Trọng Sinh Dã Tính Thời Đại

Chương 142: Khản gia

**Chương 142: Người Hay Nói**
Lý Á Luân cuối cùng vẫn lái xe đưa người, chỉ có điều người được đưa lại là Dương Tiêu. Hắn rất có phong độ của một người đàn ông lịch thiệp, trông thấy Dương Tiêu đứng ở cửa ra vào của quán rượu chờ xe, liền chủ động đề nghị đưa Dương Tiêu đến tận giường khách sạn.
Nhìn thấy một chiếc xe taxi đến, Tống Duy Dương lập tức đưa tay ra vẫy.
"Không ngồi xe này, chờ một chút." Lâm Trác Vận kéo góc áo của Tống Duy Dương nhắc nhở.
Tống Duy Dương khó hiểu nói: "Chiếc xe này có vấn đề à?"
Lâm Trác Vận nói: "Chiếc xe này là Hạ Lợi, giá khởi điểm là 10 đồng 8, Alto giá khởi điểm chỉ có 8 đồng 1 thôi."
"Ơ, cô còn rất biết cách sống đấy." Tống Duy Dương nhịn không được cười nói.
"Có thể tiết kiệm thì tiết kiệm thôi." Lâm Trác Vận nói.
Tống Duy Dương vẫn vẫy chiếc Hạ Lợi lại, mở cửa xe nói: "Nhanh lên xe đi, đợi Alto phỏng chừng phải chờ tới khi thiên địa vĩnh viễn sánh đôi."
Xe đã gọi rồi, Lâm Trác Vận chỉ có thể ngồi lên.
Tài xế nghe được cuộc đối thoại của hai người, cười ha hả đạp chân ga nói: "Alto cái loại xe rởm đó, nào có ngồi thoải mái bằng Hạ Lợi. Hai vị đi đâu?"
"Ngũ giác trường, Phúc Đán." Lâm Trác Vận nói.
Tài xế tiếp tục lái xe, tiếp tục tận hết sức lực để nói xấu đối thủ cạnh tranh: "Alto loại xe rởm đó, không đáng tin cậy, không chừng đi được nửa đường lại chết máy. Không gian của nó còn chật chội, hàng ghế sau ngồi hai người đã chen chúc, còn không có giảm xóc. Các cô cậu đây là đi Ngũ giác trường, bên đó tình hình giao thông không tốt, ngồi Alto thì mông sẽ tê rần cho mà xem. Hạ Lợi thì không giống thế, rộng rãi thoải mái..."
Vị này cũng là một người hay nói, chê bai đối thủ để tâng bốc bản thân, nói một thôi một hồi đến mấy phút mà không nghỉ.
Đầu những năm 90, thị trường xe taxi là một mảnh hỗn loạn, chủng loại xe đa dạng, giá tiền cũng khác xa nhau. Poussin, Hạ Lợi và Alto thuộc về lực lượng chủ chốt, thấp hơn thì có các loại xe tải, cao cấp hơn là xe có quy tắc như Công Tước, Vương Miện, Audi.
Audi giá khởi điểm 18 đồng, mỗi km 2 đồng, đắt đến dọa người.
Tài xế đi giày Tây, còn thắt cà vạt, một bộ dạng của người thành công. Đầu năm nay, địa vị xã hội của tài xế taxi, thật sự xứng với một bộ quần áo chỉnh tề, tuyệt đối là tầng lớp có thu nhập cao. Nếu như là xe của mình, vậy thì càng lợi hại, thậm chí có thể hơn hẳn những thành phần tri thức được bên ngoài ngưỡng mộ.
Suốt dọc đường, tài xế lải nhải không ngừng, Tống Duy Dương cười nói: "Sư phụ, hay là chú nghỉ một lát đi. Chú xem chúng cháu một nam một nữ này, kỳ thật càng muốn ngồi Alto, càng rung càng tốt, càng chật càng tốt. Chú nói có đúng không?"
Tài xế ngẩn người, đột nhiên hiểu ra, vui vẻ nói: "Cậu nhóc, cậu nhìn vấn đề ở một góc độ rất tinh quái đấy!"
Lâm Trác Vận vốn không nghĩ nhiều, lại bị tài xế nhắc nhở, thân thể xê dịch sang bên cạnh, xấu hổ nhìn cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ mà không nói lời nào.
Tống Duy Dương bị gió thổi có chút lạnh, kéo cửa sổ xe lên nói: "Cô quen Lý Á Luân đó từ khi nào thế?"
"Hắn đến thư viện Phúc Đán mượn sách, vừa vặn gặp được." Lâm Trác Vận nói.
Tống Duy Dương kỳ lạ nói: "Hắn còn có thể làm được thẻ mượn sách của Phúc Đán ư?"
Lâm Trác Vận nói: "Ta làm sao mà biết được."
"Cô thấy hắn là người thế nào?" Tống Duy Dương hỏi.
"Rất tốt, có nội hàm, biết nói chuyện, lại còn rất có phong độ." Lâm Trác Vận nói.
Tống Duy Dương hỏi: "Hắn chắc cũng phải ba mươi mấy tuổi rồi nhỉ?"
"32," Lâm Trác Vận đột nhiên quay đầu lại, "Cậu tra hộ khẩu à? Sao hỏi rõ ràng như vậy?"
"Ta sợ cô bị lừa." Tống Duy Dương nói.
"Ta có phải người ngốc đâu." Lâm Trác Vận tức giận nói.
Đời trước, Tống Duy Dương chỉ gặp Lâm Trác Vận vài lần. Nhưng mỗi lần gặp mặt, người dì nhỏ này đều có vẻ mặt tiều tụy, cơ hồ không thấy nàng cười qua, cuộc sống hôn nhân có thể nói là cực kỳ tệ hại.
Có lẽ, Lý Á Luân đó thật sự không có lừa gạt tình cảm, nhưng hiện thực có thể thay đổi tất cả.
Hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau, đó là đại kết cục trong cổ tích. Mà ở trong hiện thực, đây không chỉ là kết cục, mà còn là một sự bắt đầu hoàn toàn mới — công chúa và hoàng tử cãi nhau, hoàng tử đánh công chúa, hoàng tử đêm không về ngủ, công chúa giận dỗi không nói chuyện với hoàng tử, hoàng tử làm ăn thất bại, công chúa cần kiếm tiền nuôi gia đình, hoàng tử và công chúa ly hôn...
Theo như Tống Duy Dương biết, Lý Á Luân chơi trò bạo lực gia đình rất tàn nhẫn, có một lần đánh Lâm Trác Vận bị chấn động não ở mức độ trung bình, phải nằm viện hơn một tháng mới hồi phục. Nhưng mà hắn lại rất biết dỗ dành, lần nào cũng chủ động xin lỗi, nào là tặng quà, nào là hỏi han ân cần, còn nói rằng sự nghiệp của mình không thuận lợi nên nhất thời xúc động, khiến cho Lâm Trác Vận vẫn luôn nuôi hy vọng.
Cứ trì hoãn như vậy nhiều năm, con cái cũng đã sinh được ba đứa, Lâm Trác Vận mới hoàn toàn hết hy vọng, xin lệnh bảo vệ của cảnh sát, cũng đưa đơn ly hôn cho Lý Á Luân.
Chuyện này phải giải quyết thế nào đây?
Chẳng lẽ nói thẳng với Lâm Trác Vận, gã Tây giả mạo kia rất thích đánh vợ?
Hai người cũng coi như là bạn tốt, Tống Duy Dương cũng không thể trơ mắt nhìn nàng nhảy vào hố lửa.
Tài xế im lặng một lát, phỏng chừng thật sự không nhịn được, lại bắt đầu nói chuyện: "Cậu trai, ta thấy cô nương này rất tốt, cậu cần phải nhanh chóng ra tay, đây đều là những bài học xương máu! Năm đó ta làm việc ở trong xưởng, cũng thích một cô nương, nhưng không dám nhờ người mai mối, đảo mắt một cái đã bị một tên khốn cướp mất! Bây giờ nhớ lại, ruột gan đều hối hận đến xanh mét, lúc trẻ đúng là quá ngốc!"
"Đúng vậy, đến lúc ra tay thì phải ra tay, sư phụ là người từng trải." Tống Duy Dương cười ha hả nói.
Tài xế lại nói với Lâm Trác Vận: "Cô nương, cậu trai này không tệ, biết ăn nói, lại còn dễ nhìn. Cô không cần phải do dự, đừng thấy người nào cũng yêu. Năm đó người nữ đồng nghiệp mà ta thích, gặp được người đàn ông tốt như ta mà không lấy, lại đi lấy một tên du côn không có tiền đồ. Bây giờ thì hay rồi, cả nhà thất nghiệp, lại còn có con nhỏ phải đi học, nàng ta sáng sớm ba giờ đã phải thức dậy để đi giao sữa bò. Nếu như nàng ta gả cho ta, thì chỉ cần đợi hưởng phúc! Đừng thấy ta là tài xế taxi, nhưng xe là của ta, một tháng thu nhập ròng phải hơn 6000! Ta định sau Tết sẽ mua thêm một chiếc nữa, tìm người bạn làm bên vận tải hành khách để làm giấy phép kinh doanh tư nhân, mỗi ngày nằm không cũng có thể kiếm ra tiền!"
Lâm Trác Vận bị tài xế nói đến mức vừa bực mình vừa buồn cười, giải thích: "Tôi là giáo viên của Phúc Đán, cậu ấy là học trò của tôi!"
"Ồ!" tài xế ngẩn người, lập tức lại nói, "Thế hệ trẻ tuổi các cô cậu thật là biết cách chơi, yêu đương thầy trò, ta chỉ thấy trong phim truyền hình Hồng Kông. Nhưng mà nói thật nhé, ta hồi học cấp hai, cũng từng thầm mến cô giáo dạy lớp. Đáng tiếc là có biến động, trường học không có cho học, ta không còn được gặp Trương lão sư nữa. Ai, không biết Trương lão sư bây giờ sống ra sao, nàng ấy chắc cũng phải hơn 50 tuổi rồi, cô giáo xinh đẹp ngày xưa giờ đã thành một bà lão rồi."
Vị sư phụ này, thật là lắm chuyện!
Tống Duy Dương thấy Lâm Trác Vận có vẻ hơi xấu hổ, lập tức chuyển chủ đề: "Sư phụ, chú một tháng thật sự có thể kiếm được 6000 ư?"
"Ta lừa cậu làm gì chứ?" Tài xế cười nói, "Đây là công việc đàng hoàng của ta, không ăn trộm không cướp, đóng thuế theo quy định, cảnh sát đến ta cũng dám nói là kiếm được nhiều như vậy."
"Làm tài xế thật sự kiếm được nhiều tiền, cháu còn nghĩ đến việc bỏ học để lái taxi nữa cơ." Tống Duy Dương cười hì hì nói.
Tài xế nói: "Đấy là ta có xe riêng, lại còn có quan hệ, có thể xin được giấy phép kinh doanh tư nhân. Chứ cậu lái xe cho công ty taxi thì không được, làm nhiều mà nghỉ ngơi thì ít, còn phải nộp tiền phí, một tháng làm việc mệt muốn chết cũng chỉ được có 2000 đồng."
"Vậy cũng không ít, bây giờ lương trung bình của công nhân ở Thượng Hải cũng chỉ mới hơn 300 thôi." Tống Duy Dương nói.
"So với công nhân, ta khẳng định thu nhập cao hơn," Tài xế vô cùng đắc ý, "Quan trọng nhất là phải có quan hệ, giấy phép kinh doanh tư nhân không dễ làm đâu. Nhiều tài xế có xe riêng, nhưng cũng chỉ có thể trực thuộc công ty taxi. Bây giờ cái xã hội này, cái gì cũng dựa vào quan hệ. Nước Mỹ người ta thì khác, cái gì cũng theo quy củ, không có nói chuyện tình cảm. Ta nói cho cậu nghe, lần trước ta gặp một người nước ngoài..."
Đấy, vị sư phụ này lại bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận