Trọng Sinh Dã Tính Thời Đại

Chương 241 : Tình nguyện người công tác nhà lý luận

Chương 241: Người tình nguyện cống hiến - Nhà lý luận
Đội ngũ thanh niên tình nguyện trong hai năm qua luôn được coi trọng và cổ vũ. Thậm chí, đến năm sau, lãnh đạo còn đích thân đề từ cho thanh niên tình nguyện.
Nguyên nhân tổ chức buổi báo cáo lần này là do một vị lãnh đạo đoàn đến Thịnh Hải kiểm tra công tác thanh niên tình nguyện. Trùng hợp, hiệp hội tình nguyện của Đại học Phục Đán đã thể hiện xuất sắc trong hành động chỉnh lý và cải tạo Tô Hà. Lãnh đạo đoàn chỉ thị: nhất định phải tổng kết, mở rộng kinh nghiệm thành công của xã đoàn tình nguyện Đại học Phục Đán, để tổ chức sinh viên tình nguyện nở hoa kết trái trên toàn thành phố!
Sau khi tiễn vị lãnh đạo đoàn kia, đoàn Thành ủy lập tức bàn bạc với cục giáo dục, xem đây là một nhiệm vụ chính trị để chấp hành.
Quá trình chấp hành đều có đường lối rõ ràng: họp thảo luận —> tìm kiếm sự tích —> xây dựng điển hình —> quan sát học tập —> tổng kết kinh nghiệm —> đề xuất lý luận —> xây dựng phương án —> mở rộng toàn diện —> nộp bài thi.
Những trình tự này có thể xáo trộn, cũng có thể tiến hành đồng thời.
Cấp bậc lãnh đạo dự buổi báo cáo không lớn, nhưng cũng không nhỏ: đoàn Thành ủy cử một phó trưởng phòng, cục giáo dục cử một phó chủ nhiệm, hiệp hội thanh niên tình nguyện Thịnh Hải cử một trưởng ban thư ký.
Còn lại là ủy viên đoàn trường, cán bộ hội sinh viên và liên đoàn xã hội của các trường đại học ở Thịnh Hải. Đến giờ, cả nước chỉ có duy nhất Phúc Đán có xã đoàn sinh viên tình nguyện, chủ yếu là do chưa kịp tổ chức các xã đoàn liên quan, phải đợi đến mùa thu năm nay khai giảng mới được. Nhưng hoạt động tình nguyện đã bắt đầu tiến hành, đều do ủy viên đoàn trường tổ chức, quy mô không lớn, tính tổ chức cũng không chặt chẽ như ở Phúc Đán.
Buổi báo cáo sắp bắt đầu, Tống Duy Dương cùng các cán bộ chủ chốt của xã đoàn tình nguyện Phúc Đán đều có mặt.
Phó bí thư ủy viên đoàn trường Phúc Đán Tiếu Thế Kiến vẫn giữ nguyên nụ cười thường trực, kéo Tống Duy Dương đi gặp lãnh đạo: "Tiểu Tống, vị này là trưởng phòng Triệu của đoàn Thành ủy!"
"Chào trưởng phòng Triệu!"
"Đây là chủ nhiệm Trương của cục giáo dục."
"Chào chủ nhiệm Trương!"
"Đây là trưởng ban thư ký Lý của hiệp hội thanh niên tình nguyện Thịnh Hải."
"Chào trưởng ban thư ký Lý!"
"Tiểu Tống không tệ, có phong thái của sinh viên thời đại mới."
"Tiểu Tống, công tác tình nguyện cậu làm rất tốt, tiếp tục cố gắng nhé!"
"..."
Các vị lãnh đạo đều rất thân thiết, nhiệt tình với Tống Duy Dương, không ngừng khen ngợi. Bỏ qua thân phận doanh nghiệp gia, chỉ riêng việc làm hiệp hội tình nguyện này cũng đủ để được lãnh đạo ưu ái. Trước mắt mới chỉ là độc nhất cả nước, nhưng lại lên báo đoàn trung ương, làm rạng danh cho lãnh đạo địa phương.
Ngay sau đó, các cán bộ chủ chốt của hiệp hội tình nguyện Phúc Đán cũng được thơm lây, có cơ hội bắt tay với lãnh đạo.
Phó trưởng phòng Triệu và phó chủ nhiệm Trương lần lượt lên đài phát biểu, tiếp đến là trưởng ban thư ký Lý, sau đó Tiếu Thế Kiến báo cáo về sự tích của hiệp hội tình nguyện Phúc Đán.
Bận rộn trước sau hơn một giờ, cuối cùng cũng đến phiên Tống Duy Dương phát biểu.
Phó chủ nhiệm Trương cười nói: "Lão Triệu, ông thấy cậu ta có thể nói gì đây?"
"Xem thử xem." Phó trưởng phòng Triệu nói.
Bài phát biểu này thật sự rất khảo nghiệm trình độ, bởi vì ba vị lãnh đạo trước đã nói hết các phương diện. Từ việc chính phủ coi trọng xây dựng văn minh tinh thần, từ nhu cầu công ích của xã hội Trung Quốc đến tình hình tình nguyện ở phương Tây, rồi đến sự tích tiên tiến của hiệp hội tình nguyện Phúc Đán, từ lý luận đến thực tế, từ Âu Mỹ đến Trung Quốc, các lãnh đạo đều đã nói cả, căn bản không còn không gian cho Tống Duy Dương phát huy.
Nếu không tìm ra lối đi riêng, bài phát biểu của Tống Duy Dương cũng chỉ có thể lặp lại những nội dung này, truyền đi chắc chắn sẽ bị chê cười là rỗng tuếch.
Tống Duy Dương mặc áo phông quần jean, mỉm cười đi lên đài, cúi chào nói: "Cảm ơn các vị lãnh đạo, các bạn sinh viên, các vị bằng hữu đã bớt chút thời gian trong lúc bận rộn để đến nghe tôi nói..."
"Từ những năm 60, ở nhiều quốc gia Âu Mỹ, đã xảy ra một cuộc 'Liên hợp cách mạng' rộng khắp, tức 'Phong trào bộ môn thứ ba'. Bộ môn thứ ba là gì? Chính là NGO hoặc NPO, tức thông qua tình nguyện cung cấp công ích. Chính phủ là bộ môn thứ nhất, xí nghiệp là bộ môn thứ hai, tổ chức công ích thuộc về bộ môn thứ ba. Nó độc lập với chính phủ và xí nghiệp, lấy mục tiêu thực hiện lợi ích công cộng, nhấn mạnh tính không mưu cầu lợi nhuận và tính tình nguyện."
"Vì sao bộ môn thứ ba lại xuất hiện? Có lẽ có ba nguyên nhân sau —"
"Thứ nhất, nguyên nhân lịch sử. Tức là truyền thống mọi người tự nguyện tập hợp trước khi quốc gia hình thành. Nhân loại là động vật quần thể, cho dù chưa xuất hiện quốc gia, mọi người cũng đã có hành vi đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau;"
"Thứ hai, khiếm khuyết của thị trường. Tổ chức phi lợi nhuận có thể tập trung tài nguyên vào giải quyết nhu cầu chung của cộng đồng, nhưng lại không thể khiến đại đa số người ủng hộ các công việc công cộng, bù đắp cho khiếm khuyết của chính phủ khi giải quyết các vấn đề thị trường;"
"Thứ ba, khiếm khuyết của chính phủ. Tổ chức phi lợi nhuận có thể thông qua vận hành của bản thân để bù đắp cho những hạn chế nội tại của cơ chế chính phủ với tư cách là người cung cấp vật phẩm công cộng!"
"Từ khi cải cách mở cửa đến nay, xã hội Trung Quốc đã có những chuyển biến chưa từng có, kinh tế kết cấu biến hóa cùng xã hội kết cấu chuyển hình trên đời chú mục, đồng thời cũng gặp phải vô số vấn đề cùng mâu thuẫn. Đầu tiên là thị trường khiếm khuyết, vật chất sản xuất hiện tại không thể thỏa mãn nhu cầu của đại đa số dân chúng, hơn nữa khu vực kinh tế phát triển chênh lệch cực lớn, xã hội các giai tầng khác biệt to lớn. Vĩ nhân đồng chí nói, muốn trước giàu dắt sau giàu..."
Tống Duy Dương từ vấn đề kinh tế, nói đến vấn đề chức năng của chính phủ, lại giảng về truyền thống mộng tưởng cao thượng của xã hội Đại Đồng Trung Quốc. Cuối cùng, đưa ra kết luận: thanh niên tình nguyện xuất hiện là tất yếu, là phù hợp với sự phát triển xã hội của quốc gia, là phù hợp với truyền thống tốt đẹp của dân tộc, là có thể thúc đẩy xây dựng hiện đại hóa khoa học xã hội chủ nghĩa Trung Quốc.
Phó trưởng phòng Triệu nghe đến há hốc mồm, thấp giọng nói: "Tiểu Tống này được đấy, chỉ nói về thanh niên tình nguyện thôi mà lại nâng tầm lên đến độ cao phát triển quốc gia, cậu ta có thể điều vào tổ chức để làm nghiên cứu lý luận."
"Ha ha," phó chủ nhiệm Trương cười nói, "Người ta là doanh nghiệp gia lớn, trình độ vẫn ở đó, chắc hẳn là rất có thực lực."
Trưởng ban thư ký Lý của hiệp hội thanh niên tình nguyện Thịnh Hải thì trực tiếp bó tay. Ông ta chuyên làm công tác tình nguyện, kết quả trình độ lý luận bị Tống Duy Dương bỏ xa mấy con phố. Đừng nói ông ta, mà ngay cả lãnh đạo tổng bộ hiệp hội thanh niên tình nguyện Trung Quốc, cũng khó có thể có tư tưởng lý luận hoàn thiện như Tống Duy Dương.
Trước kia khi tuyên truyền, đều nói gì mà phát huy tinh thần truyền thống, học tập lý niệm ưu tú của phương Tây, hỗ trợ dâng hiến xây dựng quốc gia... Trưởng ban thư ký Lý ngay cả 'Liên hợp cách mạng' là gì cũng không biết, càng đừng nói đến 'Bộ môn thứ ba' sinh ra từ đó.
Trưởng ban thư ký Lý lặng lẽ nói với phó trưởng phòng Triệu: "Trưởng phòng Triệu, bộ lý luận này của tiểu Tống nên được chỉnh lý rồi gửi lên trên, để làm lý luận chống đỡ cho việc triển khai công tác thanh niên tình nguyện."
Phó trưởng phòng Triệu gật đầu nói: "Tôi sẽ đích thân tổng kết chỉnh lý."
Trưởng ban thư ký Lý trong lòng rất không thoải mái: chút công lao này mà anh cũng tranh? Tốt xấu gì cũng để lại cho tôi một ít chứ.
Cuối cùng, Tống Duy Dương nói: "Dưới sự chỉ huy anh minh của lãnh đạo liên quan, công tác tình nguyện Thịnh Hải đã làm rất tốt, vượt xa trình độ cả nước. Về phương diện công tác tình nguyện xã hội và cộng đồng, chúng ta có hiệp hội thanh niên tình nguyện Thịnh Hải thống nhất chỉ huy, thống nhất hành động. Nhưng về phương diện công tác tình nguyện trường học, chúng ta vẫn còn chia rẽ. Trong học kỳ mới sắp tới, chắc hẳn các trường đại học đều sẽ thành lập xã đoàn tình nguyện. Tôi có một đề nghị, các trường đại học hợp tác đứng lên, tổ chức một hiệp hội sinh viên tình nguyện toàn thành phố. Đối nội, có thể phối hợp công tác tình nguyện của các trường đại học; đối ngoại, có thể kết nối với hiệp hội thanh niên tình nguyện Thịnh Hải. Như vậy, có thể toàn diện trù tính chung, có lợi cho việc triển khai công tác sau này của chúng ta."
Phó trưởng phòng Triệu tặc lưỡi nói: "Tham vọng thật lớn!"
Trưởng ban thư ký Lý trong lòng càng không thoải mái: hay cho Tống Duy Dương, lại muốn cướp bát cơm của ta, thoáng cái đã phủi đi một mảng lớn!
"Ba ba ba...!"
Phó chủ nhiệm Trương dẫn đầu vỗ tay.
Mà những đại biểu đến từ hội sinh viên, cán bộ liên đoàn xã hội của các trường đại học khác, lúc này đều ngưỡng mộ nhìn Tống Duy Dương: quá trâu bò! Cùng là chín năm giáo dục bắt buộc, sao cậu lại xuất sắc như vậy?
Không còn nghi ngờ gì nữa, chỉ cần chỉnh lý nội dung bài phát biểu hôm nay của Tống Duy Dương, anh nhất định sẽ là nhà lý luận số một về công tác tình nguyện của Trung Quốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận