Trọng Sinh Dã Tính Thời Đại

Chương 604 : Ta hàng xóm đều là Mãnh Nhân

**Chương 604: Hàng xóm của ta đều là mãnh nhân**
Tiếu Tình có chút mũm mĩm, để kiểu tóc đầu dưa hấu ngắn, thường mặc quần jean phối với áo phông. Lúc trời lạnh thì nàng lại khoác một bộ đồ thể thao, tính cách thì như một cậu con trai. Khi nàng đến Thịnh Hải, vừa vặn gặp lúc Tống Duy Dương từ Trường Bạch Sơn trở về, liền xách túi đi theo cùng tiến vào khu biệt thự Canh Thần Golf.
Thẩm Tư đi theo Tống Duy Dương ở nước Mỹ đã được chứng kiến Beverly Hills, nên khi tiến vào Canh Thần Golf cũng không quá ngạc nhiên. Nàng dùng ánh mắt xét nét quan sát Tiếu Tình suốt dọc đường, vị trợ lý này để lại ấn tượng ban đầu cho nàng không tệ —— mặc dù Tiếu Tình có chút lạ lẫm, giống như Lưu mỗ mỗ tiến vào khu vườn thượng uyển, nhưng vẫn luôn yên lặng ngồi trên xe, không phát ra bất kỳ âm thanh không nên có nào.
Canh Thần Golf là công trình tiêu biểu đời thứ nhất của giới nhà giàu ở Thịnh Hải, trước mắt đã hoàn thành bảy kỳ, kỳ thứ tám sẽ bắt đầu mở bán vào đầu tháng 10. Cách đó một con đường chính là Vườn công nghệ cao Trương Giang, bên cạnh không xa còn có Đông Giao nhà khách, đồng thời nằm sát đường vành đai trung tâm. Trong khu dân cư còn có một sân golf 72 gậy cấp quốc tế, hai khu hội sở xa hoa cấp quốc tế, và bể bơi nước ấm đạt tiêu chuẩn Thế Giới.
Chiếc Hummer mang biển số "Hỗ A·Z8888" di chuyển ở phía trước, Tống Duy Dương tự mình điều khiển chiếc xe thể thao Tesla concept màu xanh ngọc, phía sau là chiếc Santana phổ thông mà Lâm Trác Vận dùng để đi lại, cuối cùng là mấy chiếc xe tải dùng để chuyển nhà.
Gần như ngay khi đoàn xe chuyển nhà tiến vào khu biệt thự, đã thu hút sự chú ý của bảo vệ và các chủ doanh nghiệp, thậm chí quản lý khu biệt thự còn đích thân chạy tới để bàn bạc với bọn họ. Bởi lẽ, toàn bộ người dân Thịnh Hải đều biết, chiếc Hummer này là xe riêng của nhà giàu nhất Trung Quốc - Tống Duy Dương.
Biển số "Hỗ A·Z8888" tuy nhìn không ngầu bằng "Hỗ A·88888", nhưng những người trong nghề đều hiểu rõ, biển số bắt đầu bằng chữ Z đại diện cho nhóm xe cá nhân đầu tiên ở Thịnh Hải, loại biển số này hiện đã ngừng cấp! Mãi cho đến năm ngoái, biển số xe bắt đầu bằng "Hỗ A·Z" mới được phép chuyển nhượng, bất kể các chữ số phía sau là bao nhiêu, tùy tiện một biển số loại này cũng phải có giá khởi điểm 100 nghìn nguyên. Mà những biển "Hỗ A·Z" có số đuôi mang chút ý nghĩa đặc biệt thì dễ dàng bán được với giá cao hơn trăm vạn, thậm chí vài triệu cũng có người mua.
Hiện tại, chủ nhân của chiếc xe biển lam "Hỗ A·88888" là một vị Tống lão bản khác, công ty chuyên kinh doanh đồ dùng cho mẹ và bé. Nếu để vị Tống lão bản này đổi biển số với Tống Duy Dương, thì không cần bàn tới việc có thể làm quen với Tống Duy Dương, chỉ riêng về giá trị biển số xe, đối phương chắc chắn một trăm phần trăm vui lòng.
"Bá bá!"
Đoàn xe chuyển nhà vừa dừng lại trước cửa biệt thự của Tống Duy Dương, đột nhiên một chiếc Mercedes-Benz từ phía trước lái tới. Lưu Vĩnh Hàng thò đầu ra khỏi phòng điều khiển, cười nói: "Tống lão đệ, cậu không một tiếng động chuyển đến Canh Thần Golf, cũng không nói với ca ca ta một tiếng à."
"Vốn định buổi tối tìm cậu uống trà." Tống Duy Dương cười đáp.
Lưu Vĩnh Hàng xuống xe bắt tay Tống Duy Dương, lại hàn huyên vài câu với Lâm Trác Vận, rồi cùng nhau đi vào trong sân biệt thự. Hắn nhìn qua vẻ ngoài của căn nhà, nói: "Đây là căn có diện tích hơn 500 mét vuông à?"
Tống Duy Dương gật đầu: "Gần 600 mét vuông."
Lưu Vĩnh Hàng nói đùa: "Lão đệ à, thế này không xứng với thân phận của cậu, ít nhất cũng phải chọn căn lớn hơn một chút chứ."
"Ở tạm thôi," Tống Duy Dương nói, "Mua gấp quá, muốn chọn căn phòng lớn, chỉ có thể chờ kỳ thứ tám mở bán vào tháng 10."
Lưu Vĩnh Hàng cũng sống ở khu dân cư này, căn biệt thự của hắn có diện tích trong nhà khoảng hơn 1200 mét vuông, lớn hơn biệt thự của Tống Duy Dương gấp đôi. Hơn nữa, lúc trước hắn mua được giá rất rẻ, đơn giá mỗi mét vuông chỉ hơn 1 vạn một chút, hiện tại đã tăng gấp đôi.
Ngôi biệt thự Tống Duy Dương đang ở, tuy nói diện tích trong nhà chỉ hơn 500 mét vuông, nhưng diện tích sân vườn bên ngoài đã chiếm tới 500 mét vuông, còn có sẵn hai ga ra ngầm và một nhà để xe trên mặt đất.
Bảo tiêu hỗ trợ công nhân cùng nhau khiêng đồ, Tống Duy Dương mở cửa bước vào phòng khách, lập tức bị phong cách trang hoàng bên trong làm cho choáng váng. Chủ cũ của căn nhà chắc chắn không thiếu tiền, đã đặc biệt mời nhà thiết kế từ Hồng Kông đến phụ trách thiết kế, vật liệu trang trí cũng đều là sản phẩm cao cấp nhất, đáng tiếc màu vàng kim lại quá nhiều!
Nói trắng ra, phong cách của căn biệt thự này chính là "thổ hào kim", rõ ràng mang đậm phong cách nhà giàu mới nổi.
"Cái này có khác gì khách sạn năm sao đâu?" Lâm Trác Vận không nhịn được mà thốt lên.
Phòng khách cao khoảng bảy mét, tầng hai không tính diện tích chỗ thông tầng, bật chiếc đèn treo thủy tinh lớn màu vàng kim kia lên, toàn bộ căn phòng chìm trong ánh vàng lóng lánh. Tống Duy Dương suýt chút nữa bị chói mù đôi mắt, cười nói: "Ở quen rồi sẽ ổn thôi, gu thẩm mỹ của chủ cũ rất độc đáo."
Lâm Trác Vận rất muốn sửa lại, nhưng cân nhắc đến chi phí, nàng lại có chút không nỡ.
Tống Duy Dương cười nói: "Còn hai tháng nữa, kỳ thứ tám sẽ mở bán, đến lúc đó mua một căn lớn hơn, chúng ta sẽ trang bị theo ý thích của mình."
Lâm Trác Vận nói: "Em cảm thấy ở đây rất tốt."
Dưới tầng hầm còn có mấy gian, cũng không tính vào diện tích, Lâm Trác Vận dẫn theo công nhân chuyển hết đồ đạc linh tinh xuống dưới đó.
Do phòng khách ở tầng một quá lớn, lại thêm có cả phòng ăn và phòng bếp, cho nên chỉ có hai phòng ngủ, một lớn một nhỏ, đều là dành cho các a di giúp việc và nấu ăn ở. Mỗi phòng hai a di ở là dư dả.
Tầng hai có ba phòng ngủ, bốn nam bảo tiêu ở phòng ngủ chính, hai nữ bảo tiêu ở phòng ngủ phụ. Thẩm Tư và Tiếu Tình tạm thời chỉ có thể ở chung một phòng, còn có một phòng thay đồ có thể dùng làm phòng làm việc của các nàng.
Tầng ba lại chỉ có hai phòng, một lớn một nhỏ. Một phòng là phòng ngủ của Tống Duy Dương và Lâm Trác Vận, một phòng làm phòng làm việc, không có phòng riêng cho con trai nhỏ của họ.
Hơn 500 mét vuông nói ra thì rất rộng rãi, nhưng có mấy cái nhà vệ sinh, hai tầng trên đều có không dưới một phòng để quần áo, chia cắt ra lại thành ra không gian không đủ.
Quá chật, nhất định phải đổi một căn lớn hơn!
Những người khác đi chọn phòng để thu dọn hành lý, Tống Duy Dương ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm với Lưu Vĩnh Hàng: "Công việc kinh doanh nhôm điện của Lưu nhị ca thế nào rồi?"
"Coi như tương đối thuận lợi, không bị ảnh hưởng gì bởi dịch SARS." Lưu Vĩnh Hàng nói.
Tống Duy Dương hỏi: "Tập đoàn nhôm Trung Quốc không gây khó dễ gì sao?"
Lưu Vĩnh Hàng lắc đầu cười khổ: "Đâu chỉ gây khó dễ, quả thực là chèn ép trên mọi phương diện. Đối phương thần thông quảng đại, đầu tiên là chặn nguồn vốn vay của chúng ta, không có một ngân hàng nào trên cả nước đồng ý cho chúng ta vay tiền, may mắn là chúng ta đã chuẩn bị gần đủ vốn đầu tư ban đầu. Tiếp đó, bọn họ lại gây áp lực cho chính quyền địa phương, nhưng phía địa phương lại không thèm quan tâm. Để đả thông các loại chướng ngại, ta liên kết với Hoàng Hà nhôm nghiệp, Jad Metal của Mỹ, công ty đầu tư Tiên Phong của Hồng Kông, các công ty tư nhân, doanh nghiệp nhà nước địa phương, tư bản Mỹ và Hồng Kông bốn bên liên hợp, cuối cùng khiến Tập đoàn nhôm Trung Quốc muốn ngăn cũng không được."
"Vậy thì tốt rồi." Tống Duy Dương gật đầu.
Doanh nghiệp nhôm điện mà Lưu Vĩnh Hàng vừa mới xây dựng, bản thân công ty Phương Đông Hy Vọng của hắn chiếm cổ phần 51%, các thành viên Kim Ngưu hội cộng lại chiếm cổ phần 10%, Hoàng Hà nhôm nghiệp chiếm cổ phần 20%, công ty của Mỹ và Hồng Kông lần lượt chiếm cổ phần 9% và 10%. Tổng vốn đầu tư của dự án đã tăng lên 60 trăm triệu nguyên, vốn đầu tư ban đầu phải hơn 20 trăm triệu.
Một dự án lớn như vậy, dù Lưu Vĩnh Hàng lựa chọn không phô trương, một số báo chí chuyên ngành cũng bắt đầu đưa tin, còn trực tiếp gọi Lưu Vĩnh Hàng là "Kẻ chấm dứt độc quyền ôxít nhôm".
Lưu Vĩnh Hàng cảm thán nói: "Doanh nghiệp trung ương vẫn là lợi hại, ngay cả viện thiết kế mà cũng có thể gây áp lực. Ta tìm một viện thiết kế ở Đông Bắc, lại tìm một viện thiết kế ở Tây Nam, cả hai đơn vị đều bội ước đình công, việc thiết kế dự án ta còn phải tìm người ở nước ngoài. Bất quá triển vọng dự án của chúng ta rất khả quan, hiện tại cả nước ùn ùn xây dựng nhà máy điện phân nhôm, đều cần ôxít nhôm làm nguyên liệu. Giá ôxít nhôm, chỉ riêng năm ngoái đã tăng 7 lần, tốc độ tăng lên tới 100%. Năm nay lại liên tục tăng 5 lần, tốc độ tăng trong nửa năm qua đã gần đạt 180%. Chúng ta lựa chọn sản xuất ôxít nhôm, chẳng khác gì các doanh nghiệp điện phân nhôm trên cả nước đều đang đợi chúng ta cung cấp hàng, sau khi đầu tư căn bản không lo nguồn tiêu thụ."
Tống Duy Dương cười nói: "Chỉ cần nằm chờ kiếm tiền thôi chứ sao."
Lại hàn huyên vài câu, Lưu Vĩnh Hàng nói: "Đúng rồi, nếu cậu đã chuyển đến Canh Thần Golf, vậy tối nay đến khu hội sở trong khu dân cư chơi một chút đi, ta hẹn mấy người hàng xóm giới thiệu cho cậu làm quen."
"Có những ai?" Tống Duy Dương hỏi.
Lưu Vĩnh Hàng nói: "Tổng giám đốc Mã của Bình An, tổng giám đốc Úc của Tân Hằng Đức, tổng giám đốc Thẩm của Như Gia, tổng giám đốc Lưu của Tân Lý Ích, tổng giám đốc Chúc của Vũ Nhuận... Bọn họ đều sống ở khu dân cư này, bình thường hẹn nhau ra ngoài đánh golf, đánh xong thì đến hội sở nghỉ ngơi một chút. Rất tiện, nơi vui chơi đều ở trong khu dân cư, đi vài bước là tới."
"Vậy thì có thể đi gặp mặt." Tống Duy Dương cười nói.
Tổng giám đốc Mã của Bình An thì không cần phải nói nhiều, Bình An của Trung Quốc, ai mà không biết?
Tổng giám đốc Úc của Tân Hằng Đức kinh doanh bất động sản, ngay trong năm nay, khi dịch SARS hoành hành, ông ta đã thành công mua lại khách sạn Hilton Thịnh Hải, nhất thời trở nên nổi tiếng trên cả nước. Ba năm nữa, ông ta thậm chí còn bỏ ra 1 tỷ đô la, mua đứt quyền kinh doanh đường cao tốc Lâm Châu Việt Thành.
Về phần vị tổng giám đốc Thẩm của Như Gia, lúc này chuỗi khách sạn của ông ta còn chưa mở rộng ra khắp cả nước, nhưng trang web của ông ta lại rất nổi tiếng trong giới internet. Hơn nữa, người này có 10 năm kinh nghiệm làm việc ở nước ngoài, trong giới nhà giàu rất được hoan nghênh, bởi vì ông ta có thể giúp giới thiệu nguồn đầu tư từ nước ngoài — mấy năm nữa, ông ta thậm chí còn hợp tác với Sequoia Capital của Mỹ, thành lập Sequoia Capital (Trung Quốc).
Còn tổng giám đốc Lưu của Tân Lý Ích, đây cũng là một nhân vật truyền kỳ tay trắng làm nên cơ đồ. Ông ta tốt nghiệp cấp ba, bắt đầu kinh doanh túi da tại nhà (thập niên 70), bởi vì cảm thấy việc kinh doanh khó khăn, nên đã bỏ ra 600 nguyên đi thi bằng lái xe (thập niên 80) trở thành một tài xế taxi vinh quang. Hai năm sau, ông ta cùng anh trai kiếm tiền mua hai chiếc xe, để người khác lái, bản thân làm ông chủ điều hành, sau đó lại góp tiền mở cửa hàng bách hóa.
Đây đều là giai đoạn tích lũy ban đầu, bước ngoặt của cuộc đời tổng giám đốc Lưu là đầu cơ tín phiếu nhà nước và cổ phiếu. Lúc đó, ngay cả sở giao dịch chứng khoán chính thức cũng chưa có, đều là các doanh nghiệp tự phát hành cổ phiếu rồi tự bán. Tổng giám đốc Lưu mua được cổ phiếu của một trung tâm thương mại nào đó với giá 100 nguyên một cổ phiếu, một năm sau giá mỗi cổ phiếu được đẩy lên 1 vạn nguyên, số cổ phiếu mà ông ta bỏ ra hơn 1 vạn nguyên để mua cứ như vậy biến thành 1 triệu. Tiếp theo, ông ta lại đầu cơ chứng chỉ mua cổ phiếu năm 92, trong vòng một năm kiếm được lợi nhuận gấp 200 lần! Sau đó lại là vụ trái phiếu quốc gia 327, khi đó rất nhiều người đã phá sản, tổng giám đốc Lưu không những thoát được kiếp nạn, còn kiếm được một khoản kha khá.
Hiện tại, tổng giám đốc Lưu đã là chủ tịch một công ty dược phẩm niêm yết trên sàn chứng khoán, cái tên lừng lẫy trên thị trường cổ phiếu cũng là do ông ta khống chế.
Còn vị tổng giám đốc Chúc của Vũ Nhuận, cũng giống như Tống Duy Dương, đều khởi nghiệp từ đồ hộp, bất quá tổng giám đốc Chúc làm đồ hộp thịt. Hiện tại ông ta đã chuyển sang kinh doanh bất động sản, hai năm nay đều lọt vào bảng xếp hạng 100 người giàu nhất của Hồ Nhuận, thứ hạng luôn ở khoảng 50, sang năm sẽ leo lên vị trí người giàu nhất tỉnh Tô.
Ngoài những người này ra, trong khu dân cư còn có không ít danh nhân và người giàu có, trong top 100 của bảng xếp hạng người giàu nhất của Hồ Nhuận năm nay đã có gần 10 người.
Trong khu dân cư toàn là tàng long ngọa hổ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận