Trọng Sinh Dã Tính Thời Đại

Chương 205: Tổng giám đốc tụ tập

Chương 205: Tụ họp các tổng giám đốc
Người tính không bằng trời tính, không ai có thể tính toán tường tận mọi sự trên đời.
Tông lão bản đương nhiên cũng không thể. Trên thực tế, hẳn là ông ta thấy một bước đi một bước, xu lợi tránh hại, mà lại xem pháp luật không ra gì, các loại thao tác không tuân theo quy định.
Vụ kiện giữa Wahaha và Danone, Tông lão bản suýt chút nữa đã lật thuyền, thậm chí tuyên bố muốn dẫn toàn bộ tầng quản lý bỏ trốn. Theo góc độ pháp luật mà nói, Wahaha chắc chắn phải nhận kết quả thất bại, cơ hồ không có bất kỳ khả năng lật ngược tình thế nào.
Thế nhưng, Tông lão bản phúc lớn mạng lớn, ông ta đụng phải một đối thủ "heo".
Tông lão bản là "người thiếu kiến thức pháp luật", đám cao tầng của Danone cũng là "người thiếu kiến thức pháp luật". Lúc đó, hai bên đều ra sức tạo dư luận, đồng thời lôi kéo lực lượng chính phủ. Hơn nữa, Danone còn làm lớn chuyện, tạo dư luận quốc tế, trên bình diện quốc tế áp chế toàn diện Wahaha.
Thắng thua kiện tụng, kỳ thật không liên quan nhiều lắm đến chính trị, chỉ vì tướng ăn của Danone quá khó coi.
Danone muốn dùng 40 trăm triệu nguyên với giá thấp, cưỡng ép mua lại công ty không góp vốn có tổng tài sản 56 trăm triệu nguyên của Wahaha. Đặt ở bất kỳ nơi nào trên thế giới đều là chuyện vô nghĩa. Nhất kế không thành, Danone lại muốn đem cổ phần công ty có giá trị không đến 14 trăm triệu nguyên, bán với giá cao 200 trăm triệu nguyên cho tập đoàn Wahaha. Càng vô lý hơn! Tiện nghi đều bị Danone chiếm hết, làm gì có chuyện tốt như vậy trên đời?
Cho nên, hai bên trong và ngoài nước đánh hơn mười vụ kiện, Wahaha toàn thắng, không thua một trận nào.
Ở trong nước, có lẽ chính phủ có hỗ trợ, nhưng Trung Quốc không thể điều khiển tòa án nước ngoài, chỉ do tập đoàn Danone tự tìm đường chết! Danone cho rằng mình là "Long Ngạo Thiên", mặt lớn có thể muốn làm gì thì làm, kết quả bị vả mặt liên tục.
...
Âm lịch, ngày hai mươi sáu tháng chạp.
Tống Duy Dương không thể không một lần nữa đến tỉnh thành, hơn nữa hơn phân nửa là bị lộ diện. Do ủy ban quốc tư tỉnh, ủy ban kinh tế tỉnh, cục thuế quốc gia tỉnh, cục thuế địa phương tỉnh, cục công thương tỉnh và các ban ngành liên hợp tổ chức hoạt động bình chọn "Mười doanh nhân kiệt xuất tỉnh Tây Khang", sắp trao giải. Tống Duy Dương và Tống Kỳ Chí hai huynh đệ đều được bình chọn, phân biệt đại diện công ty Hỉ Phong và tập đoàn Tiên Tửu.
Phải đi, không đi chính là không nể mặt trong tỉnh.
Năm trước, đài truyền hình trung ương làm một cuộc bình chọn "Mười nhân vật phong vân cải cách Trung Quốc", xã hội hưởng ứng nhiệt liệt. Tỉnh Tây Khang cũng học theo, năm nay làm ra cái "Mười doanh nhân kiệt xuất".
Vốn loại trao giải này nên tổ chức vào cuối tháng 12 hoặc tháng 1, nhưng mấy vị có tên trong danh sách đều quá bận. Anh em nhà họ Lưu bận rộn trù tính thành lập ngân hàng Dân Sinh, Mưu Kỳ Trung bận rộn khai phát Mãn Châu, đồng thời muốn góp cổ phần vào ngân hàng Dân Sinh, Tống Duy Dương thì sao... bận thi cuối kỳ. Ba người đứng đầu đều không rảnh, lễ trao giải chỉ có thể kéo dài, kéo đến tận gần Tết mới cử hành.
"Cậu, không thể ăn mặc chỉnh tề một chút sao?" Trần Đào có chút ghét bỏ nói.
"Ta mới không có ngốc như vậy, mặc áo lông cho thoải mái." Tống Duy Dương cười nói.
Tống Kỳ Chí cũng ở trên xe, hơn nữa còn đi giày tây, rất lạnh, chỉ có thể khoác thêm một chiếc áo khoác quân đội để giữ ấm.
Đầu năm nay, mùa hè bật điều hòa rất phổ biến, mùa đông bật điều hòa thì đừng nghĩ tới. Đặc biệt là nơi công cộng, nếu không có điều hòa trung tâm, sẽ chết cóng mất.
Xe con đi vào khách sạn Kim Ngưu, vừa dừng lại, trợ lý của Tống Kỳ Chí lập tức xuống xe, mở cửa xe nói: "Lão bản, Tống đổng, Trần tiểu thư, mời xuống xe!"
Tống Duy Dương cười ha hả trêu: "Đại ca, người ta tiểu bí thư đều là nữ, sao anh lại tìm thư ký nam?"
"Về nhà hỏi chị dâu của cậu đi." Tống Kỳ Chí bĩu môi.
Trần Đào lần này xuất hiện với thân phận trợ lý của Tống Duy Dương, một là để mở mang kiến thức, hai là kết giao bạn bè. Trao giải xong sẽ thuận đường về nhà họ tộc ăn Tết.
Đi đến quầy lễ tân khách sạn, xưng rõ thân phận, lập tức có nhân viên công tác chuyên môn tiếp đãi: "Mấy vị lão bản mời đi theo tôi, phòng khách đã sắp xếp xong xuôi, đây là chìa khóa và bảng tên của các vị. Có bảng tên này có thể dùng cơm miễn phí trong khách sạn, lễ trao giải sẽ cử hành đúng 9 giờ sáng mai, nếu có bất kỳ thắc mắc nào, có thể đến quầy lễ tân tìm nhân viên phục vụ."
"Cảm ơn, phiền cô dẫn đường." Tống Duy Dương mỉm cười nói.
"Không cần cảm ơn, đây là việc tôi phải làm." Nhân viên công tác thụ sủng nhược kinh, hôm nay cô đã tiếp đãi vài vị lão bản, chỉ có Tống Duy Dương nói lời cảm ơn, thầm nghĩ: Khó trách người ta tuổi còn trẻ đã là Đại lão bản, cách đối nhân xử thế thật không chê vào đâu được.
Khách sạn Kim Ngưu rất trâu bò, kiến trúc kiểu trang viên, mà không phải là loại lầu cao hơn mười tầng. Ở đây trước kia chỉ tiếp đãi đại lãnh đạo, mấy năm gần đây dần dần nới lỏng, sau này loại người nào cũng có thể đến.
Quân áo khoác ngoài mặc thật sự quá low, Tống Kỳ Chí xuống xe liền cởi ra, một thân quần áo tây lạnh run.
Mọi người đi tới một sân nhỏ, vừa định lấy chìa khóa mở cửa, đột nhiên nghe có người gọi: "Ơ, Tống lão đệ, cậu cũng tới à!"
Tống Duy Dương trong nháy mắt cười nói: "Mưu lão bản, đã lâu không gặp!"
Tống Duy Dương một thân áo lông đã đủ nổi bật rồi, nhưng hết lần này tới lần khác gặp phải tử địch, hắn sửng sốt không nổi bật bằng.
Chỉ thấy Mưu Kỳ Trung mặc đồ vét rộng thùng thình, nút thắt cài hết lên, cổ áo lộ ra áo lông bên trong, bên ngoài còn khoác thêm chiếc áo lông màu đen cũ kỹ.
Bộ dạng này, sống sờ sờ như con dế, ai có thể đoán được hắn là ức vạn phú ông?
Mưu Kỳ Trung vừa kéo khóa áo lông, vừa nói: "Đi, cùng vào trong vườn uống trà đánh bài. Lão Lưu bọn họ đều ở trong vườn, ta lạnh quá, mới về phòng lấy thêm quần áo, vừa vặn đụng phải cậu đến."
Tống Duy Dương giới thiệu: "Đây là anh trai ta, Tống Kỳ Chí, tổng giám đốc tập đoàn Tiên Tửu. Đây là đối tác của ta, Trần Đào, cổ đông công ty Hỉ Phong."
"A, hân hạnh, hân hạnh!" Mưu Kỳ Trung nhiệt tình bắt tay.
Tống Kỳ Chí và Trần Đào cũng vội vàng chào hỏi.
Tống Duy Dương hỏi: "Trợ lý của ông đâu? Sao lại tự mình về lấy quần áo?"
"Trợ lý trong sân giúp ta chơi mạt chược." Mưu Kỳ Trung cười nói.
Tống Duy Dương không biết nói gì, chỉ có thể nói: Quả là người có cá tính.
Mấy người vào phòng sắp xếp hành lý, rồi theo Mưu Kỳ Trung cùng đi vào hoa viên. Nơi này đường đi quanh co, đình đài lầu các gì gì đó đều có đủ, xuyên qua một hành lang gấp khúc bò đầy cây tử đằng, liền thấy các doanh nhân nổi tiếng của tỉnh Tây Khang.
"Lưu bốn khối, có bạn mới đến rồi!" Mưu Kỳ Trung cười lớn tiếng gọi.
Các doanh nhân có người uống trà, có người đánh bài, lúc này đều quay đầu nhìn qua. Mà "Lưu bốn khối" theo lời Mưu Kỳ Trung chính là tổng giám đốc Tân Hy Vọng Lưu Vĩnh Hạo.
Anh em nhà họ Lưu năm trước đã chia ra rồi, người anh cả sáng lập tập đoàn Đại Lục Hy Vọng, người anh hai sáng lập tập đoàn Đông Phương Hy Vọng, người anh ba sáng lập tập đoàn Hoa Tây Hy Vọng, người em út sáng lập tập đoàn Tân Hy Vọng. Trong đó, Lưu lão nhị trực tiếp dọn công ty đến Thượng Hải, lần này Tây Khang tỉnh bình chọn doanh nhân kiệt xuất không có phần của anh ta.
Cái gọi là mười doanh nhân kiệt xuất, chỉ là số ảo, anh em nhà họ Lưu đã chiếm ba suất.
Từ trước Tứ Đại Thiên Vương có năm người, rất bình thường đúng không.
Ngoài anh em họ Lưu, hai người khiến Tống Duy Dương cảm thấy rất thú vị là chủ tịch và chủ tịch tương lai của Lang Tửu. Lúc này hai người không hề liên quan đến nhau, có lẽ hôm nay hắn là xưởng trưởng của một nhà máy dược, rất khó tin một người xuất thân từ ngành y, mười năm sau có thể đưa Lang Tửu lên đỉnh cao.
Tổng giám đốc của Ngũ Lương Dịch, đã ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận