Trọng Sinh Dã Tính Thời Đại

Chương 393 : Có hại chịu thiệt là phúc

Chương 393: Chịu thiệt là phúc Mã Tiểu Vân và nhóm bạn tổng cộng bảy người, Tống Duy Dương lái chiếc Hummer chở ba người, còn gọi taxi chở bốn người, đưa toàn bộ bọn họ về ký túc xá của đơn vị.
Trên bầu trời, tuyết rơi có vẻ ít hơn một chút, rơi trên da lập tức tan ra.
Mã Tiểu Vân sau khi nôn mửa thì không uống rượu nữa, trên xe ngủ một đường, xuống xe lại bị lạnh như vậy, trở lại ký túc xá rõ ràng trở nên tỉnh táo lạ thường.
Những người khác lục tục về phòng đi ngủ, Tống Duy Dương cũng chuẩn bị đi, Mã Tiểu Vân cười nói: "Tâm sự chút đi."
"Đi, tâm sự." Tống Duy Dương kéo ghế ngồi xuống.
Mã Tiểu Vân sờ soạng khắp người, phát hiện không có thuốc lá, đưa tay nói: "Cho ta điếu thuốc."
Tống Duy Dương ném qua một điếu Trung Hoa, lại đưa bật lửa châm lửa. Mã Tiểu Vân ghé đầu qua mượn lửa, hít sâu một hơi nói: "Uống hơi nhiều, vừa rồi để ngươi chê cười."
"Bộ quần áo kia của ta là mua ở cảng thành, rất đắt, ngươi phải bồi thường." Tống Duy Dương nói đùa.
Mã Tiểu Vân bị Nicotin kích thích càng thêm tỉnh táo, nhả khói nói: "Nhất định bồi, đợi sau này ta buôn bán lời nhiều tiền, sẽ mời thợ may nổi tiếng nhất nước ngoài đo may riêng cho ngươi."
"Phải gọi là chuyên gia thiết kế thời trang." Tống Duy Dương nói.
"Đều như nhau cả." Mã Tiểu Vân nói.
Hai người đột nhiên cười ha ha, cười đến không đầu không đuôi, trong mắt Hồng Vĩ Quốc chẳng khác nào hai kẻ bệnh tâm thần.
Mã Tiểu Vân nói: "Thật ra tình huống hiện tại của ta không tính là gì, ít nhất còn có mấy chục vạn. Chẳng qua là làm việc ở bộ ngoại kinh mậu rất nát, nhẫn nhịn một bụng ấm ức, phải uống rượu phát tiết ra mới tốt được."
Tống Duy Dương nói: "Bộ ngoại kinh mậu là cơ quan lớn, ý nghĩ của ngươi lại nhiều, xảy ra xung đột là không thể tránh khỏi."
Mã Tiểu Vân nói: "Tư duy quan liêu, cùng hình thức suy nghĩ của ta, hai bên hoàn toàn không hợp nhau. Bọn họ có lo lắng của bọn họ, ta có cái nhìn của ta, nhưng mỗi lần xuất hiện bất đồng, đều chỉ có thể ta nhượng bộ, làm như vậy còn có ý nghĩa gì? Đáng tiếc lãng phí hơn một năm thời gian!"
"Bắt đầu lại từ đầu cũng không muộn." Tống Duy Dương an ủi.
"Đúng vậy a, cái này có tính là gì?" Mã Tiểu Vân đột nhiên cười rộ lên, ngồi thẳng người lập tức tỉnh lại, bắt chéo hai chân nói, "Ta sợ nhất là thời điểm bốn năm trước ở nước Mỹ. Lúc đó muốn xây một con đường cao tốc từ Lâm Châu đến Phụ Nam, công trình tiến hành được hơn một năm, nhưng tài chính phía Mỹ lại chậm chạp không đến. Ta bị phái đi nước Mỹ làm phiên dịch tiến hành trao đổi, nói trắng ra là chính là đi đòi nợ. Lúc đó người Mỹ lừa ta hai ngày, lại đưa ta đi Las Vegas chơi, tại Las Vegas biến tướng giam lỏng ta một tháng. Công ty Mỹ này chính là xí nghiệp lừa đảo, ta chỉ có thể ngoài miệng đáp ứng hợp tác, nguyện ý theo chân bọn họ thông đồng làm bậy, lúc này mới giành lại được tự do."
"Sau đó thì sao?" Tống Duy Dương cười nói.
Mã Tiểu Vân nói: "Ta bảo bọn họ đặt cho ta vé máy bay về nước, bọn họ bảo ta trực tiếp đến sân bay, nói với người bán vé ta là Jack Ma là có thể lấy được vé máy bay. Kết quả ta lại bị lừa, lúc đó trên người ta chỉ có 25 cent, đang ở nơi đất khách quê người, lạ nước lạ cái, visa cũng sắp hết hạn. Ta một mình đứng ở đại sảnh phi trường, nhìn đám người qua lại, thật là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay."
Hồng Vĩ Quốc ở bên cạnh càng nghe càng hiếu kỳ, nhịn không được hỏi: "Vậy ngươi làm thế nào về nước?"
Mã Tiểu Vân cười nói: "Ha ha, sân bay có máy đánh bạc, 25 cent có thể đặt cược 25 lần. Ta đặt cược liên tục 24 lần đều không trúng, cho đến 1 cent cuối cùng, lại trúng 600 đôla! Vì vậy ta mua một vé máy bay đi Seattle, ở nhờ nhà con rể của đồng nghiệp ta dạy ở nước ngoài. Đối phương làm internet, ta cũng là tại nhà hắn lần đầu tiên tiếp xúc internet, sau khi về nước liền bắt đầu làm trang vàng Trung Quốc."
"Ngươi vận khí thật tốt!" Hồng Vĩ Quốc cảm thán.
Mã Tiểu Vân nói: "Từ lúc đó trở đi, ta liền cảm nhận được cái gì gọi là trời không tuyệt đường người. Hơn nữa nguy cơ nguy cơ, nguy hiểm và cơ hội là cùng tồn tại, đại nạn không chết ắt có phúc lớn. Ta hiện tại gặp chút khó khăn này có tính là gì? Ta về sau nhất định có thể làm nên chuyện!"
Tống Duy Dương cười nói: "Vậy thì chúc ngươi may mắn."
Mã Tiểu Vân chỉ vào Tống Duy Dương, cười nói: "Lão Tống, ngươi là bạn tốt."
Tống Duy Dương nói: "Ngươi rất ngưu bức, vì sao không chọn Sưu Hồ?"
"Sưu Hồ không thích hợp với ta." Mã Tiểu Vân nói.
Mã Tiểu Vân làm ở bộ ngoại kinh mậu một năm này, căn bản không thể nói là lãng phí thời gian, tài hoa hắn thể hiện ra đã làm chấn kinh vô số người.
Năm trước, Dương Trí Viễn, người sáng lập Yahoo đến Trung Quốc ba ngày, Mã Tiểu Vân toàn bộ hành trình đi cùng. Ba ngày sau, Dương Trí Viễn đã bị thuyết phục đến mê mẩn, nói với Mã Tiểu Vân: "Yahoo muốn tiến vào thị trường Trung Quốc, ngươi đến làm tổng giám đốc Yahoo Trung Quốc đi!"
Cũng là năm trước, Trương Triêu Dương đem bạn tốt của mình là Cổ Vĩnh Thương (người sáng lập Ưu Khốc) kéo vào Sưu Hồ, đảm nhiệm phó tổng tài kiêm giám đốc tài vụ. Cổ Vĩnh Thương vừa đi nhậm chức, lập tức bắt đầu tuyển dụng nhân tài, mà công ty săn đầu người lại dẫn Mã Tiểu Vân đi phỏng vấn. Hai người ngây ngốc nói chuyện một hồi, uống xong một ly cà phê, Cổ Vĩnh Thương nói với Mã Tiểu Vân: "Chỉ cần ngươi vào công ty Sưu Hồ, ta liền cho ngươi đảm nhiệm giám đốc vận hành."
Tống Duy Dương và Trương Triêu Dương, đều là sau này mới biết, Cổ Vĩnh Thương lại mời Mã Tiểu Vân vào Sưu Hồ làm giám đốc vận hành, lúc đó hai người nghe xong dở khóc dở cười.
Cho nên đừng thấy Mã Tiểu Vân bây giờ có vẻ rất thất ý, người ta dù không làm ở bộ ngoại kinh mậu, cũng có thể đến Yahoo Trung Quốc làm tổng giám đốc, hoặc là đến Sưu Hồ làm giám đốc vận hành.
Chẳng qua là, Mã Tiểu Vân ở bộ ngoại kinh mậu một năm kia, đã chịu đủ bị người khác khoa tay múa chân. Từ nay về sau, hắn tin vào lý luận của Che Guevara: làm công là không thể nào làm công, cả đời đều khó có khả năng làm cho người ta làm công, chỉ có chính mình làm lão bản mới là lựa chọn chính xác.
Mã Tiểu Vân dập tắt điếu thuốc, dùng giọng điệu nghiêm túc nói: "Lão Tống, ta có lòng tin làm công ty mới lớn mạnh. Ngươi định đầu tư bao nhiêu tiền, chuẩn bị muốn bao nhiêu cổ phần công ty?"
Tống Duy Dương cười nói: "Ngươi muốn bao nhiêu tiền, ta liền cho ngươi bấy nhiêu. Cổ phần công ty, ngươi xem rồi cho là được."
"Trước cho ta 100 vạn, ta chia cho ngươi 10% cổ phần," Mã Tiểu Vân nhấn mạnh, "Khoản đầu tư này ngươi không thiệt thòi."
Thật sự là khí phách, bản thân hắn và thủ hạ gom góp tiền, cộng lại mới 50 vạn nguyên. Hiện tại lại để Tống Duy Dương đầu tư 100 vạn, lại chỉ cho 10% cổ phần công ty, còn nói Tống Duy Dương không thiệt thòi.
Lúc uống rượu khóc lớn Mã Tiểu Vân, không phải là Mã Tiểu Vân thật, mà là Mã Tiểu Vân trước mắt này!
Trong lịch sử, Mã Tiểu Vân nói 50 vạn có thể chèo chống mười tháng, kỳ thật chỉ chèo chống bảy tháng liền cạn. Nhà đầu tư đầu tiên chủ động đến thăm, đáp ứng bỏ 100 vạn đôla, lại bị Mã Tiểu Vân lúc ấy đã đường cùng quyết cự tuyệt, bởi vì đối phương muốn quá nhiều cổ phần công ty. Từ đó về sau, Mã Tiểu Vân lại liên tục cự tuyệt 30 nhà đầu tư, hắn dù không có tiền, cũng không bán rẻ cổ phần công ty của mình, hắn tin tưởng công ty của mình không chỉ có giá trị này.
Mã Tiểu Vân về sau nói mình không có hứng thú với tiền, thật ra là có căn cứ.
Trước khi bắt đầu làm trang vàng Trung Quốc, Mã Tiểu Vân cùng một vài giáo viên mở công ty phiên dịch, từ lúc mới thành lập đến 20 năm sau, đó vẫn là công ty phiên dịch quy mô lớn nhất, nổi tiếng nhất thành phố Lâm Châu. Thế nhưng, khi Mã Tiểu Vân rời đi, trực tiếp đem công ty phiên dịch giao cho mấy đồng nghiệp, cổ phần công ty hắn giữ lại một phần tiền cũng không muốn.
Còn có lúc Mã Tiểu Vân rời khỏi trang vàng Trung Quốc, hắn còn lại một ít cổ phần công ty chưa bán, những cổ phần công ty này toàn bộ tặng không cho những thủ hạ không muốn rời khỏi trang vàng Trung Quốc.
Chỉ riêng công ty phiên dịch, cổ phần công ty trang vàng Trung Quốc Mã Tiểu Vân tặng cho đồng nghiệp và thủ hạ, lúc này ít nhất cũng trị giá trên trăm vạn nguyên.
Cho nên, nhân duyên của Mã Tiểu Vân rất tốt, người quen hắn đều biết, đi theo Jack lăn lộn sẽ không lỗ.
Người này thời đại học, chẳng những là chủ tịch hội sinh viên trường, còn là chủ tịch liên hiệp học sinh thành phố Lâm Châu, cơ hồ cán bộ sinh viên cả thành phố Lâm Châu đều biết hắn. Điều này ở thời đó là vô cùng khủng bố, những cán bộ sinh viên đó có người làm chính trị, có người kinh doanh, về sau tất cả đều trở thành mạng lưới quan hệ của Mã Tiểu Vân.
Lúc đó, trong trường có một sinh viên nông thôn vì phạm sai lầm, bị hủy bỏ tư cách thi nghiên cứu sinh, hơn nữa không thể phân công tác, chỉ có thể về quê làm nông. Mã Tiểu Vân biết được, dùng thân phận chủ tịch hội sinh viên, thuyết phục rất nhiều lãnh đạo nhà trường, cuối cùng khiến sinh viên này có thể thi nghiên cứu sinh. Người sinh viên này và Mã Tiểu Vân không quen, hai người cũng cắt đứt liên lạc, mười năm sau gặp lại, lại báo đáp Mã Tiểu Vân, trở thành một trong những quý nhân trong đời Mã Tiểu Vân.
Nói về phía điện tín Lâm Châu, phía bộ ngoại kinh mậu, phía tòa soạn báo Nhân Dân, Mã Tiểu Vân đều chịu thiệt thòi lớn, nhưng mạng lưới quan hệ tích lũy được lại vô cùng sâu dày!
Thậm chí, Mã Tiểu Vân ở Nghĩa Ô cũng có mạng lưới quan hệ, hắn năm đó vì nuôi sống công ty phiên dịch, kiêm làm lái buôn nhỏ ba năm, hắn đã tiếp xúc qua vô số người bán hàng rong nay đã giàu có.
Dù Mã Tiểu Vân không lập Alibaba, cũng có thể dễ dàng làm tổng giám đốc cho bất kỳ một xí nghiệp tư nhân Trung Quốc nào, những mạng lưới quan hệ này có thể chuyển hóa thành hoạt động kinh doanh mấu chốt và lợi nhuận.
Tống Duy Dương cười nói: "Đầu tư 100 vạn, chiếm 10% cổ phần, ta kiếm lợi lớn."
"Ta hy vọng ngươi kiếm được càng nhiều," Mã Tiểu Vân cười nói, "Ngươi kiếm được càng nhiều, nói rõ công ty của ta phát triển càng tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận