Trọng Sinh Dã Tính Thời Đại

Chương 167: Phản giả đạo chi động, nhược giả đạo chi dùng

Chương 167: Phản giả đạo chi động, nhược giả đạo chi dùng
Internet lưu truyền một câu chuyện như sau, William Rehnquist, một đại pháp quan người Mỹ, trong vài chục năm bất kể gió mưa, đều tham gia một ván bài do các quan tòa, luật sư, học giả, thương nhân và chính khách tạo thành. Ván bài này có luật sư chuyên môn nghiên cứu và trình bày, đảm bảo mỗi lần họ chơi đều không cấu thành t·ộ·i đ·á·n·h b·ạ·c. Một luật sư của ông ta bị trục xuất vì tiết lộ thông tin ra bên ngoài, ván bài kéo dài tổng cộng 33 năm, cho đến khi Rehnquist q·u·a đ·ời mới giải tán.
Những người này mê đ·á·n·h b·ạ·c ư?
Đương nhiên không phải, thứ họ mê chính là cái vòng xã giao nhỏ hẹp kia.
Tại sao Mã Tiểu Vân khi còn trẻ không t·h·í·c·h u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u, nhưng sau này lại say mê quốc tửu Mao Đài, còn đảm nhiệm chức phó hội trưởng hội nghiên cứu văn hóa quốc tửu Mao Đài, thậm chí còn mê tín khí c·ô·ng, chạy tới bái phỏng Lý đạo trưởng và Vương đại sư... Khụ khụ, chúng ta đều là suy đoán, đừng nói chuyện.
Bất quá Mã Tiểu Vân là một người hâm mộ Kim Dung đích thực, đây là sự thật.
Thời kỳ đầu lập nghiệp, ông ta đã nhờ bạn bè phóng viên phỏng vấn Kim Dung, trò chuyện vui vẻ suốt ba giờ, được Kim Dung đặt tên cho là "Mã Thiên Hành". Có một lần đi châu Úc bàn chuyện làm ăn, ông ta nghe nói Kim Dung đang ở Melbourne, lập tức đáp máy bay qua gặp mặt, hai người đàm luận từ thế chiến I, thế chiến II cho tới internet, Kim Dung còn cẩn thận giới thiệu với ông ta về bố phòng binh sĩ và tình hình chiến đấu của quân đội châu Úc trong thế chiến II.
Năm thứ hai sau khi thành lập Taobao, Kim Dung về đại lục, Mã Tiểu Vân lập tức nhiệt tình mời, còn dẫn theo thập bát La Hán ở c·ô·ng ty nghênh đón thần tượng đến. Lúc đó Kim Dung đề từ "Bảo không thể đào, tín không thể bỏ", Mã Tiểu Vân có được như nhặt được chí bảo, trực tiếp lấy đó làm tinh thần cốt lõi của văn hóa doanh nghiệp Taobao —— nếu chỉ là để giao thiệp xã giao, Mã Tiểu Vân khẳng định không thể làm như vậy, bất luận một doanh nghiệp gia nào đủ tư cách đều khó có thể làm như vậy.
Vòng xã giao là vòng xã giao, c·ô·ng ty là c·ô·ng ty!
Có thể đem nhà vệ sinh của Alibaba đều gọi là "Thính Vũ Hiên" đủ thấy vị đại lão này trúng độc sâu.
"Ta t·h·í·c·h nhất là Phong Thanh Dương, t·h·í·c·h Độc Cô Cửu Kiếm, t·h·í·c·h vô chiêu thắng hữu chiêu," Mã Tiểu Vân đã hoàn toàn quên chuyện chính, nói chuyện phiếm về văn hóa võ hiệp rất say sưa, "Vì sao lại t·h·í·c·h? Bởi vì ông ta đưa ra một vấn đề triết học. Nơi mạnh nhất của một người, thường thường cũng là nơi yếu nhất; nơi tất cả mọi người cho là đúng, thường thường cũng là nơi sai lầm. Nơi nguy hiểm nhất, có thể sẽ ẩn chứa kỳ ngộ lớn nhất."
Tống Duy Dương cười nói: "Đó là một triết học Đạo gia. «Đạo Đức Kinh» có câu: Phản giả đạo chi động, nhược giả đạo chi dụng. Thiên hạ vạn vật sinh ra từ hữu, hữu lại sinh ra từ vô." (Dịch nghĩa: Luật vận hành của đạo là trở lại lúc đầu [trở lại gốc] diệu dụng của đạo là khiêm nhu. Vạn vật trong thiên hạ từ “có” mà sinh ra; “có” lại từ “không” mà sinh ra)
"Trong túi của ta luôn để vài cuốn sách, sách khác thay đổi rất nhanh, chỉ có «Đạo Đức Kinh» là chưa bao giờ thay đổi, không có việc gì làm lại lấy ra đọc vài câu." Mã Tiểu Vân vừa cười vừa mở cặp c·ô·ng văn, lấy ra một quyển «Đạo Đức Kinh» bìa ngoài đã mài mòn nghiêm trọng.
"«Đạo Đức Kinh» tuy rất thần diệu, nhưng yêu cầu ngộ tính rất cao, kỳ thật ta càng t·h·í·c·h đọc «Mao tuyển» hơn." Tống Duy Dương cười nói.
"«Mao tuyển» cũng là sách hay," Mã Tiểu Vân tiện tay lật qua lật lại «Đạo Đức Kinh» nói, "Nhưng «Lão Tử» có thể khiến người ta khai mở ngộ tính bất cứ lúc nào, một khi gặp phải chuyện phiền toái, hoặc là tâm tình không tốt, chỉ cần mở quyển sách này ra, có thể tìm thấy linh cảm p·h·á giải mê cục. Như mấy câu ngươi vừa nói, hoàn toàn công bố quy luật vận chuyển của vũ trụ và xã hội. Lão Tử chủ trương thủ nhược, ta rất đồng ý, với tư cách một doanh nghiệp gia cũng có thể thủ nhược. Nhược đại biểu cho sinh cơ bừng bừng, đại biểu cho sự vật mới sinh, một doanh nghiệp nếu như có thể tùy thời duy trì trạng thái nhược, một quốc gia có thể tùy thời duy trì trạng thái nhược, vậy nó sẽ vĩnh viễn có được s·i·n·h m·ệ·n·h lực vô tận."
Tống Duy Dương gật đầu nói: "Có thể giải thích như vậy, cường là sự vật sau khi lớn mạnh sẽ già yếu, nhược là sự vật ở trạng thái ban đầu khi mới sinh ra, thủ nhược tức là không ngừng cải cách sáng tạo cái mới, duy trì s·i·n·h m·ệ·n·h lực của bản thân. Nếu như đem hai câu này áp dụng vào thị trường, nhược là Lam Hải, cường chính là Hồng Hải."
"Lam Hải Hồng Hải là gì?" Mã Tiểu Vân chưa từng nghe qua cụm từ này.
Tống Duy Dương không ngờ đây là một cụm từ của tương lai, lập tức giải thích: "Cạnh tranh kịch liệt, thông qua hạ giá và bán gấp, theo đuổi hiệu suất để tồn tại là thị trường Hồng Hải, không ai tranh đoạt, giá trị sáng tạo, có triển vọng vô hạn là thị trường Lam Hải. Hồng Hải nước đục ngầu, dinh dưỡng nghèo nàn, sinh vật chen chúc, Lam Hải diện tích rộng lớn, trong sạch dinh dưỡng, sinh cơ bừng bừng." (Bạn nào không hiểu thì đọc thêm sách nói về Đại Dương Xanh nhá)
"Cách ví von này rất thú vị." Mã Tiểu Vân đột nhiên kéo đề tài về, "Máy vi tính và Internet chính là Lam Hải, chỉ cần hiện tại dấn thân vào, tương lai tất nhiên sẽ vô hạn rộng lớn. Trang vàng Trung Quốc của chúng ta là trang web thương mại đầu tiên của Trung Quốc, đối với ta mà nói là Lam Hải, đối với khách hàng mà nói cũng là Lam Hải. Hỉ Phong c·ô·ng ty một khi lên trang vàng Trung Quốc, tuyệt đối có thể theo sự p·h·át triển của Internet, lưu lại dấu ấn đậm nét trong xã hội Trung Quốc."
Tống Duy Dương cười ha ha nói: "Internet ở nước Mỹ có lẽ là Lam Hải, nhưng ở Trung Quốc, giai đoạn hiện tại còn thuộc về trạng thái chân không. Trung Quốc ngay cả internet dân dụng còn chưa có, đến một người dân lên m·ạ·n·g cũng không có, tương đương với việc tấm Thâm Hải này không có dưỡng khí và sinh vật phù du, cá lớn tôm nhỏ không thể nào s·ố·n·g sót."
"Bây giờ là trạng thái chân không, lập tức sẽ là Lam Hải," Mã Tiểu Vân nhiệt tình l·ừ·a d·ố·i nói, "Internet p·h·át triển tiến triển cực nhanh, năm trước Trung Quốc đã kết nối internet quốc tế, năm nay hoặc năm sau nhất định sẽ xuất hiện internet dân dụng. Hiện tại đi trước một bước, tương lai có thể vượt lên trước 10 bước, chúng ta hoàn toàn có thể dẫn đầu sự p·h·át triển internet Trung Quốc. Doanh Hải Uy ở Kinh Thành ngươi có biết không?"
"Biết, đường cao tốc thông tin chứ gì." Tống Duy Dương không nhịn được cười rộ lên.
Doanh Hải Uy, đời sau được mệnh danh là "Hoàng Phố trường quân đội của internet Trung Quốc", c·ô·ng ty này đã sản sinh ra không ít đại lão internet. Nó đồng thời cũng được mệnh danh là "Tiên liệt internet Trung Quốc", địa vị trong lịch sử internet Trung Quốc, tương đương với bảy mươi hai l·i·ệ·t sĩ hoa cúc.
Qua ba tháng nữa, Doanh Hải Uy sẽ dựng một tấm biển quảng cáo ở cổng Nam của Trung Quan Thôn, nội dung là: Người Trung Quốc cách đường cao tốc thông tin bao xa? —— Hướng bắc 1500 mét.
Lúc ấy đường cao tốc ở Kinh Thành vừa mới thông xe không lâu, đừng nói nơi khác lái xe, mà ngay cả rất nhiều tài xế bản địa cũng không tìm được lối vào đường cao tốc, vì vậy tấm biển quảng cáo này bị các tài xế mộng bức coi như biển báo giao thông. Trung Quan Thôn gần như ngày nào cũng tắc đường, tất cả đều là bị biển quảng cáo l·ừ·a d·ố·i chạy tới, tức giận đến mức các cảnh sát giao thông tuần tra khai thông giao thông bụng đầy lửa giận.
Mã Tiểu Vân đương nhiên không biết về tấm biển quảng cáo kia, ông ta hỏi: "Tại sao Tống lão bản lại cười? Ngươi cảm thấy Doanh Hải Uy không thể làm lớn sao?"
"Không phải, ngươi nói tiếp đi." Tống Duy Dương nhịn cười nói.
"Ta cho rằng Doanh Hải Uy nhất định có thể làm lớn," Mã Tiểu Vân dùng ngữ khí rất k·í·c·h động nói, "Ta đã tìm hiểu, Doanh Hải Uy đang tìm kiếm sự hợp tác với ngành bưu điện, muốn xây dựng mạng internet dân dụng ở Trung Quốc. Việc đầu tư của họ rất thuận lợi, ít thì ba năm tháng, nhiều thì một năm rưỡi, mạng internet dân dụng Trung Quốc sẽ được dựng lên. Trang vàng Trung Quốc của chúng ta tuy hiện tại chỉ có thể hiện thực ở nước ngoài, nhưng chỉ cần kế hoạch của Doanh Hải Uy thành c·ô·ng, trong nước cũng có thể thấy được trang vàng Trung Quốc. Doanh Hải Uy nhất định có thể thành c·ô·ng, kế hoạch đường cao tốc thông tin của họ, đã nhận được sự ủng hộ của chính phủ..."
Mã Tiểu Vân bắt đầu thao thao bất tuyệt về tiền cảnh internet ở Trung Quốc, thổi phồng hoa mỹ, tuôn ra sen vàng, nhưng lại tương đối phù hợp với sự thật.
Kế hoạch của Doanh Hải Uy quả thực thuận lợi, không đến một năm, chỉ bằng khái niệm đường cao tốc thông tin đã đầu tư 80 triệu. Hơn nữa họ còn nhận được sự ủng hộ của chính phủ, với sự trợ giúp của ngành bưu điện, đã xây dựng tuyến internet dân dụng đầu tiên của Trung Quốc, đời sau có thể lên m·ạ·n·g thì các bạn nhỏ đều nên cảm tạ Doanh Hải Uy.
Nhưng, vượt lên trước nửa bước là tiên phong, đi trước một bước sẽ thành tiên liệt.
Toang rồi...
Mã Tiểu Vân vẫn còn thao thao bất tuyệt về tiền cảnh internet, Tống Duy Dương nghe đến có chút không nhịn được, cười ngắt lời: "Ta đồng ý làm trang vàng."
"Thật sao?" Mã Tiểu Vân cao hứng nói, "Vậy thì tốt quá, ta tin rằng đây là một lần hợp tác vĩ đại, Hỉ Phong c·ô·ng ty sắp được ghi vào lịch sử Internet Trung Quốc. Chúng ta..."
Mắt thấy vị này lại có dấu hiệu thao thao bất tuyệt, Tống Duy Dương vội vàng nói: "Mã lão bản tiếp theo chuẩn bị đi đâu tìm khách hàng?"
"Đi Kinh Thành!" Mã Tiểu Vân nói.
"Vậy chúc ngươi mã đáo thành c·ô·ng," Tống Duy Dương nâng chén nói, "Uống rượu!"
"Mượn lời may mắn của Tống lão bản!" Mã Tiểu Vân uống một hơi cạn sạch.
Mã Tiểu Vân quả thực muốn đi Kinh Thành, hơn nữa còn nhắm thẳng đến các ngành chính phủ, nhưng ông ta căn bản không gặp được người phụ trách.
Trong lịch sử, ông ta thông qua quan hệ bạn bè, quen biết một phóng viên làm ở «Bắc Thanh Báo», muốn nhờ «Bắc Thanh Báo» đăng bài viết mềm để tuyên truyền. Kết quả «Bắc Thanh Báo» không đồng ý phối hợp, nhiều lần trằn trọc, cuối cùng nhờ sự giới thiệu của một người bạn lái xe, mới đến được văn phòng tổng biên tập của «Trung Quốc Mậu Dịch Báo». Cuối cùng ông ta có được bài viết mềm của «Bộ Mậu Dịch Trung Quốc», vừa vặn Doanh Hải Uy lại nhận được sự ủng hộ của chính phủ, khái niệm internet bắt đầu được thổi phồng, Mã Tiểu Vân mới dần dần đả thông được con đường chính phủ.
"Danh th·iếp của ta." Tống Duy Dương p·h·át ra tấm danh th·iếp thứ ba của mình sau khi đến Thịnh Hải, hai tấm trước lần lượt đưa cho trưởng ban tuyên giáo Thịnh Hải và nhà xã hội học người Mỹ Lâm Nam.
"Tốt, có việc thường liên lạc." Mã Tiểu Vân vui vẻ cất kỹ danh th·iếp, danh th·iếp của ông ta đã đưa từ lúc gặp mặt.
Đối với Mã Tiểu Vân mà nói, không chỉ việc quen biết tổng giám đốc Hỉ Phong và làm thành một phi vụ khiến ông ta cao hứng, Tống Duy Dương còn là người rất hợp với ông ta, trò chuyện rất vui vẻ.
Đợi Mã Tiểu Vân rời đi, Lâm Trác Vận mới hỏi: "Ngươi thật sự tin những lời ông ta nói sao?"
"Tin một nửa," Tống Duy Dương cười nói, "Hai vạn tệ làm trang vàng cho c·ô·ng ty này, khẳng định là công cốc."
"Vậy ngươi còn trả tiền?" Lâm Trác Vận nói.
"Bởi vì thú vị." Tống Duy Dương nói.
Lâm Trác Vận bĩu môi, không nói thêm gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận