Trọng Sinh Dã Tính Thời Đại

Chương 442 : Lại có lãnh đạo thị sát

**Chương 442: Lại có lãnh đạo thị sát**
Lần này lại có một vị đại lãnh đạo đến thị sát, không phải thị sát Hỉ Phong, mà là thị sát công ty khoa học kỹ thuật Thần Châu.
Thành phố cử mấy vị lãnh đạo cùng đi, lãnh đạo khu chỉ có thể đi theo ở vị trí tương đối phía sau, Tống Duy Dương tự mình ra trận phụ trách giải thích: "Trước mắt, khoa học kỹ thuật Thần Châu có ba hạng mục sản phẩm chủ chốt, một là điện thoại Tiểu Linh Thông, hai là máy học lại, ba là ổ USB Flash. Chúng ta chuẩn bị làm máy tính và bút ghi âm, dự tính sang năm tháng ba có thể đưa vào sản xuất."
"Cái USB Flash này chỉ dùng để làm cái gì?" Đại lãnh đạo tò mò hỏi.
Tống Duy Dương cười giải thích: "Trước kia, để chứa đựng thông tin trong máy vi tính, người ta sử dụng ổ đĩa mềm, tồn tại tốc độ chậm, dung lượng nhỏ, mà lại dễ hư hỏng. Ổ USB Thần Châu thì không giống vậy, lãnh đạo xem, vỏ ngoài của nó do plastic chế tạo, tùy tiện đặt trong túi quần cũng không sợ bị bẻ gãy. Hơn nữa, tốc độ lưu trữ nhanh hơn rất nhiều, dung lượng cũng lớn hơn. Ổ đĩa mềm truyền thống dung lượng thường chỉ có 1.44M, nhưng ổ USB của chúng ta có thể đạt tới 64M, một cái USB tương đương với 60 cái ổ đĩa mềm."
Đại lãnh đạo gật đầu nói: "Sản phẩm rất có giá trị, vật này là quốc gia nào phát minh?"
"Có một lần, ta đến thăm viện sĩ Nghê, phát hiện ông ấy sử dụng ổ đĩa mềm rất bất tiện, vì vậy ta mới có ý tưởng làm ổ USB," Tống Duy Dương dùng ngữ khí rất khiêm tốn nói, "Nhưng ta chỉ có ý tưởng, không hiểu kỹ thuật chuyên nghiệp, nên đã về công ty triệu tập nhân viên kỹ thuật tiến hành nghiên cứu phát minh, chỉ mất không đến hai tháng đã làm ra thành phẩm trong phòng thí nghiệm. Hiện tại, kỹ thuật USB của khoa học kỹ thuật Thần Châu đã nhận được bằng độc quyền phát minh kỹ thuật của cả Trung Quốc và Mỹ."
"Không tệ, không tệ," Đại lãnh đạo mỉm cười khen ngợi, rồi quay đầu nói với các quan viên đi cùng, "Người Trung Quốc chúng ta cũng rất thông minh, trong phát minh sáng tạo không thua kém người nước ngoài."
Các quan viên đi cùng nhao nhao phụ họa, gật đầu đồng ý.
Đại lãnh đạo lại nói với Tống Duy Dương: "Hiện tại chính phủ đã giảm thuế cho mạch điện tích hợp, cái USB này của anh cũng thuộc về mạch điện tích hợp phải không? Chính phủ đã tạo điều kiện thuận lợi hơn cho các xí nghiệp, các anh phải nắm bắt cơ hội này, tranh thủ mang USB vượt ra biên giới, tiến ra thế giới!"
Tống Duy Dương vội vàng nói: "Khoa học kỹ thuật Thần Châu nhất định không phụ sự kỳ vọng của lãnh đạo."
Đại lãnh đạo lại hỏi: "Hiện tại tình hình lợi nhuận của các anh thế nào, hàng năm đầu tư bao nhiêu tiền để làm sáng tạo mới trong khoa học kỹ thuật?"
Tống Duy Dương nói như thuộc lòng: "Số liệu tháng 12 năm nay còn chưa thống kê xong, khoa học kỹ thuật Thần Châu từ tháng 1 đến tháng 11 đã đạt tổng doanh thu 47,6 tỷ nguyên, doanh thu tiêu thụ sản phẩm 36,4 tỷ nguyên, tổng giá trị sản lượng công nghiệp 41,4 tỷ nguyên, nộp tổng lợi nhuận và thuế 5,3 tỷ nguyên. Khoa học kỹ thuật Thần Châu đang học tập theo Huawei và Trung Hưng, bọn họ dùng 10% doanh thu làm nghiên cứu phát minh, năm nay chúng ta dùng 8% để làm nghiên cứu phát minh, dự toán nghiên cứu phát minh kỹ thuật là 3,8 tỷ nguyên."
Từ những số liệu này có thể thấy, thuế suất lúc này rất khủng khiếp. May mắn quốc gia coi trọng phát triển kỹ thuật cao, ba tháng trước bắt đầu thực hiện chính sách hoàn thuế theo hạn ngạch cho mạch điện tích hợp, hơn nữa nhân viên khoa học kỹ thuật cũng có chính sách giảm thuế, nếu không tổng lợi nhuận và thuế mà khoa học kỹ thuật Thần Châu phải nộp sẽ cao hơn.
Đương nhiên, thuế suất tuy cao, lợi nhuận vẫn rất khả quan.
Lấy ví dụ về ổ USB của khoa học kỹ thuật Thần Châu, dung lượng 64M giá bán 800 nguyên, dung lượng 32M giá bán 600 nguyên, dung lượng 16M giá bán 500 nguyên. Ngươi có thể tưởng tượng được lợi nhuận kếch xù trong đó không?
Ngược lại, giá Tiểu Linh Thông không ngừng giảm xuống, hoạt động qua Tết Nguyên Đán thậm chí còn định giá 1288 nguyên để bán gấp. Hơn nữa mấy tháng trước bị Bộ Tín Sản chèn ép, mới dẫn đến việc Tiểu Linh Thông tuy không ngừng mở rộng ra các thành phố mới, nhưng doanh thu năm nay ngược lại không bằng năm trước.
"Ta đã đến thị sát hai công ty Huawei và Trung Hưng, trung tâm nghiên cứu phát minh của họ rất lợi hại," Đại lãnh đạo hỏi, "Khoa học kỹ thuật Thần Châu có mấy trung tâm nghiên cứu phát minh?"
Tống Duy Dương nói: "Hiện tại có hai cái, trung tâm nghiên cứu phát minh ở Kinh Thành chủ yếu chịu trách nhiệm nghiên cứu phát minh kỹ thuật, trung tâm nghiên cứu phát minh ở Thịnh Hải chủ yếu chịu trách nhiệm nghiên cứu phát minh sản phẩm. Sang năm chúng ta dự định xây dựng một trung tâm nghiên cứu phát minh ở Dung Thành, chủ yếu thu hút nhân tài kỹ thuật của Đại học Khoa học Kỹ thuật Điện tử, đồng thời cũng là hưởng ứng lời kêu gọi mở rộng phát triển Tây Bộ của quốc gia."
"Điều này có thể thực hiện," Đại lãnh đạo nói, "Ta nhớ Dung Thành có một khu công nghiệp Tây Bộ, có lẽ là một trong những căn cứ của kế hoạch Ngọn Lửa, anh hoàn toàn có thể đặt trung tâm nghiên cứu phát minh trong khu đó."
Tống Duy Dương cười nói: "Đã có quyết định này."
Khoa học kỹ thuật Thần Châu không phải dự định thiết lập trung tâm nghiên cứu phát minh trong khu công nghiệp Tây Bộ, mà là chuẩn bị mua lại cả khu công nghiệp Tây Bộ. Hạng mục này đã khảo sát đàm phán hơn nửa năm, phía Tống Như Hoa cũng đã chuẩn bị xong, trước Tết âm lịch có thể chính thức ký kết.
Lại cùng đại lãnh đạo đi dạo một vòng khu nhà máy, gần đến buổi trưa, cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ chính trị lần này.
Các lãnh đạo buổi chiều còn có hành trình, không ở lại khoa học kỹ thuật Thần Châu ăn cơm trưa, tất cả đều vội vàng rời đi. Chỉ còn lại một lãnh đạo khu, cùng Tống Duy Dương và Thẩm Phục Hưng uống rượu ở lầu hai căn tin, ông ta rất thống khoái vỗ ngực, hứa sẽ cấp thêm cho khoa học kỹ thuật Thần Châu 20 mẫu đất.
Đến tận buổi chiều, Thẩm Phục Hưng cười ha hả: "Lần này cuối cùng đã hoàn toàn giải phóng, không cần lo lắng Tiểu Linh Thông lại xảy ra vấn đề."
"Không hẳn," Tống Duy Dương lắc đầu thở dài, "Ngô lão đại nổi giận lên thì không nhận người thân, đừng quên ngoại hiệu của hắn là Sa Hoàng điện tín."
"Đừng dội nước lã vào ta," Thẩm Phục Hưng chuyển sang chủ đề khác, "Hiện tại trong nước còn có hai nhãn hiệu USB, một là Lãng Khoa, một là Ái Quốc Giả, có muốn khởi tố bọn họ không?"
Tống Duy Dương cười nói: "Đừng vội khởi tố, tìm họ hiệp đàm. Chỉ cần họ mua lõi USB của khoa học kỹ thuật Thần Châu để chế tạo sản phẩm, thì không cần trả phí độc quyền, nhưng có hai yêu cầu bổ sung: Thứ nhất, họ không được phép lấy hàng từ bên thứ ba; thứ hai, loại lõi bán cho họ do chúng ta quyết định."
"E rằng họ sẽ không đồng ý." Thẩm Phục Hưng nói.
"Vậy thì ra tòa thôi." Tống Duy Dương nói.
Một khi Lãng Khoa và Ái Quốc Giả đồng ý phương án của Tống Duy Dương, vậy thì họ sẽ bị khống chế khắp nơi, hơn nữa sản phẩm vĩnh viễn không tiên tiến bằng khoa học kỹ thuật Thần Châu.
Nói thật, cả hai nhà này đều làm ăn không đứng đắn.
Lãng Khoa mới là người phát minh kỹ thuật USB, Tống Duy Dương thuần túy là cướp chén cơm của người ta, hiện tại tương đương với vừa ăn cướp vừa la làng.
Về phần Ái Quốc Giả, tổng giám đốc của nhà này là một người tốt nghiệp Thanh Hoa, công ty tên là Hoa Kỳ, ngụ ý cờ đỏ Trung Hoa, lại đặt tên nhãn hiệu là Ái Quốc Giả, có thể thấy vẫn có một bầu nhiệt huyết. Người này cũng chịu nhiều nguy hại từ hàng nhái, bàn phím "Tiểu Mặt Trời" của hắn đã từng chiếm lĩnh 70% thị trường Hoa Bắc, hai năm qua khắp nơi trên đất đều là đồ giả mạo, các cửa hàng trên vỉa hè ở Trung Quan Thôn gần một nửa bàn phím đều là "Tiểu Mặt Trời".
Tống Duy Dương nói: "Thị trường trong nước hiện tại không có ý nghĩa gì, cả nước có bao nhiêu người dùng mạng, một cái USB mấy trăm đồng rất khó bán. Ta xem báo cáo tiêu thụ, tháng 10 USB bán được rất chạy, tháng 11 lại giảm, thật sự không được thì chỉ có thể hạ giá. Thị trường chính thức ở nước ngoài, mấy ngàn vạn người sử dụng máy tính đang chờ chúng ta, hơn nữa xuất khẩu còn có chính sách hoàn thuế."
Thẩm Phục Hưng nói: "Sang năm tháng ba, ta sẽ phái người mang USB đến CeBIT ở Đức, đó là triển lãm IT lớn nhất toàn cầu, nhất định có thể tìm được không ít khách hàng lớn."
"Trong lòng anh nắm chắc là được," Tống Duy Dương chợt xua tay, "Ta đi đây, ngày mai còn muốn cùng bạn gái đón năm mới."
(PS: Không được rồi, mấy hôm trước 35 độ, hai ngày nay nhiệt độ giảm trực tiếp một nửa. Tối hôm qua gió lạnh, viêm họng mãn tính bao nhiêu năm của ta tái phát. Cách một hai phút lại muốn khạc đờm, cổ họng và mũi đều ngứa, ngứa đến mức muốn thò tay vào miệng gãi cổ họng, căn bản không thể tập trung tinh thần viết lách.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận