Trọng Sinh Dã Tính Thời Đại

Chương 36: Kế hoạch hết hiệu lực

**Chương 36: Kế hoạch đổ bể**
Văn phòng xưởng trưởng, sương khói lượn lờ.
Quách Hiểu Lan mặt mày ủ dột rời đi, theo lý trí mà nói, nàng biết rõ lựa chọn của con trai là chính xác. Nhưng về mặt tình cảm, nàng vô cùng chán ghét việc hợp tác với kẻ thù, cũng không muốn bán đứng Phạm Chính Dương, người cùng thôn đi ra.
Tống Duy Dương cũng chẳng vui vẻ gì, ngồi ở trên ghế, hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Mẹ hắn không biết rõ mọi chuyện, nhưng Tống Duy Dương thì tường tận.
Hai năm kế tiếp, thế lực của Phạm Chính Dương không ngừng bị ăn mòn, tập trung tinh thần đối phó Hoàng Vận Sinh, căn bản không rảnh để ý tới Tống gia. Về sau càng làm càng quá đáng, đại tẩu làm ăn buôn bán tìm Phạm Chính Dương giúp đỡ, thậm chí ngay cả mặt hắn cũng không thèm gặp, hoàn toàn có thể nói là trở mặt.
Tống Duy Dương căm hận Chung Đại Hoa, chán ghét Hoàng Vận Sinh, đồng dạng cũng chán ghét Phạm Chính Dương.
Trẻ con mới so đo đúng sai, người lớn chỉ nhìn lợi và hại.
Hiện tại, biện pháp có lợi nhất chính là lựa thế giữa Phạm Chính Dương và Hoàng Vận Sinh, sau đó tùy cơ ứng biến, lựa thời cơ thích hợp g·iết c·hết tên hỗn đản Chung Đại Hoa kia! Còn về Phạm, Hoàng hai người, đến thời điểm mấu chốt, Tống Duy Dương không ngại cho bọn họ nếm chút đau khổ, nhưng phải làm một cách kín đáo, trong trường hợp không ảnh hưởng đến tình hình của bản thân.
Vì sao Tống Duy Dương buồn bực đến mức h·út t·huốc, suy tư?
Bởi vì Hoàng Vận Sinh khám phá ra Trịnh Học Hồng, khám phá ý đồ hùn vốn giả của Tống Duy Dương, điều này khiến cho kế hoạch tiếp theo của Tống Duy Dương hoàn toàn bị đảo lộn.
Giả mạo thương nhân Hồng Kông hùn vốn là không thể nào làm tiếp được nữa, việc này chẳng khác nào dâng tay cầm của mình cho Hoàng Vận Sinh, sau này đều phải thành thành thật thật mà sống như cháu trai. Không trở mặt, tự nhiên có thể đạt được lợi ích cực lớn, nhưng quả b·o·m hẹn giờ này lại khiến Tống Duy Dương bất an trong lòng.
"Cạch!"
Cửa phòng làm việc bị người đẩy ra.
Cậu nhỏ Quách Hiểu Xuân ngay cả cửa cũng không gõ, lưng đeo túi du lịch, phong trần mệt mỏi tiến vào, ném đồ đạc lên bàn, hút thuốc một cách tiêu sái rồi nói: "Giấy phép công ty ta làm xong rồi, cảng thành người làm việc đúng là nhanh, mấy ngày đã có thể đăng ký một công ty."
"Ừm, vất vả cho cậu rồi." Tống Duy Dương dí đầu t·h·u·ố·c lá.
Quách Hiểu Xuân cũng không hiểu tại sao khách khí, cầm chén nước trà trên bàn lên uống, hất tóc trên trán nói: "Ta nghe người ta nói, họ Hoàng vừa tới đây."
"Cậu uống chén trà đó, chính là ngâm cho Hoàng thị trưởng." Tống Duy Dương nói.
"Phì!"
Quách Hiểu Xuân lập tức nhổ nước bọt, phun ra: "Khó trách uống vào lại thấy ghê, thối!"
Tống Duy Dương cười nhắc nhở: "Nhà máy đồ hộp có quy định, cấm khạc nhổ bừa bãi."
Quách Hiểu Xuân giẫm nước bọt của mình, hỏi: "Họ Hoàng tìm tới gây phiền phức à?"
"Vừa vặn tương phản, hắn tìm chúng ta hợp tác." Tống Duy Dương nói.
"Hắn làm được thật, đem cha ruột mình đưa vào tù, lại tới tìm con trai hợp tác," Quách Hiểu Xuân ngậm điếu t·h·u·ố·c, ngón tay không ngừng khoa tay múa chân, "Ta đã nói với ngươi, cái gã họ Hoàng này chẳng khác nào chồn chúc tết gà, không có lòng tốt!"
Tống Duy Dương nói: "Ừm, ta rõ."
"Rõ là tốt rồi!" Quách Hiểu Xuân cầm túi du lịch lên, "Ta đi, một ngày một đêm không ngủ, mệt c·hết lão tử. Đúng rồi, phiếu chơi bowling ngươi còn lấy được không? Hơn nửa tháng không chơi bóng, có chút ngứa tay."
"Ngày mai tới lấy." Tống Duy Dương nói.
"Được, bái bai!" Quách Hiểu Xuân nói xong liền đi.
Tống Duy Dương đôi khi rất ngưỡng mộ cậu, suốt ngày không phải nghĩ ngợi gì, chỉ biết ăn chơi, sống thật là tự tại.
Cầm điện thoại lên, bấm số.
Rất nhanh trong ống nghe vang lên một giọng nói: "A lô, xin chào, nhà khách cán bộ huyện ủy Mạnh Bình."
"Tôi tìm Trịnh Học Hồng." Tống Duy Dương nói.
"Chờ... Trịnh Học Hồng, Trịnh phó cục trưởng, có điện thoại! Trịnh Học Hồng..."
Chưa tới mấy phút, Trịnh Học Hồng đã thở hồng hộc chạy tới: "A lô, ai... Hô, ai tìm tôi?"
Tống Duy Dương nói: "Lão Trịnh, ta là mã tiến sĩ."
"Hắc, cuối cùng cũng đợi được điện thoại của ngươi," Trịnh Học Hồng mừng rỡ nói, "Có thể dẫn tiền tới chưa?"
Tống Duy Dương nói: "Có thể tới, nhưng không cần giả làm thương nhân Hồng Kông."
"Tại sao?" Trịnh Học Hồng khó hiểu nói.
"Ngươi bị Hoàng thị trưởng khám phá rồi." Tống Duy Dương nói.
Trịnh Học Hồng kinh ngạc nói: "Không thể nào! Đêm hôm đó, ta với Hoàng thị trưởng trò chuyện rất vui vẻ, hắn bị ta lừa đến choáng váng, làm sao có thể biết ta là giả?"
"Ai, người ta diễn xuất tốt." Tống Duy Dương thở dài nói.
"Mẹ nó, ta còn cười hắn ngốc, hóa ra mình mới là đồ ngốc," Trịnh Học Hồng có chút sợ hãi, "Ta ở Dung Bình thành phố có thể xảy ra chuyện gì không? Đừng để c·ô·ng an bên ngoài bắt lại."
"Không có chuyện, ngươi tới là được." Tống Duy Dương nói.
Kế hoạch ban đầu của Tống Duy Dương không chỉ đơn giản là giả hùn vốn lừa gạt tiền thuế, lừa gạt cho vay, hắn muốn sau này làm thật, khoác lên mình thân phận Hồng Kông để đảm bảo an toàn, thậm chí đưa nhà máy đồ hộp đi đầu tư ở cảng thành. Những việc này đều cần người phối hợp diễn, Trịnh Học Hồng và Trần Đào chính là người chấp hành, nếu không sao có thể dễ dàng cho bọn họ nhiều cổ phần công ty như vậy.
Hiện tại thì kế hoạch toàn bộ hỏng bét, chỉ vì Tống Duy Dương không muốn làm cháu trai của Hoàng Vận Sinh.
Cúp điện thoại, Tống Duy Dương rời khỏi văn phòng, đi tìm chủ nhiệm ban nhà máy và trưởng khoa kỹ thuật, phân phó nói: "Dương chủ nhiệm, ông lập tức liên lạc đội kiến trúc, xây mới mấy gian nhà xưởng, làm thêm mấy xưởng sơ chế nguyên liệu, hồ tẩy trắng và nồi dự nấu ít nhất phải mở rộng gấp ba quy mô. Lý khoa trưởng, ông phụ trách giá·m s·át toàn bộ quá trình, đừng để xảy ra sai sót, phải làm lại."
Lý khoa trưởng nói: "Tiểu Tống xưởng trưởng, ông yên tâm, cam đoan sẽ không xảy ra vấn đề!"
Dương chủ nhiệm vui vẻ nói: "Xưởng trưởng, chúng ta đây là muốn mở rộng sản xuất à?"
Tống Duy Dương gật đầu nói: "Ừm, đợi đồ hộp Thất Xảo Chén ra mắt, quy mô sản xuất của nhà máy chúng ta chắc chắn không theo kịp."
"Mở rộng sản xuất là chuyện tốt, nhưng chúng ta không có đất xây nhà xưởng." Dương chủ nhiệm nhắc nhở.
"Phía đông nhà máy chẳng phải là một mảng đất hoang lớn ư? Phá tường vây đi, xây nhà xưởng mới ra bên ngoài." Tống Duy Dương nói.
Dương chủ nhiệm nói: "Những khu đất đó không phải của chúng ta."
"Mặc kệ của ai, xây xong rồi tính," Tống Duy Dương đột nhiên cười nói, "Nếu ai tới gây phiền phức, cứ bảo bọn họ đi tìm Hoàng thị trưởng."
Dương chủ nhiệm hỏi: "Hoàng thị trưởng p·h·ê duyệt à?"
Tống Duy Dương nói: "Là ý của Hoàng thị trưởng."
"Được rồi, tôi đi xử lý ngay!" Dương chủ nhiệm phấn khởi rời đi.
Tống Duy Dương gọi với: "Tiện thể gọi Trần khoa trưởng khoa tuyên truyền tới đây!"
Dương chủ nhiệm sải bước đi, vừa đi vừa hô: "Trần Vĩ Phong, xưởng trưởng tìm ông!"
"Tới rồi, tới rồi!" Trần khoa trưởng chạy vội tới, khom người hỏi, "Tiểu Tống xưởng trưởng, xin hỏi có nhiệm vụ gì giao cho khoa tuyên truyền chúng tôi?"
Tống Duy Dương nói: "Dẫn theo hai người có ngộ tính, thứ hai đi với ta một chuyến đến tỉnh thành."
"Làm tuyên truyền ạ?" Trần khoa trưởng hỏi.
"Ừm, làm quảng cáo," Tống Duy Dương nói, "Trên đường đi nhớ học hỏi, đợi nhà máy lớn mạnh, ta sẽ đổi khoa tuyên truyền thành ban tuyên giáo quảng cáo. Lão Trần, ban tuyên giáo quảng cáo này rất quan trọng, trưởng phòng tạm thời vẫn do ông đảm nhiệm. Nhưng nói trước, nếu ông làm không tốt, ta phải cách chức ông."
Trần khoa trưởng vội vàng vỗ n·g·ự·c: "Xưởng trưởng, ông yên tâm, tôi cam đoan sẽ học tập chăm chỉ, không kéo chân sau của nhà máy đồ hộp!"
"Đi, ông đi làm việc đi." Tống Duy Dương xua tay.
Hơn một tháng trước, vấn đề của nhà máy đồ hộp là sản phẩm tồn đọng, không bán được. Đợi quảng cáo Trung Thu phát ra, chỉ sợ sẽ phải đau đầu vì sản xuất không kịp, cái nhà máy tồi tàn này ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng phát huy bình thường của Tống Duy Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận