Trọng Sinh Dã Tính Thời Đại

Chương 392 : Thút thít nỉ non người ngoài hành tinh

Chương 392: Người ngoài hành tinh thút thít nỉ non
Hơn bốn trăm năm trước, một người Pháp tên là Nostradamus, từng đưa ra lời tiên tri về ngày tận thế, hắn nói: "Năm 1999 tháng 7, trên bầu trời mặt trời, mặt trăng cùng chín đại hành tinh sẽ tạo thành Thập Tự Giá (十). Lúc này, Khủng Bố Ma Vương từ trên trời giáng xuống..."
Hàng cái quỷ gì chứ, đại lừa gạt!
Nhưng điều này không ngăn được rất nhiều kẻ ăn no rỗi việc, khắp nơi bịa đặt sinh sự, toàn bộ thế giới đều lâm vào "khủng hoảng" tận thế sắp đến. Thậm chí cả Doraemon và Maruko, đều trong truyện tranh thảo luận như thật về tận thế, có nhà máy hiệu buôn còn thừa cơ bán công cụ sống sót khi tận thế.
Tận thế chắc chắn sẽ không đến, sắp nghênh đón chính là Trung Quốc mới 50 năm hoa đản.
Bản thân Tống Duy Dương còn ở kinh thành, tổng bộ Hỉ Phong đã nhận được một tin tức, trong tỉnh đã xác định Tống Duy Dương với tư cách đại biểu doanh nghiệp dân doanh Tây Khang, tại Quốc Khánh ngày đó đi Thiên An Môn xem lễ đài quan sát duyệt binh nghi thức.
Cùng lúc đó, tạp chí « Fortune » của Mỹ cũng muốn cọ nhiệt độ, tuyên bố đem "Fortune Global Forum" hàng năm tổ chức ở Thịnh Hải, thời gian định vào mấy ngày trước Quốc khánh Trung Quốc, thậm chí còn mời đại lãnh đạo Trung Quốc tham gia. Chủ đề Fortune Global Forum là "Để thế giới nhận thức Trung Quốc, để Trung Quốc nhận thức thế giới". Tống Duy Dương với tư cách phú thương nổi tiếng Trung Quốc, đã nằm trong danh sách khách mời của Fortune Global Forum.
Khi Tống Duy Dương đang thảo luận hạng mục USB tại trung tâm nghiên cứu phát minh, « Thời báo Công thương Trung Hoa » công bố mười trang web thương mại lớn nhất Trung Quốc, đứng đầu là Sina, Sohu bị đẩy xuống vị trí thứ hai.
Thật sự là Sina phát triển quá mạnh mẽ, Lợi Phương online và Hoa Uyên Võng Mỹ sáp nhập, điều này khiến Sina có cả thị trường Trung Quốc và Mỹ, đồng thời làm kính tượng Server, dữ liệu trang web hai bên Trung Quốc và Mỹ là tương thông. Sina còn "tài đại khí thô" (tiền nhiều như nước), ở Trung Quốc có bốn thông công ty sân ga, ở Mỹ có Morgan Stanley đỡ đầu, thậm chí ở Đài Loan và Singapore đều có kim chủ.
Buồn cười nhất là trong quá trình Morgan Stanley đầu tư, tập đoàn đầu tư xuyên quốc gia uy tín lâu năm này không hề hiểu biết về internet, cao tầng tập đoàn thậm chí không ai xem qua websites Sina. Cho đến 10 phút trước khi tổ chức hội nghị hiệp đàm đầu tư, cao tầng Morgan Stanley mới tìm được người phụ trách hạng mục, tạm thời bổ sung kiến thức về internet và Sina, cuối cùng lần đầu tiên biết rõ cái gì gọi là tỷ lệ click, rốt cuộc biết cái gì gọi là ICP.
Trong đàm phán, đội ngũ Sina tuyên bố phương hướng chiến lược tương lai là chế tạo cổng thông tin (portal website). Một cao tầng Morgan Stanley lập tức không nói lời nào, sau đó lại lặng lẽ hỏi người phụ trách hạng mục: "Ta vẫn cho rằng Sina là công ty internet, bọn họ về sau còn muốn tạo cửa sao?"
Cổng thông tin (portal website), từ "Portal" có nghĩa là "cửa".
Không phải tiết mục ngắn, cao tầng Morgan Stanley thực sự đã hỏi như vậy, có thể thấy không chỉ có thổ lão bản Trung Quốc dốt đặc cán mai về internet.
Càng khôi hài chính là, theo kiến thức internet của cao tầng Morgan Stanley càng ngày càng "thâm hậu", nhiệt tình của bọn họ đối với Sina cũng càng ngày càng tăng, chuyên môn thuê "Nữ ma pháp sư" Wall Street Mary Meeker đến thăm Sina. Vị nữ ma pháp sư này là chuyên gia phân tích cổ phần khoa học kỹ thuật truyền kỳ, nàng cực kỳ khinh thị tên tiểu tử Sina này, khi nghe Vương Chí Đông diễn thuyết trực tiếp ngủ gật, bởi vì báo cáo diễn thuyết tương tự nàng đã nghe vô số lần ở Mỹ.
Nửa tháng trước, Mã Tiểu Vân mang theo đội ngũ của mình bò Vạn Lý Trường Thành, một người trong đó hướng Vạn Lý Trường Thành kêu khóc hô to: "Vì cái gì! Vì cái gì!"
Mã Tiểu Vân bị xí nghiệp cấp dưới kinh mậu bộ làm cho rất không vui, hắn trên danh nghĩa là cổ đông, nhưng lại không thể hiện thực hóa thành tài chính, cũng không có quyền phát ngôn. Cho nên, hắn chuẩn bị rời đi, chấm dứt kiếp sống "bắc phiêu" không mấy cảnh tượng này.
Mã Tiểu Vân nói với đội ngũ sáu người của mình: "Ta dẫn các ngươi tới kinh thành, nhưng ta phải trở về. Ta muốn nói cho các ngươi biết, thứ nhất, các ngươi có thể lưu ở kinh thành, gia nhập Sina, gia nhập Sohu, gia nhập Yahoo, ta gọi điện thoại đề cử, hẳn là không vấn đề lớn, tiền lương sẽ rất cao; thứ hai, các ngươi có thể lưu ở kinh thành đại cơ quan, cuộc sống sẽ rất ổn định, tiền lương cũng không tệ; thứ ba, các ngươi có thể theo ta trở về gây dựng sự nghiệp, mỗi người nhân viên làm theo tháng 500 đồng, trong 10 tháng không có ngày nghỉ, chỉ có thể làm việc tại nhà ta, chúng ta thuê không nổi văn phòng... 10 tháng sau nếu như thất bại, chúng ta lại đường ai nấy đi. Nếu như không thất bại, chúng ta cứ tiếp tục đi lên. Các ngươi suy nghĩ kỹ ba ngày, nếu quyết định thì nói cho ta biết."
Sáu người này đều là nhân tài đỉnh tiêm V.I.P nhất, lưu ở kinh thành ít nhất tiền lương hơn vạn.
Nhưng bọn họ thảo luận với nhau ba phút, liền trả lời Mã Tiểu Vân: "Chúng ta cùng nhau về nhà!"
Mã Tiểu Vân bảo mọi người lấy ra tất cả tiền, chỉ chừa lại phí sinh hoạt của mỗi người, cuối cùng góp đủ 50 vạn nguyên, hắn nói: "Chúng ta quy định trước: thứ nhất, không được vay tiền thân thích bạn bè, nếu như thua chính là chúng ta thua, đừng làm bố mẹ các ngươi tới tìm ta, chuyện kia sẽ phức tạp; thứ hai, 50 vạn nguyên này, chúng ta phỏng chừng có thể dùng đến tháng 10 năm 99, tiền dùng hết rồi mà không có thu nhập chính là thất bại."
Những người này ở kinh thành lại dừng lại mấy ngày, khắp nơi đi thăm cảnh điểm, bởi vì trước kia bọn họ không có thời gian du ngoạn ở kinh thành.
Trước giờ rời kinh, đúng lúc tuyết rơi nhiều.
Mã Tiểu Vân dẫn thủ hạ tìm quán rượu nhỏ, bảy người vừa uống vừa trò chuyện, lập tức ôm đầu khóc rống, còn cùng nhau hát lên «真心英雄» (t·h·iệt tình anh hùng).
Đột nhiên, điện thoại vang lên, Mã Tiểu Vân mơ hồ nghe điện thoại, nghe được thanh âm Tống Duy Dương: "Này, lão Mã, ta ở kinh thành, lúc nào cùng nhau uống rượu... Bên ngươi đang hát karaoke à? Ta cũng nghe được tiếng ca."
"Ở kinh thành uống rượu chỉ sợ không có cơ hội, ta ngày mai sẽ trở lại Lâm Châu." Mã Tiểu Vân cười khổ nói.
Tống Duy Dương hỏi: "Ở đâu, ta bây giờ qua tìm ngươi."
Mã Tiểu Vân báo địa chỉ, tiếp tục cùng thủ hạ uống rượu. Cũng không biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng, hắn nghe được bên ngoài truyền đến tiếng động cơ mạnh mẽ, sau đó có hai bóng người đi vào quán rượu.
"A, tuyết này rơi thật lớn." Tống Duy Dương vỗ bông tuyết trên vai nói.
"Tới rồi? Ngồi đi," Mã Tiểu Vân đã uống rượu, mặt đỏ bừng, nhìn người có mấy bóng dáng, hắn hô, "Lão bản, thêm... hai bộ bát đũa!"
"Tống lão bản!" Sáu người khác ào ào đứng dậy chào hỏi.
Tống Duy Dương cười nói: "Ngồi, đều ngồi xuống. Các ngươi mắt ai cũng đỏ, đây là vừa khóc một trận?"
Mọi người im lặng, một hai người lộ ra nụ cười xấu hổ.
Giờ này khắc này, hẳn là thời điểm Mã Tiểu Vân thất vọng nhất trong đời, so với lúc trước bỏ qua Trang Vàng Trung Quốc càng thêm thất lạc. Hắn yếu ớt hỏi: "Lão Tống, ngươi nói ở Trung Quốc làm thương mại điện tử, thật sự có tiền đồ sao?"
"Đương nhiên là có tiền đồ." Tống Duy Dương nói.
"Đúng vậy a, có tiền đồ," Mã Tiểu Vân cười thảm, "Đáng tiếc tiền đồ quang minh, con đường khúc chiết, ta đi nhiều năm còn dậm chân tại chỗ."
Tống Duy Dương hỏi: "Chuẩn bị trở về Lâm Châu mở công ty?"
Mã Tiểu Vân gật đầu nói: "Cuối cùng lại thử một lần, thất bại thì đi làm giáo viên."
Tống Duy Dương nói: "Tiền còn đủ không? Có muốn ta đầu tư không?"
Sáu người khác nghe xong lời này, đều trở nên kích động, phảng phất nghe được tiên âm trong địa ngục.
Mã Tiểu Vân lại khoát tay nói: "Đừng cho ta đầu tư. Bản thân ta còn không chắc chắn, cũng không biết làm thế nào kiếm tiền, ta sợ đem tiền đầu tư của ngươi đổ sông đổ bể."
"Ha ha ha ha," Tống Duy Dương cười to, "Ai còn không thất bại vài lần? Như vậy đi, ngươi khi nào thiếu tiền, tùy thời tới tìm ta. Lão Mã ngươi là làm đại sự, ta đầu tư không phải xí nghiệp, đầu tư chính là ngươi. Không nói, trăm phần trăm!"
Lời này quá làm Mã Tiểu Vân cảm động, có lẽ là tâm tình đến nơi, hắn oa một tiếng khóc lên, nắm tay Tống Duy Dương nói: "Lão Tống à, ngươi không biết, ta một năm nay ở kinh thành biệt khuất bao nhiêu. Ngươi nói ta làm đại sự, ta cũng không biết mình có thể làm gì đại sự. Phần nhân tình này của ngươi ta ghi nhớ, sau này có cơ hội nhất định báo đáp. Chén rượu này, ta cạn trước!"
Liên tục uống vài chén, Mã Tiểu Vân coi Tống Duy Dương như thùng rác, chuyện xấu xa nát lòng gì đều tuôn ra, dựa vào Tống Duy Dương nói trọn vẹn hơn 20 phút.
Đột nhiên, cổ họng Mã Tiểu Vân một ngạnh: "Ọe!"
"Ta chửi con mẹ nó chứ, nói nôn là nôn à!" Tống Duy Dương bị hất cả người đầy chất nôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận