Trọng Sinh Dã Tính Thời Đại

Chương 311 : Quần đều thoát khỏi, ngươi tựu cho ta xem cái này?

Chương 311: Quần đã cởi, ngươi cho ta xem cái này?
Bill Gates đã 42 tuổi, Tống Duy Dương chỉ mới 21 tuổi, tuổi tác chênh lệch vừa đúng gấp đôi, nhưng bọn họ đều có thể được xưng là thanh niên.
Hiện tại hai người ngồi đối diện nhau tr·ê·n ghế, Bill Gates lên tiếng trước: "Đây là 'bật thốt lên thanh tú', hay là tiết mục phỏng vấn nhân vật?"
"Có lẽ còn thiếu một người dẫn chương trình." Tống Duy Dương cười nói.
Một mỹ nữ tóc vàng ở bên cạnh giơ tay nói: "Ta là phóng viên Nancy · Johnson của thông tấn xã Mỹ ở Tr·u·ng Quốc, có lẽ ta có thể làm k·h·á·c·h mời dẫn chương trình."
Bill Gates mỉm cười hỏi Tống Duy Dương: "Ngươi thấy thế nào?"
"Đương nhiên, phi thường hoan nghênh," Tống Duy Dương dùng tiếng Anh cười nói, lại dùng tiếng Tr·u·ng nói với nhân viên nhà trường Thanh Hoa, "Phiền trường học cho người mang một ít đồ uống ra đây, ta mời k·h·á·c·h, ở đây mỗi người đều có, bất quá chỉ cần sản phẩm của c·ô·ng ty Hỉ Phong. Cám ơn!"
Nữ phóng viên nước Mỹ tên Nancy kia, hình như có thể nghe hiểu tiếng Tr·u·ng, cười hỏi: "Tống tiên sinh đang quảng cáo cho sản phẩm của mình sao?"
Tống Duy Dương nói: "Đương nhiên, đó là một cơ hội tốt. Không chừng sau khi uống xong, Bill Gates tiên sinh sẽ từ bỏ Coca Cola, từ nay về sau uống Phi Thường Cola sản xuất ở Tr·u·ng Quốc."
"Ha ha ha ha!"
Một câu nói không có gì đáng cười, lại làm cho hơn một ngàn thầy trò Thanh Hoa cười vang.
Bill Gates nói: "Ta đặc biệt chờ mong."
Đồ uống còn chưa được đưa đến, nhưng lại có thêm một cái ghế được mang tới, Nancy ngồi vào giữa làm k·h·á·c·h mời dẫn chương trình toạ đàm.
Nancy hỏi Tống Duy Dương: "Tống tiên sinh hình như rất quen thuộc với Gates tiên sinh, ngay cả tình hình gia đình của hắn cũng rõ ràng như vậy."
"Gates tiên sinh quá n·ổi danh, ta làm sao có thể bỏ qua," Tống Duy Dương nói, "Lúc này ta muốn chúc mừng Gates tiên sinh, liên tục ba năm vinh dự trèo lên ngôi vị người giàu nhất toàn cầu. Đặc biệt là năm nay, tạp chí « Forbes » ra mắt phiên bản internet, ta rốt cục không cần phải tìm k·i·ế·m thông tin về bảng xếp hạng người giàu ở Tr·u·ng Quốc nữa."
Bill Gates nói: "Đây chính là việc internet đang thay đổi cách s·ố·n·g của mọi người."
Nancy xen vào nói: "Gates tiên sinh, « Con đường phía trước » của ngài là quán quân sách bán chạy toàn cầu năm ngoái. Ngài đã dự đoán rất nhiều biến đổi mà k·h·o·a học kĩ t·h·u·ậ·t mang đến cho nhân loại, ngài có thể chia sẻ về điều này không?"
"Đương nhiên," Bill Gates nói, "Ta dự đoán tương lai có thể lựa chọn tiết mục mình yêu t·h·í·c·h, mà không phải bị động chờ đài truyền hình p·h·át ra, điều này đã thực hiện được trong năm nay. Tivi kỹ thuật số sẽ trở thành xu hướng chủ đạo trong tương lai, nó có thể kết hợp sâu hơn với máy vi tính và internet."
Nancy nói: "Ta nhớ ngài còn dự đoán trong sách, tương lai việc tiêu thụ âm nhạc không còn dựa vào đĩa CD và băng từ, mà là đem âm nhạc lưu trữ tại Server, cung cấp cho người dùng thông qua internet download."
"Đúng vậy, điều này hoàn toàn có thể làm được." Bill Gates nói.
Nancy hình như đã hoàn toàn quên mất Tống Duy Dương, một mực cùng Bill Gates trao đổi. Tống Duy Dương không sao cả, thoải mái nhàn nhã nhìn trời xanh mây trắng, nhưng lại khơi dậy sự bất mãn của những người khác.
Bất kể là thầy trò Thanh Hoa, hay là phóng viên truyền thông, hay là những người ngoài trường chạy tới xem, bọn hắn thậm chí còn muốn nghe Bill Gates và Tống Duy Dương đấu khẩu, ai lại quan tâm đến một nữ phóng viên không rõ lai lịch chứ.
Lại hai ba phút trôi qua, Nancy chỉ hỏi Tống Duy Dương một vấn đề, Tống Duy Dương cười ha hả trả lời một chữ "Ừm".
Lúc này ngay cả Bill Gates cũng cảm thấy bất mãn, chủ động nói chuyện với Tống Duy Dương: "Tống tiên sinh đã xem qua « Con đường phía trước » của ta chưa?"
Tống Duy Dương nói: "Đương nhiên, dù sao cũng là quán quân sách bán chạy toàn cầu năm trước. Bất quá quyển sách này còn chưa được xuất bản tại Tr·u·ng Quốc, ta chỉ có thể đọc bản lậu tiếng Anh tr·ê·n m·ạ·n·g. Nếu như Gates tiên sinh để ý chuyện này, ta có thể gửi cho ngài một số tiền mua sách."
Bill Gates nói: "Vi phạm bản quyền tr·ê·n Internet thực sự là một vấn đề lớn."
Nancy lại xen vào nói: "Gates tiên sinh cho rằng nên đả kích vi phạm bản quyền tr·ê·n internet như thế nào?"
Bill Gates nói: "Đầu tiên đương nhiên là chính phủ lập p·h·áp, bằng không thì đều không có cách nào kiện tụng."
Nancy nói: "Ngài trở lại nước Mỹ rồi, sẽ hô hào về phương diện này sao?"
Bill Gates rốt cục nhịn không được, bày tỏ bất mãn nói: "Johnson tiểu thư, hôm nay ta không muốn nói vấn đề p·h·áp luật, chỉ muốn cùng Tống tiên sinh trao đổi một ít về k·h·o·a học kĩ t·h·u·ậ·t."
Nancy cười ngượng ngùng, quay đầu hỏi Tống Duy Dương: "Tống tiên sinh có bao nhiêu hiểu biết về máy vi tính và internet?"
Những lời này dùng cách nói phi thường k·ỳ q·u·á·i, hơn nữa không hiểu sao lại dùng "how little" làm người ta không liên tưởng cũng khó, dường như đang giễu cợt Tống Duy Dương không hiểu c·ô·ng nghệ cao.
Đầu óc của người này không phân biệt được nơi chốn, lại còn là phóng viên thường trú của Thông tấn xã Mỹ tại Tr·u·ng Quốc?
Chắc là dùng quan hệ để có được c·ô·ng việc!
Đừng nói hiện trường thầy trò cảm thấy tức giận, mà ngay cả Bill Gates cũng nhíu mày.
Tống Duy Dương không biểu hiện một tia p·h·ẫ·n nộ nào, cười hì hì nói: "Đương nhiên, ta rất rành về máy tính và internet. Ta biết sử dụng máy tính để gõ chữ, còn biết sử dụng internet để nói chuyện phiếm với người khác. Ta cảm thấy mình là một t·h·i·ê·n tài IT, chỉ mất ba phút để học cách gửi email. Gates tiên sinh, ngài thành thạo sử dụng email mất bao lâu?"
"Ha ha ha ha!"
Toàn trường cười ầm lên, vỗ tay tán thưởng.
Bill Gates cũng mỉm cười nói: "Về việc sử dụng email, ta và Tống tiên sinh có t·h·i·ê·n phú ngang nhau."
Tống Duy Dương buông tay nói với mọi người: "Mọi người có nghe không? Về phương diện học tập và vận dụng máy vi tính và internet, ta có thể sánh ngang với Gates tiên sinh."
"Tốt!"
Không ít học sinh Thanh Hoa vỗ tay.
Nancy lại lần nữa cưỡng ép chen vào nói: "Tống tiên sinh, Gates tiên sinh đã dự đoán trong « Con đường phía trước », sau này có thể sử dụng máy tính để thanh toán. Ví dụ như con của ngài cần tiền tiêu vặt, ngài có thể dùng ví tiền máy tính chuyển cho hắn 5 đôla. Lại ví dụ như ngài lái xe qua cổng sân bay, ví tiền máy tính có thể kết nối với hệ th·ố·n·g mua vé của sân bay, kiểm tra xem ngài có mua vé máy bay hay không. Ngài cảm thấy điều này có thể thực hiện được không?"
Tống Duy Dương cười nói: "Máy tính quá lớn, không bằng chúng ta dùng di động để thanh toán."
Bill Gates nói: "Giống như trong phim khoa học viễn tưởng, đem máy tính nén lại thành điện thoại sao? Hoặc là, dứt khoát làm thành hình dạng đồng hồ?"
Tống Duy Dương nói: "Không, ta cảm thấy điện thoại di động có thể tải hết tất cả các c·ô·ng năng. Ngoài việc trò chuyện, điện thoại chính là máy tính di động, có thể lên m·ạ·n·g, xem phim, nghe nhạc, thanh toán, mua sắm hàng hóa, thậm chí là có thể thông qua điện thoại tiến hành đặt món ăn online. Ví dụ như ta hiện tại đói bụng, ta lấy điện thoại di động ra vào trang web của một quán ăn, ngón tay nhẹ nhàng chạm một cái là hoàn thành giao dịch, sau đó máy bay không người lái cỡ nhỏ mang cơm trưa đến đây."
"Oa, rất đáng kinh ngạc." Bill Gates khen.
Những điều này đều không cần Tống Duy Dương tiết lộ "t·h·i·ê·n cơ", rất nhiều thứ đều có hình thức ban đầu trong các tác phẩm khoa học viễn tưởng.
Bill Gates tự mình có vô số tưởng tượng, hắn dự đoán máy ảnh trong tương lai có c·ô·ng năng định vị, mặc dù ở các thành phố khác nhau, người dùng m·ấ·t đi hoặc m·ấ·t t·r·ộ·m đều có thể tự động gửi về thông tin. Hắn còn dự đoán mua sắm tr·ê·n internet, bản đồ tr·ê·n internet, nghe nhìn đám mây vân... vân, quỷ tha ma bắt mới biết tại sao Microsoft không đi đầu trong những ngành nghề này.
Nancy nói: "Tống tiên sinh, ngài nên đi viết một bộ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng."
Tống Duy Dương cười nói: "Ta đã viết, ta là một trong những người sáng tác « Resident Evil », quyển tiểu thuyết này đã đăng dài kỳ đến bộ 4 trên tạp chí khoa học viễn tưởng."
"Thật sao? Vậy ta muốn đi đọc thử." Nancy biểu lộ có chút x·ấ·u hổ.
"Cô nên đọc sách nhiều hơn." Tống Duy Dương nói.
"Ha ha ha ha!"
Thầy trò lại cười rộ lên, sau đó đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g vỗ tay.
Nhân viên nhà trường cuối cùng đã mang đồ uống đến, Cola, trà đá, nước tinh khiết, tất cả mọi người ở đây đều có thể tùy ý lấy dùng.
Bill Gates uống một ngụm Phi Thường Cola, bình luận nói: "Khẩu vị có chút khác so với Cola của nước Mỹ, ta cho rằng, nó hơi đắng một chút."
Tống Duy Dương bắt chéo chân nói: "Người Tr·u·ng Quốc thường nói 'tiên khổ hậu ngọt', ngươi vừa uống vào thì thấy đắng, nhưng dư vị sẽ ngọt, hơn nữa nó càng có lợi cho việc giải khát."
"Ta t·h·í·c·h trí tuệ phương đông." Bill Gates cười nói.
Tống Duy Dương nói: "Ta cũng bội phục trí tuệ của Gates tiên sinh, ví dụ như lần này ngài cứu vớt Apple."
Năm nay, c·ô·ng ty Apple suýt chút nữa thì c·h·ế·t, Jobs được mời trở về chủ trì đại cục, việc đầu tiên làm là gọi điện thoại cho Bill Gates, nội dung cuộc trò chuyện đại khái là: "Microsoft một mực x·âm p·hạm đ·ộ·c quyền của Apple, nếu tiếp tục kiện tụng, Microsoft sẽ phải nộp phạt 1 tỷ đôla, bất quá Apple phỏng chừng không trụ được lâu như vậy. Dứt khoát chúng ta hợp tác đi, Microsoft phải đầu tư cho Apple, phải cho Apple p·h·á·t triển phần mềm, mọi người cùng nhau vui vẻ k·i·ế·m tiền."
Điều này tương đương với một người mắc b·ệ·n·h sắp c·h·ế·t, gọi điện thoại cho kẻ thù nói: "Mày mau đưa tiền đây cho lão t·ử mua t·h·u·ố·c, bằng không thì coi chừng lão t·ử sau này g·iết c·h·ế·t mày!"
Bill Gates thật sự đã cho Jobs tiền, lấy 1. 5 tỷ đôla mua cổ phiếu Apple không có quyền biểu quyết, sau đó giúp Laptop Apple p·h·á·t triển hệ điều hành, đồng thời IE cũng trở thành trình duyệt mặc định của Laptop Apple.
Ngày Microsoft tuyên bố nhập cổ phần Apple, Jobs thở một hơi dài nhẹ nhõm, một mình nằm ở góc hội trường rất lâu.
Bill Gates cười nói: "Đây chẳng qua là một lần đầu tư bình thường. Tống tiên sinh, ngài hình như rất quan tâm đến động thái của ngành nghề, tương lai Kim Sơn sẽ tiến quân vào lĩnh vực hệ điều hành sao?"
"Đương nhiên không, ta không phải là kẻ ngốc." Tống Duy Dương nói.
Bill Gates đột nhiên cười rộ lên, đưa một tấm danh th·iếp nói: "Vậy chúng ta có lẽ có thể hợp tác, ngươi suy nghĩ kỹ rồi, thì gửi email cho ta. Hôm nay ta có an bài khác, lần sau có thời gian lại trao đổi."
"Hi vọng lần sau trò chuyện vui vẻ hơn." Tống Duy Dương đứng dậy bắt tay.
Đây là kết thúc rồi sao?
Tất cả mọi người cảm thấy không đã nghiền, đã nói đấu khẩu đâu rồi, đã nói đối thoại đỉnh cao đâu?
Quần đã cởi, ngươi cho ta xem cái này?
Cái gọi là đối thoại đỉnh cao, chưa từng tồn tại, bởi vì địa vị hai bên không tương xứng.
Bill Gates là người giàu nhất toàn cầu, mà Tống Duy Dương ngay cả bảng xếp hạng người Hoa giàu có toàn cầu năm nay cũng không vào được – bảng xếp hạng người Hoa giàu có toàn cầu năm trước đã được nâng cấp, 500 triệu đôla mới có thể lọt vào.
Kim Sơn WPS tuy rằng làm lật đổ WORD, nhưng WORD chỉ là một mảng nghiệp vụ của Microsoft mà thôi. Huống chi, cho dù WORD chiếm lĩnh 100% thị trường ở Tr·u·ng Quốc, cũng không có nhiều lợi nhuận đáng nói, khắp nơi đều có người dùng lậu!
Bill Gates nguyện ý bỏ ra 20 phút đồng hồ để nói chuyện phiếm với Tống Duy Dương, đã rất nể tình.
Tống Duy Dương cũng khó có thể bộc lộ dã tâm của mình, đả kích Bill Gates ngay tại hiện trường cũng vô dụng, hắn không phải kẻ ngu ngốc.
n·g·ư·ợ·c lại, tấm danh th·iếp mà Bill Gates đưa cho có chút tác dụng, tr·ê·n danh th·iếp chỉ có địa chỉ email, hơn nữa khác với email của Bill Gates có thể tra được tr·ê·n internet, đây là một email cá nhân thường dùng.
Mặc kệ học sinh tại hiện trường giữ lại như thế nào, Bill Gates vẫn rời đi, hắn còn phải trao đổi với lãnh đạo nhà trường Thanh Hoa.
Đúng vậy, chính lần phỏng vấn Tr·u·ng Quốc này, đã khiến Bill Gates thay đổi kế hoạch, dời viện nghiên cứu Microsoft vốn định đặt tại Ấn Độ, trực tiếp chuyển đến Tr·u·ng Quan Thôn.
Tống Duy Dương cũng đi, còn quên trả tiền đồ uống hôm nay, thực sự là quên... Thanh Hoa chắc không thiếu chút tiền này.
Ngày hôm sau, báo chí đột nhiên đ·i·ê·n cuồng đưa tin Microsoft muốn mua lại Kim Sơn, ảnh chụp Bill Gates và Tống Duy Dương nói chuyện phiếm cũng nhiều lần xuất hiện tr·ê·n trang nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận