Trọng Sinh Dã Tính Thời Đại

Chương 410 : Vô nghĩa khoác lác chém gió

**Chương 410: Chém gió khoác lác**
Trước khi đến Hoài Hải đường, trên đường đi, Thẩm Tư cầm cuốn sổ nhỏ hỏi: "Lão bản, ngài có sở thích đặc biệt nào không, hoặc là có chỗ nào tôi cần phải chú ý không?"
"Nhất thời cũng không nhớ ra," Tống Duy Dương nói.
Thẩm Tư hỏi: "Vậy ngài thích ăn món gì?"
Tống Duy Dương cười nói: "Tiểu Thẩm, như cô vậy không được. Nào có ai lại hỏi thẳng lãnh đạo như vậy? Một thư ký riêng đủ tiêu chuẩn, phải thông qua quan sát tỉ mỉ, cẩn thận hàng ngày để thu thập thông tin."
Thẩm Tư cười nói: "Tôi đây không phải mới vừa vào làm sao, muốn hỏi rõ ràng một chút, tránh để xảy ra sai sót cơ bản."
Tống Duy Dương nói: "Không có sở thích gì đặc biệt, bình thường thích đọc sách và lên mạng. Về ăn uống, đừng quá thanh đạm, ta là người thích ăn đậm, đồ ăn ở Thịnh Hải này thực không hợp khẩu vị. Đúng rồi, tháng này ta muốn đi xem thành phố Hương Sơn, cùng công ty Kim Sơn Software ký kết hợp đồng rót vốn. Trước khi đi thành phố Hương Sơn, còn phải đi một chuyến tới Kinh Thành, cùng Lenovo ký kết hợp đồng bán cổ phần. Cô liên lạc với Lenovo và Kim Sơn một chút, bàn bạc thời gian ký kết, đến lúc đó sắp xếp lịch trình cho ta."
"Vâng!" Thẩm Tư rất cao hứng, cuối cùng nàng cũng có việc để làm.
Đi vào quán cà phê Thời Gian, số 2, Tống Duy Dương nhìn thấy tiểu Ngô kia, hỏi: "Tổng giám đốc của các ngươi đâu?"
Ngô Lỗi liếc mắt nhận ra Tống Duy Dương, ân cần nói: "Lâm tổng đang tự mình chạy làm thủ tục, sắp tới muốn mở cửa hàng số 3 ở Lục Gia Khẩu. Chủ tịch muốn uống gì không? Để tôi sắp xếp cho ngài một phòng riêng."
"Cho ta một chén Lam Sơn," Tống Duy Dương hỏi Thẩm Tư và Hồng Vĩ Quốc, "Còn các ngươi?"
Hồng Vĩ Quốc nói: "Tùy tiện."
"Nước sôi." Thẩm Tư vội vàng nói. Hiện tại nàng không dám uống lung tung, sợ nội tiết lại rối loạn, mụn trên mặt lại càng ngày càng nhiều.
Ngô Lỗi tự mình bưng hai chén Lam Sơn và một ly nước sôi tới, cung kính nói: "Ba vị xin mời dùng."
Tống Duy Dương nói: "Ngồi xuống nói chuyện phiếm vài câu đi."
"Tôi đứng là được rồi." Ngô Lỗi mỉm cười đứng.
Tống Duy Dương thuận miệng hỏi: "Nghe nói, cậu tốt nghiệp đại học Vũ Hán à?"
"Năm 92 tốt nghiệp." Ngô Lỗi nói.
Tống Duy Dương nói: "Hoa anh đào ở đại học Vũ Hán rất đẹp nhỉ?"
Ngô Lỗi không hề rụt rè nói: "Rất đẹp, đặc biệt xinh đẹp."
Tống Duy Dương nói: "Ta vẫn luôn muốn đi xem hoa anh đào ở đại học Vũ Hán, hoa này hàng năm nở vào lúc nào?"
"Đương nhiên là mùa xuân," Ngô Lỗi nói, "Chủ tịch nếu muốn đi xem hoa anh đào, tôi có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho ngài."
Tống Duy Dương hỏi: "Cậu học chuyên ngành gì ở đại học Vũ Hán?"
"Khoa Ngữ văn." Ngô Lỗi đáp.
"Ta quen một giáo sư khoa Ngữ văn trung tâm đại học Vũ Hán, ông ấy tên là Cổ Hạ," Tống Duy Dương tùy tiện bịa ra một cái tên, "Giáo sư này cậu biết không?"
Ngô Lỗi trả lời mập mờ: "Không biết, giáo sư khoa Ngữ văn trung tâm đại học Vũ Hán rất nhiều, vị Cổ giáo sư này không dạy tôi."
Tống Duy Dương thấy không hỏi ra được sơ hở, cũng lười dây dưa việc này, nói: "Làm ở quán cà phê thế nào?"
Ngô Lỗi nói: "Tôi rất thích công việc hiện tại, có thể phát huy tài năng của tôi, Lâm tổng rất chiếu cố tôi."
"Vậy thì làm tốt vào, cậu đi đi." Tống Duy Dương khuấy cà phê nói.
Trong lúc rảnh rỗi, Tống Duy Dương mở ba lô, lấy ra mấy cuốn sách nói với Thẩm Tư: "Có lẽ phải đợi rất lâu, cô nếu cảm thấy nhàm chán, thì tự chọn một cuốn sách mà đọc."
Thẩm Tư cúi đầu nhìn, mấy cuốn sách đó lần lượt là: «Úy Liễu Tử», «Lịch sử kinh tế đời Minh ở Trung Quốc», «Màn che thần thánh: Các yếu tố lý luận xã hội học tôn giáo», «Vấn đề con người», «Entropy: Một loại thế giới quan mới».
Cái gì với cái gì vậy chứ?
Thẩm Tư tò mò hỏi: "Lão bản sao không xem sách về kinh tế và quản lý? Ngược lại xem những sách tạp này?"
"Đọc sách chuyên ngành dễ sinh ra thành kiến, hơn nữa cũng không thích hợp với tình hình hiện tại của ta," Tống Duy Dương chém gió khoác lác, "Đạo lý trên đời một thông trăm thông, đọc sách tạp ngược lại càng dễ tìm được linh cảm, đôi khi một hai câu có thể đả thông Nhâm Đốc nhị mạch cho cô. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là kiến thức chuyên môn và tầm nhìn phải đủ, nếu không thì thật sự chỉ là đọc sách giải trí."
Thẩm Tư sùng bái nói: "Lão bản thật ham học hỏi, tùy thời tùy chỗ trong túi đều đựng nhiều sách như vậy."
"Cô đừng khen ta," Tống Duy Dương cười nói, "Chỉ là nhàm chán thôi. Ta bây giờ nếu ở nhà, chắc chắn sẽ lên mạng tưới nước."
Thẩm Tư chỉ vào «Úy Liễu Tử» nói: "Đây là trước tác của Tiền Tần, quan điểm khi đó, đến bây giờ đã lỗi thời rồi."
Tống Duy Dương tiện tay mở ra một trang, chỉ vào nguyên văn nói:
"Kẻ giỏi việc dùng binh, như giấu trong lòng đất, như tụ trên trời, sống ở chỗ không, cho nên mở ra nó, lớn không lộ, nhỏ không hỏng... Kẻ giỏi việc trị dân, xe không bắt đầu, giáp không xuất ra, mà uy phục thiên hạ."
"Dịch ra văn bạch thoại, chính là người giỏi trị binh, ẩn sâu trong lòng đất và bầu trời, không thấy hình bóng, nhưng lại có ở khắp nơi. Lúc tác chiến, dùng binh quy mô lớn không thấy binh lực không đủ, dùng binh quy mô nhỏ không thấy binh lực quá nhiều... Đất đai rộng lớn và có thể tận dụng triệt để, quốc gia sẽ giàu có; dân cư đông đúc và có thể quản lý hài hòa, quốc gia sẽ yên ổn. Quốc gia giàu có và yên ổn, không cần điều động quân đội, cũng có thể khiến thiên hạ quy thuận."
"Có câu, binh thắng ở triều đình. Không giương giáp mà thắng, là chủ thắng; dàn trận mà thắng, là tướng thắng vậy. Cũng có nghĩa, thắng lợi quân sự quyết định bởi thắng lợi chính trị. Không chiến mà thắng, là thắng lợi của quân chủ; chiến mà thắng, là thắng lợi của tướng soái."
"Những điều này đều là đạo lý xưa nay không đổi, sao có thể nói là lỗi thời? Đem thiên hạ đổi thành thương trường, đem quân chủ đổi thành lão bản, đem tướng soái đổi thành quản lý cấp cao của xí nghiệp, điều này cũng hoàn toàn có thể áp dụng. Có thể vận dụng linh hoạt đạo lý trong «Úy Liễu Tử», thì dù là một nhà kinh doanh đủ tiêu chuẩn. Hiện tại ta muốn làm là 'Chủ thắng', quản lý cấp cao của xí nghiệp cần làm là 'Tướng thắng'."
"«Úy Liễu Tử - Thiên quan» giảng về việc dùng người, «Úy Liễu Tử - Binh đàm» giảng về việc lập quốc, xây dựng quân đội và dùng binh, «Úy Liễu Tử - Chế đàm» giảng về việc xác lập chế độ, «Úy Liễu Tử - Chiến uy» giảng về việc nâng cao sức chiến đấu từ tinh thần và vật chất. Phía sau còn có giảng về mưu kế sách lược công thủ, tu dưỡng của tướng soái, trình bày và phân tích mục đích và tính chất của chiến tranh, trình bày và phân tích mối quan hệ giữa chiến tranh và kinh tế vân vân, kỳ thật cũng có thể mang ra thảo luận trong thực tế. Hiện tại các nhà kinh doanh đều treo «Tôn Tử binh pháp» bên miệng, bọn họ kỳ thật cũng có thể xem qua «Úy Liễu Tử»."
Thẩm Tư nghe đến ngây ngẩn cả người, nàng không phải là kiểu nữ thanh niên văn học, đối với sách cổ Trung Quốc không hiểu biết nhiều, hôm nay vẫn là lần đầu tiên biết «Úy Liễu Tử» thuộc về binh thư.
Tuy không biết rõ, nhưng hình như rất lợi hại.
Thẩm Tư từ đáy lòng tán thưởng thuận tiện nịnh nọt: "Lão bản hiểu biết thật nhiều!"
"Cô tự chọn một cuốn đi." Tống Duy Dương nói.
Thẩm Tư chọn cuốn «Vấn đề con người», ít nhất theo tên sách mà xem, cuốn sách này hẳn là bình thường nhất.
Đến tối muộn, Lâm Uyển Tư cuối cùng cũng trở về, được Ngô Lỗi kia đưa tới ghế sô pha.
Lâm Uyển Tư cười hỏi: "Anh tìm tôi?"
Tống Duy Dương đợi Ngô Lỗi đi ra, mới đưa ra tài liệu nói: "Cô tự quyết định đi, ta chỉ là nhắc nhở một câu mà thôi."
Lâm Uyển Tư mở hồ sơ cá nhân ra, nhìn thấy hai chữ "Hàm thụ", lập tức sắc mặt thay đổi, nói: "Tôi sẽ xử lý."
"Bằng cấp không nói lên điều gì, có lẽ cậu ta có nỗi khổ khó nói." Tống Duy Dương nói.
"Nói dối chính là nói dối." Lâm Uyển Tư nói.
Tống Duy Dương đứng dậy nói: "Ta đi đây, gặp lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận