Trọng Sinh Dã Tính Thời Đại

Chương 244 : Internet tinh thần

Chương 244: Internet Tinh Thần
Theo trường học đi đến quán cà phê, mạch suy nghĩ của Trương Triêu Dương dần rõ ràng, hắn không định lừa dối, mà là ý định ăn ngay nói thật.
Kéo đầu tư nha, đối với người không hiểu thì là một bộ lý do thoái thác, đối với người hiểu công việc lại là một bộ lý do thoái thác khác.
Lâm Trác Vận tự mình bưng cà phê lên, cười nói: "Lại trốn học à?"
"Sao ngươi có thể nói lại đâu này? Ta vô cùng cố gắng, trước kia đều xin nghỉ phép đàng hoàng." Tống Duy Dương nghiêm trang nói.
Lâm Trác Vận mặc kệ hắn, nói với Trương Triêu Dương và Đinh Minh: "Mời từ từ dùng."
"Cảm ơn."
Trương Triêu Dương hít sâu một hơi, nói: "Tống tiên sinh, vậy ta xin ăn ngay nói thật. Tình hình internet ở Trung Quốc hiện tại, làm trang web thương mại là không thể nào có lợi nhuận, hơn nữa cũng khó có thể lập tức có hạng mục nội dung nào tốt. Nhưng mà! Internet Trung Quốc hai năm qua phát triển vô cùng nhanh chóng, số lượng dân mạng đã tăng vọt từ mấy trăm lên đến ít nhất mấy vạn. Theo ta dự đoán, sang năm có thể sẽ phát triển ra hơn mười vạn dân mạng! Ngươi biết điều này có ý nghĩa gì không?"
Tống Duy Dương cười nói: "Một thị trường hoàn toàn mới, còn bỏ trống."
"Đúng vậy," Trương Triêu Dương cười nói, "Chúng ta có thể bắt đầu làm trang web thương mại trước, từ từ làm phong phú nội dung, dần dần tích lũy nhân khí. Đợi cho internet Trung Quốc đạt tới quy mô nhất định, lập tức có thể thực hiện phát triển vượt bậc. Một bước vượt lên trước, từng bước vượt lên trước, hiện tại đầu tư là để sau này chiếm trước thị trường, nếu không sẽ luôn luôn bị bỏ lại phía sau."
"Coi như là một mạch suy nghĩ." Tống Duy Dương gật đầu.
"Vậy, Tống tiên sinh có nguyện ý đầu tư không?" Trương Triêu Dương có chút mong đợi.
Tống Duy Dương cười nói: "Cách nói của ngươi, tương đương với việc chính phủ muốn khai phá Phố Đông, tuy rằng Phố Đông bây giờ còn là một mảnh đất hoang, nhưng tương lai nhất định có thể kiếm tiền. Cho nên, ngươi bảo ta đầu tư giúp ngươi ở Phố Đông khoanh một mảnh đất, cũng không biết là dùng làm bất động sản, hay là dùng để xây nhà xưởng, hạng mục gì cũng không có kế hoạch, không có một cái gì mà đã muốn ta bỏ tiền. Việc này... có chút chắc hẳn phải vậy rồi nhỉ?"
Trương Triêu Dương nói: "Đây thuộc về đầu tư có tính chiến lược."
"Nước Mỹ có rất nhiều trang web thương mại, nhưng cũng chỉ có một nhà Yahoo thành công lên sàn," Tống Duy Dương hỏi, "Làm sao ta biết ngươi có thể trở thành Yahoo, hay là trở thành một trang web thương mại nào đó không có tiếng tăm gì?"
"Bất cứ đầu tư nào, bản thân nó vốn dĩ đã có rủi ro nhất định." Trương Triêu Dương nói.
"Vậy, chẳng khác nào đánh bạc?" Tống Duy Dương cười nói.
Trương Triêu Dương đã muốn phóng khoáng hơn rất nhiều, buông tay nói: "Cũng có thể nói như vậy, chính là đánh bạc."
Tống Duy Dương bưng cà phê lên, bắt chéo hai chân nói: "Mấy ngày trước ta có xem trang web nước ngoài, thấy một tin tức. Báo «Shetland Times» của Anh kiện «Shetland News» vì tội sử dụng siêu liên kết (hyperlink) xâm phạm quyền tác giả, được gọi là 'Vụ kiện về liên kết toàn cầu đầu tiên'. Chuyện này ngươi có biết không?"
"Không rõ lắm," Trương Triêu Dương ngẩn ra, "Hai tháng nay ta chạy đi chạy lại giữa Trung Quốc và Mỹ, không có chú ý tin tức của Anh."
Tống Duy Dương lại hỏi: "Vì sao bộ của Yahoo kia lại không thể thực hiện được ở Trung Quốc?"
Trương Triêu Dương nói: "Điểm hấp dẫn nhất của Yahoo là khả năng tìm kiếm vô cùng chính xác, hắn dựa vào thị trường internet toàn cầu. Nhưng Trung Quốc lại có một vấn đề, đại bộ phận dân mạng có thói quen sử dụng tiếng Trung, tìm ra một đống trang web tiếng Anh thì cũng không dùng được. Mà trong nước hiện tại căn bản không có trang web thương mại, chỉ có một vài trang web khoa học kỹ thuật, giáo dục mang tính chính phủ. Số lượng trang web quá ít, nội dung cũng quá thiếu, dân mạng chỉ cần một bản danh mục địa chỉ internet là đủ, căn bản không cần công cụ tìm kiếm bằng tiếng Trung."
Tống Duy Dương nói: "Kinh Thành Điện Tín, Ngân hàng Trung Quốc và Đại học Thanh Hoa đang hợp tác làm Phương Võng Cảnh, chuyện này ngươi có biết không?"
"Biết," Trương Triêu Dương nói, "Nhưng đây không phải trang web thương mại thuần túy, hơn nữa tạm thời còn chưa nối mạng."
Tống Duy Dương còn nói: "Tứ Thông Lợi Phương (tiền thân của Tân Lãng) ngươi có biết không?"
"Biết, hai tháng trước mới thành lập, là trạm internet chính thức đầu tiên của người Trung Quốc." Trương Triêu Dương nói.
"Những trang web này quy mô đều rất nhỏ, nội dung cũng rất ít, không có lợi cho dân mạng xem và thu thập thông tin, thậm chí sử dụng công cụ tìm kiếm cũng là lãng phí thời gian," Tống Duy Dương cười nói, "Ngươi có hiểu ta đang nói gì không?"
Trương Triêu Dương thực sự không hiểu, chủ yếu là hắn nghĩ quá nhiều, phần lớn tinh lực đều dành để nghĩ cách lừa Tống Duy Dương đầu tư.
Đinh Minh, người vẫn luôn ở bên cạnh nghe bọn họ đối thoại, đột nhiên nói: "Dương ca, ý ngươi là chúng ta làm siêu liên kết, đem những nội dung hữu dụng của các trang web nhỏ kia trộm tới?"
"Ha ha ha," Tống Duy Dương cười lớn, "Tinh thần của internet chính là chia sẻ, sao có thể gọi là trộm được? Đây gọi là tinh thần chia sẻ!"
Trương Triêu Dương trợn mắt há hốc mồm, loại chuyện này ở Âu Mỹ cũng có, nhưng đều lén lút làm, chưa có trang web nào dám dựa vào siêu liên kết để trộm nội dung một cách ngạo mạn như vậy.
Lời thuyết minh của chương trước chúng ta có lẽ có chút vấn đề, trong lịch sử, Trương Triêu Dương không làm trang web hướng dẫn, mà là chuyên đi ăn cắp các trang web khác bằng siêu liên kết. Phương Đông Võng Cảnh, Thụy Đắc online, Lợi Phương online, Tân Hoa võng, Nhân dân võng, đám trang web này nếu xuất hiện nội dung hữu dụng nào, Trương Triêu Dương lập tức dùng siêu liên kết trộm tới, còn đặt tên cho những siêu liên kết này là "Kim Chỉ Nam".
Dần dần, nội dung siêu liên kết của Trương Triêu Dương ngày càng nhiều, hơn nữa còn được phân loại, vậy là một trang web cổng thông tin lớn cứ như vậy ra đời.
Đây nhất định là hành vi ăn cắp, mượn lời của Nhân dân võng một ngày mà nói. Người ta tân tân khổ khổ phái phóng viên đi phỏng vấn, viết bản thảo, lại có biên tập viên xét duyệt, vừa phát lên trang web của mình, Trương Triêu Dương liền dùng siêu liên kết trộm tới, hơn nữa một đồng phí bản quyền cũng không trả - ít nhất ở giai đoạn đầu là như vậy.
Cái gọi là tinh thần chia sẻ internet, nói trắng ra chỉ có một chữ: trộm!
Trương Triêu Dương cau mày nói: "Chuyện xâm phạm bản quyền kiểu này, làm nhỏ thì còn được, nhưng khi làm lớn lên chắc chắn sẽ bị kiện."
"Lỗ hổng pháp luật," Tống Duy Dương nói, "Không chỉ Trung Quốc là như thế này, nước ngoài cũng vậy. 'Vụ kiện về liên kết toàn cầu đầu tiên' xảy ra ở Anh bây giờ vẫn còn đang xử, nguyên cáo và bị cáo bên nào cũng cho là mình đúng, mà quan tòa lại có khuynh hướng về phía bị cáo. Pháp luật hiện hành của các quốc gia đều chưa có quy định nghiêm khắc về việc xâm phạm quyền tác giả bằng siêu liên kết, chỉ xem bên nào thuê luật sư giỏi hơn mà thôi."
"Ngươi muốn ta chuyên làm siêu liên kết?" Trương Triêu Dương không khỏi cười khổ, "Ta vốn muốn làm người tiên phong cho internet thương mại Trung Quốc, không ngờ lại phải làm người tiên phong cho internet ăn cắp của Trung Quốc."
"Là chia sẻ, không phải ăn cắp." Tống Duy Dương đính chính.
"Vậy, chúng ta sẽ làm chia sẻ!" Trương Triêu Dương cắn răng nói.
Tống Duy Dương nói: "Trước tiên ta sẽ đưa cho ngươi 50 vạn làm vốn khởi động, cuối năm sẽ đưa thêm 250 vạn. Ngươi góp cổ phần bằng kỹ thuật và quản lý, thế nào?"
Trương Triêu Dương nói: "Ta cũng tích lũy được 2 vạn đô la, có thể cùng đầu tư vào."
Đinh Minh đột nhiên xen vào: "Ta sẽ lấy tiền cổ phiếu ra, có 30 vạn, ta cũng muốn đầu tư!"
Trương Triêu Dương có chút giật mình nhìn Đinh Minh, một tiểu mập mạp bình thường, không ngờ cũng là một tiểu phú hào có gan làm giàu.
Tống Duy Dương nghĩ nghĩ, nói: "Vậy cứ như thế này đi, ta chia làm hai lần đầu tư 300 vạn, chiếm 55% cổ phần. Đinh Minh đầu tư 30 vạn, chiếm 5,5% cổ phần. Trương tiên sinh, ngươi đầu tư 2 vạn đô la, và góp cổ phần bằng kỹ thuật và quản lý, chiếm 39,5% cổ phần. Như vậy thế nào?"
"Không có vấn đề." Trương Triêu Dương không hề cò kè mặc cả, một lời đáp ứng.
Phương án phân chia cổ phần này của Tống Duy Dương đã rất tốt, nếu đổi thành những nhà đầu tư ở Mỹ, Trương Triêu Dương muốn cầm 30% cổ phần cũng là quá sức.
Đinh Minh có chút kích động nói: "Trương đại ca, vậy học kỳ này đọc xong ta sẽ tạm nghỉ học, đi theo ngươi cùng làm internet!"
Tống Duy Dương buồn cười nói: "Ba của ngươi mà biết, chắc chắn sẽ đánh chết ngươi!"
"Không cho hắn biết là được," Đinh Minh nói xong, chuyển chủ đề, "Công ty của chúng ta tên là gì?"
"Yêu Đặc Tín thế nào? Internet Technology Company, viết tắt ITC, công ty kỹ thuật internet." Trương Triêu Dương đã nghĩ sẵn cái tên.
Tống Duy Dương lắc đầu nói: "Không có gì đặc sắc, chi bằng gọi là Sưu Hồ (Tìm Cáo)."
Bạn cần đăng nhập để bình luận