Trọng Sinh Dã Tính Thời Đại

Chương 1: Mùa hè năm 1993

Năm 1993.
Mùa hạ.
Nắng gắt như lửa, oi ả tựa lò nung.
Mới 7 giờ 30 sáng, không khí đã khô nóng hầm hập.
Tống Duy Dương đứng lặng rất lâu trước gương, nhìn gương mặt thanh xuân phơi phới kia, quen thuộc đến thế, lại xa xôi và lạ lẫm nhường nào.
Khuôn mặt mười bảy tuổi, thanh tú, sạch sẽ, thuần khiết. Sống mũi cao thẳng, mày kiếm vút cong, đôi mắt trong veo. Mái tóc rẽ ngôi giữa kiểu Quách Thiên Vương cực kỳ thịnh hành thời đó, đại diện cho trào lưu mới, khiến người ta bất giác muốn giơ tay ôm lấy, vừa nhảy vừa hát:
"Đối với ngươi Ái Ái yêu không hết..."
Đối diện chiếc giường lớn Simmons là bức tường dán tấm poster phim "Kẻ Hủy Diệt 2", ngài Châu đeo kính râm, vẻ mặt lạnh lùng mà chính nghĩa. Michael Jackson một tay ôm đũng quần, một tay giữ vành mũ, bờ mông cong vểnh chĩa thẳng vào mặt ngài Châu.
Hàng xóm của ngài Châu là Chu Tuệ Mẫn, ngôi sao ca nhạc Hong Kong. Nàng ngọc nữ chưởng môn nhân này đội mũ nồi, mặc áo phông kẻ sọc đỏ, hiệu ứng ánh sáng dịu nhẹ phủ khắp tấm poster, khiến nàng chìm trong tiên khí mờ ảo.
Tống Duy Dương cúi đầu sờ bụng mình, bằng phẳng, lờ mờ thấy được cơ bụng, chứ không phải bụng bia đầy mỡ của người đàn ông trung niên.
"Đẹp trai, chào anh, rất vui được gặp lại!"
Tống Duy Dương mỉm cười tự nhủ.
Ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ chói mắt, tiếng ve kêu ri ri báo hiệu thời gian ngày hè, cơn gió nhẹ lay động lá cây, hắt xuống mặt đất những đốm sáng loang lổ.
Gần cửa sổ đặt bàn viết, trên đó có một chiếc máy tính nội địa "Liên Tưởng 1Cộng 1". Thùng máy to cục mịch, màn hình thô kệch, giá thị trường lại gần hai vạn tệ. Trong khi cả nước bình quân lương nhân viên chưa đến 300 tệ một tháng, người công nhân bình thường phải nhịn ăn nhịn mặc vất vả năm năm, mới có thể mua được chiếc máy tính có bộ nhớ 8MB này về nhà.
Hiển nhiên, nhân vật chính của chúng ta, bạn học Tống Duy Dương, là một phú nhị đại khiến người ta hâm mộ.
Chỉ tiếc...
Tống Duy Dương liếc nhìn tờ lịch treo tường, vẻ mặt trở nên hơi khác lạ, hắn nhớ rất rõ thời điểm "ngày 2 tháng 7 năm 1993".
Mấy giờ nữa thôi, cha hắn sẽ phải vào tù.
Nửa tháng sau, căn nhà rộng 200 mét vuông này của gia đình hắn, sẽ bị xưởng trưởng mới cưỡng ép thu hồi.
Một năm nữa, anh cả sẽ vì tranh chấp nợ nần mà ngoài ý muốn qua đời, còn mẹ hắn thì vì quá đau buồn mà sinh bệnh trầm cảm trung độ.
Hôm nay chính là bước ngoặt trong cuộc đời Tống Duy Dương.
Kiếp trước, hắn dùng hai mươi năm, cuối cùng cũng trở thành người có tiền, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng đạt được thành tựu đỉnh cao mà cha hắn từng có.
"Cốc cốc cốc!"
Tiếng đập cửa vang lên, bên ngoài truyền đến giọng nói của mẹ hắn, Quách Hiểu Lan:
"Dương Dương, ăn sáng thôi!"
Tống Duy Dương mở cửa, nhìn mẹ khi còn trẻ, cổ họng đột nhiên hơi nghẹn ngào, khẽ nói:
"Mẹ, mẹ vất vả rồi."
Quách Hiểu Lan hiển nhiên hiểu lầm ý, gượng cười, an ủi nói:
"Con đừng lo chuyện của cha, ông ấy cùng lắm chỉ bị phán vài năm, trước kia cũng đâu phải chưa từng ngồi tù."
"Vâng, con biết rồi."
Tống Duy Dương chỉ có thể gật đầu.
Chị dâu cả Thái Phương Hoa ôm đứa cháu trai vừa tròn một tuổi đi ra, vẻ mặt lo lắng nói:
"Mẹ, hôm nay con không đi tòa án được. Tiểu Siêu khóc từ mờ sáng, chắc là không khỏe ở đâu, con phải đưa nó đi bệnh viện xem sao."
Quách Hiểu Lan đặt bát đũa nói:
"Đi đi, chữa bệnh cho con quan trọng hơn, tòa án đã có mẹ lo."
"Trên người mẹ có mang đủ tiền không, hay để con lái xe đưa mẹ đi."
Giọng nói của anh cả vọng ra từ phòng vệ sinh.
"Có mang rồi, mẹ bắt xe."
Chị dâu nói xong liền đi.
Không lâu sau, anh cả rửa mặt xong, cởi trần đi vào bàn ăn, một thân cơ bắp sáng bóng.
Anh cả tên là Tống Kỳ Chí, vì thích đánh nhau gây sự, vừa tốt nghiệp cấp hai đã bị đưa đi bộ đội. Ba năm nghĩa vụ quân sự sắp hết, lại vinh dự nhận được huân chương cá nhân hạng ba hai lần, tập thể hạng nhì một lần, ngay lúc sắp được khen thưởng, anh cả lại chọn xuất ngũ, lý do là không chịu được sự ràng buộc của quân đội, đúng là một tên lính càn quấy.
Tống Kỳ Chí, Tống Duy Dương, tên của hai anh em ngay từ đầu đã mang ý "Ý chí Duy Dương", phần nào thể hiện khát vọng của cha họ.
Bầu không khí tại bàn ăn nặng nề, không ai nói chuyện, chỉ có tiếng quạt điện kêu vù vù.
Vụ án của cha đã xét xử mấy lần, hôm nay dự kiến sẽ tuyên án chung thẩm, tâm trạng mọi người đều có vẻ rất nặng nề.
"Con ăn no rồi!"
Anh cả buông bát đũa, đi ra ban công liên tục hút thuốc.
Tống Duy Dương cũng đi theo, xòe tay nói:
"Cho em một điếu."
"Em sắp 18 tuổi rồi, cũng nên học hút thuốc, " Anh cả ném bao thuốc, còn tặng kèm bật lửa, dặn dò, "Cầm lấy mà hút."
Tống Duy Dương thành thạo châm lửa hít một hơi, nhìn xuống dưới lầu, trầm tư suy nghĩ. Chỗ đó có bảy tám người đang ngồi xổm chờ, đều là chủ nợ, cả ngày quấy rối không yên.
Anh cả cũng liếc mắt xuống dưới mấy lần, nhả khói nói:
"Em sắp lên cấp ba rồi, đừng để ý chuyện trong nhà, yên tâm chuẩn bị thi đại học."
"Vâng."
Tống Duy Dương khẽ đáp.
Cả nhà canh giờ ra ngoài, ở hành lang gặp mấy người hàng xóm. Có người chủ động chào hỏi, có người tránh như tránh tà, còn có người mang vẻ mặt hả hê.
Ai cũng biết, Tống gia từng một thời lừng lẫy, đã triệt để lụi bại.
"Đến rồi, đến rồi!"
Những người đòi nợ ngồi xổm dưới lầu, vừa thấy Tống Kỳ Chí xuất hiện, lập tức giơ tấm biển "thiếu nợ phải trả", vây quanh ba người nhà họ.
"Tránh ra, chuyện tiền nong hôm khác nói, hôm nay ta còn phải đi tòa án!"
Anh cả trực tiếp đẩy người ra, mặt lộ vẻ hung tợn, con dao găm quân đội kiểu 81 bên hông lấp ló.
Đám người đòi nợ do dự một chút, cuối cùng vẫn phải thả người nhà họ Tống đi, nhưng vẫn theo sát chiếc Santana, hiển nhiên bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Đầu những năm 90, thành phố nhỏ gần như không thấy nhà cao tầng. Tòa nhà bách hóa mười tầng đã là kiến trúc tiêu biểu, cho dù có lễ tết cũng không có nông dân nào dám vào mua sắm.
Kiến trúc hai bên đường phần lớn đều cũ kỹ, không có nhiều màu sắc, như thể bị đóng băng trong dòng chảy thời gian, giống như tấm ảnh đen trắng.
Một chiếc xe buýt công cộng chở khí thiên nhiên cồng kềnh chạy từ xa đến, thành công thu hút sự chú ý của Tống Duy Dương. Đây là biểu tượng cho thời kỳ sản lượng dầu mỏ của quốc gia chưa đầy, rất phổ biến vào những năm 70, nhưng phải đến năm 2003, thành phố Dung Bình mới loại bỏ chiếc "xe buýt khí" cuối cùng.
Khác với không khí phát triển hướng tới quang vinh của Bắc Thượng Quảng Thâm, thành phố nội địa năm 1993 mang bầu không khí trầm lắng, khiến cho Tống Duy Dương sống lại cảm thấy áp lực.
Khi đến tòa án, đã có rất nhiều phóng viên và quần chúng vây xem.
Vụ án được xét xử hôm nay quá ầm ĩ, bởi vì bị cáo Tống thuật Dân nổi tiếng, được công nhận là người giàu nhất thành phố Dung Bình, thậm chí có nhiều dân thường cũng đặc biệt đến xem xét xử.
Quách Hiểu Lan, Tống Kỳ Chí và Tống Duy Dương xuất hiện, không tránh khỏi gây ra một phen náo động. May mà phóng viên năm nay còn khá chậm chạp, không xông tới như đánh máu gà, thậm chí ngay cả chụp ảnh cũng lười chụp.
Chín giờ sáng, phiên tòa bắt đầu.
Tống Duy Dương cuối cùng cũng gặp lại cha mình, Tống thuật Dân, không phải ông già tóc bạc trắng nghèo khó trong trí nhớ. Ông bị hai cảnh sát tư pháp áp giải ra, tuy mặc đồng phục, trên mặt có chút mệt mỏi, nhưng thần sắc lại đặc biệt bình thản. Tóc ông bị cạo trọc lốc, râu ria mấy ngày không cạo, nhưng vẫn không giấu được vẻ anh tuấn trầm ổn của người đàn ông trung niên, nụ cười tự giễu thấp thoáng càng làm tăng thêm ba phần mị lực.
Đáng tiếc, có đẹp trai đến mấy, cũng phải đền tội.
Tống thuật Dân đã hoàn toàn nhận mệnh, đối mặt với từng tội danh, ông đều thẳng thắn nhận tội, luật sư bào chữa hoàn toàn mất đi giá trị tồn tại.
Phiên tòa kéo dài đến giữa trưa, đến lúc tuyên án.
"Toàn thể đứng dậy!"
"Căn cứ theo... quy định, tuyên án như sau: Bị cáo Tống thuật Dân phạm tội tham ô nhận hối lộ, tội tham ô tài sản công... tổng hợp hình phạt, tuyên phạt tù có thời hạn tám năm sáu tháng..."
"Ai dà!"
Quách Hiểu Lan thở dài một tiếng, thời hạn chấp hành án quá lâu của chồng khiến bà khó có thể chấp nhận.
Tống thuật Dân thì đứng thẳng ở bục bị cáo, dường như đã sớm biết kết quả, ông cười lạnh nói:
"Tôi chấp nhận phán quyết, không kháng cáo."
"Rắc, rắc!"
Phóng viên cuối cùng cũng bấm máy ảnh, quần chúng chờ tuyên án cũng xôn xao bàn tán, có người vỗ tay khen hay, cũng có người thấy Tống thuật Dân bị oan.
Ở một không gian khác, Tống thuật Dân ra tù đã là sáu năm sau, bệnh tật quấn thân, ý chí suy sụp, đầu đã hoa râm. Người từng làm mưa làm gió trong giới kinh doanh, biến thành một ông già chỉ biết câu cá đánh cờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận