Trọng Sinh Dã Tính Thời Đại

Chương 186: Hoa tử tuyến hạ gặp mặt

Chương 186: Gặp mặt Hoa Tử ở ngoài đời
Phó bí thư trường đoàn ủy tên là Tiếu Thế Kiến, hắn rất trẻ, chỉ lớn hơn Tống Duy Dương chín tuổi, đồng thời còn phụ trách công tác hội sinh viên của Phúc Đán.
Tân sinh viên nhập học, Tiếu Thế Kiến bận tối tăm mặt mũi, Tống Duy Dương đợi trong hành lang hơn một tiếng đồng hồ.
"Chào thầy Tiếu." Tống Duy Dương cầm tài liệu đi vào.
Tiếu Thế Kiến là một người béo mập, khuôn mặt tròn trịa, mắt kính cũng tròn trịa, hơn nữa đặc biệt thích cười. Lúc nói chuyện cười, không nói lời nào cũng cười, hắn nhìn thấy Tống Duy Dương, lập tức nụ cười càng tươi hơn, cười vẫy tay nói: "Hotboy đến rồi, mau vào!"
"Thầy Tiếu, thầy đừng trêu em, biệt danh này đặc biệt khiến người ta xấu hổ." Tống Duy Dương vui vẻ nói.
Tiếu Thế Kiến phụ trách công tác xã đoàn và hội sinh viên, đối với những sự việc lưu hành trong sinh viên rõ như lòng bàn tay, tự nhiên đối với Tống Duy Dương quen thuộc vô cùng. Hắn cười nói: "Biệt danh này rất tốt, nói rõ cậu rất tuấn tú, rất được mọi người hoan nghênh."
Tống Duy Dương nói: "Thầy Tiếu, thầy còn như vậy, em cũng gọi biệt danh của thầy đấy."
"Khụ," Tiếu Thế Kiến lập tức thu lại nụ cười, mặt mày ủ rũ nói, "Cái kia, cậu tìm ta có chuyện gì?"
Tống Duy Dương lấy ra mấy phần tài liệu, chỉ vào phần trên cùng nói: "Đây là văn bản tài liệu của trung ương đoàn gửi cho đoàn thị ủy Thịnh Hải."
"Cậu có thể lấy được thứ này, thật là thần thông quảng đại." Tiếu Thế Kiến bất tri bất giác lại nở nụ cười.
"Lại không phải là thứ gì mã hóa, văn bản tài liệu bình thường thôi." Tống Duy Dương nói.
Tiếu Thế Kiến chăm chú xem văn bản tài liệu một lần, lại bắt đầu xem quy hoạch xã đoàn, chương trình xã đoàn v.v..., gật đầu nói: "Ý tưởng của cậu rất tốt, là sinh viên đại học, nên vì xã hội làm một vài chuyện trong khả năng của mình."
Tống Duy Dương nói: "Theo em được biết, các trường đại học trong nước, còn chưa có xã đoàn tương tự."
"Vậy thì là độc nhất vô nhị cả nước rồi, rất có tính khai sáng," Tiếu Thế Kiến cười càng tươi hơn, "Cậu nhất định phải làm tốt xã đoàn, tranh thủ trở thành một tấm chiêu bài nữa của Phúc Đán."
"Đương nhiên, em nhất định dưới sự lãnh đạo của thầy Tiếu, xây dựng hiệp hội tình nguyện viên Phúc Đán trở thành tổ chức tình nguyện viên có sức ảnh hưởng lớn nhất Trung Quốc!" Tống Duy Dương nói.
"Đừng có nịnh bợ ta," Tiếu Thế Kiến ký tên xoèn xoẹt, cười nói, "Cầm lấy đi làm thủ tục đi."
Lúc này là tháng chín, tân sinh viên vẫn còn đang trong quá trình huấn luyện quân sự.
Băng Trà Húc Nhật Thăng đột nhiên bị lộ ra tin xấu, có hai nhà máy sản xuất Băng Trà đưa đi kiểm nghiệm không đạt tiêu chuẩn. Nhân Vương biển, một người chuyên đ·á·n·h giả, một hơi mua Băng Trà trị giá 5000 nguyên, tìm công ty Húc Nhật Thăng đòi bồi thường một vạn nguyên.
Việc này đương nhiên là công ty Hỉ Phong giở trò, chuyên môn bỏ tiền thuê người đ·á·n·h giả, sau đó mời truyền thông rầm rộ tuyên truyền.
Vốn Tống Duy Dương còn muốn làm cho mọi chuyện nghiêm trọng hơn, nhưng Húc Nhật Thăng là một xí nghiệp lớn, các nhà máy liên kết đều là nhà xưởng quốc doanh, điều kiện vệ sinh có kém cũng không đến nỗi nào.
Tin tức vừa được đưa ra, lượng tiêu thụ Băng Trà Húc Nhật Thăng giảm mạnh, tổng giám đốc của nó không thể không tổ chức hội chiêu đãi ký giả, tỏ vẻ sẽ tăng cường công tác kiểm tra chất lượng sản phẩm, để người tiêu dùng được uống đồ uống an toàn.
Băng Trà Hỉ Phong thừa cơ mở rộng quy mô tuyên truyền, mời phóng viên đến thăm xưởng kiểm tra chất lượng, cũng bắt đầu dùng "Đồ uống an toàn" làm trọng tâm tuyên truyền.
Thị phần tiêu thụ Băng Trà của hai bên, thoáng cái đã đảo ngược, thắng một cách vô cùng thoải mái.
Một tin tức tốt khác, chính là ngân hàng Thịnh Hải cuối cùng đã kết nối mạng. Tuy vẫn không thể rút tiền khác tỉnh, nhưng chỉ cần gửi tiền ở Thịnh Hải, thì tất cả các chi nhánh ngân hàng đều có thể thông qua, đây là một sáng tạo đầu tiên trên cả nước.
Ngày bảy tháng chín, nóng đến c·h·ế·t người, nhiệt độ đạt đến mức cao nhất trong 123 năm qua theo ghi chép của Thịnh Hải.
Tống Duy Dương bỏ ra hơn ba vạn mua một chiếc xe tải nội địa, màu vàng, bình thường để ở quán cà phê dùng để nhập hàng. Hắn lái xe đến một nhà xưởng địa phương để lấy hàng, hàng hóa gồm 500 chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ, 500 chiếc băng tay đỏ và 10 lá cờ, đều là hàng đặt riêng, in dòng chữ "Hiệp hội tình nguyện viên đại học Phúc Đán".
Đang chuẩn bị lái xe quay về Ngũ Giác Trường, điện thoại đột nhiên vang lên.
"Alo, xin chào." Tống Duy Dương nghe máy.
"Hoàng Thượng?" Đối phương hỏi.
Tống Duy Dương lập tức vui vẻ, giả giọng nói: "Gọi trẫm có chuyện gì?"
"Ta là Hoa Tử," đối phương cười nói, "Ta đang ở Thịnh Hải, có rảnh cùng nhau ăn cơm không?"
"Ngươi ở đâu, ta đến đón ngươi." Tống Duy Dương nói.
"Nhà khách Thịnh Hải." Đối phương nói.
20 phút sau, Tống Duy Dương nhìn thấy "Hoa Tử" lại là một người béo mập.
"Chào Hoàng Thượng, ta là Lí Tông Hoa." Người béo mập cười nói.
Tống Duy Dương nói: "Tống Duy Dương."
"Là người thách đấu với Coca-Cola?" Lí Tông Hoa hỏi.
"Còn có Pepsi Cola nữa." Tống Duy Dương cười nói.
Lí Tông Hoa mang theo một chiếc điện thoại di động, cười ha hả nói: "Ông chủ lớn."
Cha của Lí Tông Hoa là người cảng thành, mẹ là người hoàn thành. Hắn từ nhỏ sống ở đại lục, thời trung học ở cảng thành, sau đó lại đi Canada du học, từng chuyển sang làm kinh doanh về não điện, hiện tại chủ yếu làm bất động sản.
Lí Tông Hoa là người đầu tiên ở Trung Quốc sở hữu độc quyền modem, cũng là người liên lạc tổng của FidoNet tại Trung Quốc. Cũng tức là, hắn quen biết tất cả các trạm trưởng bbs ở Trung Quốc lúc bấy giờ, Tiểu Mã ca, Đinh Tam Thạch... đều đang sử dụng modem do Lí Tông Hoa tự chủ nghiên cứu phát minh.
Trong lịch sử, Lí Tông Hoa suýt chút nữa trở thành chủ nhân của QQ số 1.
Đó là cuối năm 1999, Lí Tông Hoa, Tiểu Mã ca và Trương Chấn Dương cùng nhau ăn cơm. Tiểu Mã ca đột nhiên nói QQ10001 của mình không được hay lắm, muốn trao đổi với QQ10101 của Lí Tông Hoa, nhưng bị Lí Tông Hoa kiên quyết từ chối. Đúng rồi, người này ký tên QQ là: uống rượu mạnh nhất, lái xe nhanh nhất, kết bạn chân thành nhất, tán cô gái khó tán nhất.
Hắn là người dẫn đầu trong giới khởi nghiệp internet đời đầu ở Trung Quốc.
Lí Tông Hoa chỉ vào chiếc xe tải màu vàng, chê bai nói: "Đây là xe của cậu? Xấu quá."
"Vậy cậu tặng ta một chiếc đẹp hơn nhé?" Tống Duy Dương cười nói.
"Chỉ cần bản thân cung là nữ, ta liền tặng xe cho ngươi." Lí Tông Hoa nói.
Tống Duy Dương nói: "Không cho thì thôi, đừng tìm lý do. Lên xe đi, đi đâu ăn cơm?"
Lí Tông Hoa chỉ vào "Lão đại xương" đối diện nhà khách nói: "Quán này đồ ăn Thịnh Hải chuẩn nhất, ta mỗi lần đến Thịnh Hải đều ăn ở đây."
"Vậy ta tìm chỗ đỗ xe đã." Tống Duy Dương nói.
Lí Tông Hoa cũng lên xe tải, nhìn những chiếc mũ chất thành đống, nhịn không được trêu ghẹo nói: "Ơ, công ty Hỉ Phong còn làm cả may mặc à?"
"Đây là mũ của xã đoàn." Tống Duy Dương khởi động xe.
"Đừng có làm xã đoàn, Young and Dangerous (phim Người trong giang hồ) không có kết cục tốt," Lí Tông Hoa lấy một chiếc mũ ra, nhìn thấy dòng chữ in trên đó hỏi, "Hiệp hội tình nguyện viên Phúc Đán là gì?"
"Tình nguyện viên chính là người làm việc nghĩa," Tống Duy Dương nói, "Ta ở trường thành lập một tổ chức làm việc nghĩa."
"Có lý tưởng, ta coi trọng cậu." Lí Tông Hoa khen ngợi.
Tống Duy Dương hỏi: "Cậu và Tiểu Mã ca rất thân?"
"Đều ở Thâm Thành, ở khá gần, có thời gian rảnh thì cùng nhau ăn cơm." Lí Tông Hoa nói.
Nhắc đến Thâm Thành, Tống Duy Dương có chút xúc động, hỏi: "Nghe nói ở Thâm Thành có một tiến sĩ Mã rất nổi tiếng, cậu gặp bao giờ chưa?"
"Biết," Lí Tông Hoa nói, "Lúc đó ta mới về nước, còn chưa bắt đầu làm bất động sản, chỉ đại lý một số máy tính. Nghe nói tiến sĩ Mã rất lợi hại, nhân viên của ta cũng có người đi nghe giảng bài, nghe xong trở về khen tiến sĩ Mã lên tận mây xanh, khiến ta thậm chí còn muốn đi nghe thử một lần."
"Ha ha." Tống Duy Dương thầm nghĩ: may mà cậu không đi nghe giảng bài, bằng không thì hôm nay sẽ xấu hổ lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận