường cười vang.
Tống Duy Dương gật đầu nói: "Ừm, rất không tồi, không có người giơ tay. Xem ra tất cả mọi người đều lợi hại hơn ta, ít nhất cũng cùng trình độ với ta."
"Ha ha ha."
Hiện trường lần nữa truyền đến một hồi cười khẽ, cũng không biết đang cười về màn trình diễn này.
Tống Duy Dương nói tiếp: "Vì cái gì ta đây - một gã không hiểu biết, hôm nay dám lên đài làm diễn thuyết đây? Bởi vì ta rất giỏi nổ."
Trong tiếng cười vang của hiện trường, những người lãnh đạo ở hàng ghế đầu lập tức im lặng, cảm giác Tống Duy Dương này quá không nề nếp.
"Các ngươi đừng cười," Tống Duy Dương đưa tay ý bảo mọi người im lặng, "Bất kể là làm phục vụ internet, hay là làm thương mại điện tử, giỏi nổ là một lời khen. Chỉ có học được cách nổ, mới có thể kéo đến đầu tư mạo hiểm, mới có thể đạt được tài chính để bắt đầu phát triển. Vị nào không biết nổ, vậy thì sớm nên học một ít, nếu không thì mau rời khỏi cái nghề này."
"Ha ha ha!"
"Hô!"
Trong tiếng cười lớn của toàn hội trường, Mã Tiểu Vân rõ ràng đứng lên, ngậm ngón tay vào trong miệng huýt sáo, sau đó lớn tiếng hô: "Tống lão bản ngưu bức!"
Lại có một người hô to: "Mã tiến sĩ, ta nhận thức anh, ta biết rõ anh rất biết nổ! Anh còn lừa của ta 500 đồng tiền!"
Một diễn đàn cao cấp mang tính quốc tế, lập tức biến thành cái chợ bán thức ăn ồn ào.
"Nổ thì phải nổ sao cho có người tin, nếu không sẽ tự biến mình thành kẻ ngốc," Tống Duy Dương nói, "Hôm nay ta không nói cái khác, chỉ là nổ một vố lớn cho mọi người nghe, các ngươi có muốn nghe không?"
"Muốn!" Không khí tại hiện trường diễn đàn đạt đến đỉnh điểm.
"Cái cậu Tống này, quá... quá hồ đồ rồi!" Vị lãnh đạo trong tỉnh không nhịn được cười khổ. Hắn đối với lần diễn đàn này phi thường coi trọng, tự mình dự họp khai mạc thức và phát biểu, còn để thư ký gọi điện thoại mời Tống Duy Dương đến, chính là vì muốn thể hiện ra phong thái của tỉnh Tây Khang trong lĩnh vực cao mới. Ai biết Tống Duy Dương lại ăn nói thô tục hết lần này đến lần khác, hắn cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Tống Duy Dương mở PPT, chỉ vào hình ảnh trình chiếu nói: "Hiện tại mọi người đều nói số hóa Tr·u·ng Quốc, vậy số hóa Tr·u·ng Quốc là cái gì? Hôm nay ta sẽ cho các vị thấy viễn cảnh. Hãy lật lịch ngày đến 15 năm sau, nhân vật chính là một người mẹ đơn thân sinh sống tại thành phố lớn..."
Hình ảnh PPT là do Tống Duy Dương tìm người vẽ truyện tranh, hơn nữa là truyện tranh người que đơn giản nhất.
"Sáng sớm thức dậy, nhân vật chính ngủ quên. Cô vội vàng đánh thức đứa con trai còn đang học tiểu học, sau khi rửa mặt cho con, cô cho con đeo đồng hồ thông minh. Loại đồng hồ thông minh này có thể gọi điện thoại, hơn nữa có thể cài đặt phím tắt, đứa trẻ ấn phím tắt, có thể nhanh chóng gọi điện thoại cho gia đình hoặc là 110. Hơn nữa đồng hồ thông minh có chức năng định vị vệ tinh, nếu đứa trẻ gặp chuyện ngoài ý muốn, người nhà có thể sử dụng chức năng định vị vệ tinh để tìm kiếm..."
Hình thức diễn thuyết này quá mới lạ, chính là đang kể một câu chuyện khoa học viễn tưởng về tương lai, toàn hội trường đều an tĩnh lại bắt đầu lắng nghe.
"Bởi vì không đủ thời gian, nhân vật chính mang theo con trai nhanh chóng ra ngoài, thuận tay mua bữa sáng cho con ở ven đường. Cô lấy chiếc điện thoại thông minh ra thanh toán, loại điện thoại này chẳng những có thể gọi điện, còn có thể lên mạng trò chuyện và chơi game. Mua sắm đã sớm phổ cập tiền điện tử, chẳng những trong siêu thị có, mà ngay cả ở chợ mua thức ăn, cũng có thể sử dụng tiền điện tử để thanh toán, ngồi xe công cộng cũng có thể trực tiếp quẹt điện thoại. Một người chỉ cần sở hữu một chiếc điện thoại, là có thể sinh tồn ở Tr·u·ng Quốc, ví tiền trực tiếp bị loại bỏ..."
"Sau khi mua bữa sáng cho con xong, một chiếc xe taxi chạy qua và dừng lại. Đây là chiếc xe taxi mà nhân vật chính đã đặt trước bằng điện thoại thông minh từ trước khi ra ngoài. Cô sử dụng một loại phần mềm gọi xe, hệ thống tự động hiển thị những chiếc taxi đang rảnh rỗi ở gần đó, đồng thời hiển thị lộ trình, thời gian và số tiền cần thiết, hai bên còn có thể thông qua vệ tinh để xác định vị trí của nhau..."
"Đưa con đến trường, nhân vật chính bảo tài xế lái xe đến công ty. Trên đường, cô mở điện thoại xem phát sóng trực tiếp trên internet, loại phát sóng trực tiếp này tương tự như trò chuyện video, hơn nữa là trò chuyện video một với nhiều người. Người đang phát sóng trực tiếp là một nông dân, anh ta có hàng triệu người xem, anh ta kiếm tiền bằng cách thể hiện cuộc sống nông thôn của mình. Nông dân ban đầu làm việc đồng áng, sau đó lại đi quản lý vườn trái cây của mình, khán giả ở thành phố rất tò mò về cuộc sống này..."
"Nhân vật chính đột nhiên nhớ ra hoa quả trong nhà sắp hết, vườn trái cây của người nông dân này thoạt nhìn lại rất không tồi. Vì vậy cô mở liên kết trong giao diện phát sóng trực tiếp, nhanh chóng tiến vào cửa hàng trên internet của người nông dân này. Cô không chỉ mua hoa quả trong cửa hàng, mà còn mua được một ít gạo và rau, thuận tiện liên hệ hệ thống chuyển phát nhanh, có thể làm cho cô ngày mai sẽ nhận được những hàng hóa này..."
"Nhân vật chính dùng tiền điện tử trong điện thoại để trả tiền xe, đi vào công ty nơi mình làm việc. Khi tiến vào cổng lớn của công ty, cô đứng trước máy quét vài giây, đây là đang chấm công đi làm, thông qua hệ thống nhận diện khuôn mặt để phán định..."
"Gần đến giữa trưa tan tầm, nhân vật chính lấy điện thoại thông minh ra để đặt món, nhân viên giao đồ ăn rất nhanh mang cơm trưa đến công ty. Lúc này mì ăn liền và các loại thực phẩm tiện lợi đã gần như bị loại bỏ, bởi vì dịch vụ đặt món ăn qua internet đã phổ cập đến toàn xã hội, dịch vụ giao đồ ăn có thể giải quyết vấn đề việc làm của hàng chục triệu người..."
"Tối đến tan làm, lãnh đạo ngành dẫn mọi người đi liên hoan, bởi vì tối nay muốn tổ chức tiệc hoan nghênh cho quản lý kinh doanh mới nhậm chức. Nhân vật chính gọi điện thoại cho cha mẹ, bảo bọn họ đến trường đón con, sau đó cô cùng đồng nghiệp đi ăn cơm. Quản lý kinh doanh lái một chiếc xe sang trọng không người lái, cả chiếc xe đều được tự động hóa thông minh, lái xe chỉ cần cài đặt điểm đến, là có thể tự động lái đến nơi mình muốn đi..."
"Bọn họ tụ họp tại một nhà hàng thông minh, trong tiệm không có nhân viên phục vụ. Trên mỗi bàn ăn đều đặt máy tính bảng, chất liệu có thể nói là không khác biệt lắm so với tivi LCD hiện tại, nhưng chỉ lớn bằng một quyển sách. Khách hàng muốn ăn cái gì, trực tiếp gọi món trên máy tính, đồ ăn sẽ được robot đưa đến..."
"Đồ ăn được dọn lên đầy đủ, nhưng không có người động đũa, mà là lấy điện thoại thông minh ra chụp ảnh. Rất nhanh, những bức ảnh liên hoan của bọn họ, đã được đăng tải lên cộng đồng internet của công ty và tài khoản cá nhân, đồng nghiệp và bạn bè ào ào bày tỏ sự hâm mộ và chúc mừng..."
"Bởi vì đã uống rất nhiều rượu, mà lái xe khi say rượu là trái pháp luật. Vì vậy các đồng nghiệp lái xe, lại lấy điện thoại thông minh ra, mở phần mềm tìm tài xế. Rất nhanh, tài xế lái xe thay đã đến nhà hàng, đưa những đồng nghiệp say rượu về nhà..."
"Nhân vật chính về đến nhà, cô đã tích góp được một ít tiền, dự định mua cho mình một chiếc xe để đi lại. Vì vậy cô lên mạng tìm kiếm thông tin về ô tô, có trang web bán xe cũ, có trang web bán xe mới, cô nhanh chóng chọn được một chiếc xe có giá cả phải chăng, cũng hẹn cuối tuần đi xem xe. Cô còn đăng nhập trang web, hẹn thời gian thi bằng lái, sau đó học kiến thức lý thuyết lái xe thông qua internet..."
"Đột nhiên, nhân vật chính nhận được một tin nhắn, là do giáo viên của con trai gửi đến, nội dung là bài kiểm tra giữa kỳ của con. Những câu con trai làm sai, đều được đánh dấu đặc biệt, giáo viên bảo cô đốc thúc con trai học tập tiến bộ hơn..."
"Sắp đến giờ ngủ, nhân vật chính nhớ ra tháng này còn chưa đóng tiền điện, vì vậy cô lấy điện thoại thông minh ra, nằm trên giường để thanh toán..."
"Đây là cuộc sống một ngày của một người Tr·u·ng Quốc, một trí thức bình thường vào 15 năm sau."
"Các người muốn hỏi ta số hóa Tr·u·ng Quốc là như thế nào sao? Đây chính là đáp án của ta. Ta không hiểu kỹ thuật, nhưng ta biết tưởng tượng, ta hi vọng có thể biến giấc mơ thành hiện thực. Cám ơn!"
Trong tiếng vỗ tay, người dẫn chương trình mỉm cười lên sân khấu: "Cảm tạ Tống tiên sinh, đã miêu tả cho chúng ta về một Tr·u·ng Quốc số hóa."
Tống Duy Dương chậm rãi đi xuống sân khấu, nhìn biểu cảm của mọi người liền biết, không có một ai, không có một người nào coi lời hắn nói là thật, đều cho rằng đang nghe chuyện khoa học viễn tưởng mà thôi.
"Ah ah ah, tuyệt vời!" Phóng viên tạp chí "Hồng Phi Ngư" liên tục thán phục, "Tôi thích vị Tống tiên sinh này, hắn rất giỏi kể chuyện, tôi muốn phỏng vấn hắn."
Phóng viên tạp chí "Forbes" hỏi: "Anh cảm thấy viễn cảnh hắn miêu tả có thể thực hiện được không?"
Phóng viên tạp chí "Hồng Phi Ngư" nói: "Đương nhiên có thể thực hiện, nhưng tôi phỏng chừng phải đợi đến 50 năm sau. Anh thử nghĩ xem, 50 năm trước mọi người, có thể tưởng tượng được điện thoại, máy tính phổ cập trong đại chúng không? Có thể tưởng tượng được chúng ta có thể thông qua internet để trao đổi không? Tôi tin tưởng, 50 năm sau nhất định có thể thực hiện được những gì vị Tống tiên sinh này tưởng tượng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận