Trọng Sinh Dã Tính Thời Đại
Chương 484 : Đối thoại
**Chương 484: Đối thoại**
Có một khái niệm gọi là "Web 2.0", đặc điểm chủ yếu của nó là tính tương tác, người sử dụng có thể tham gia vào việc tạo nội dung trang web.
Hiện tại rõ ràng vẫn đang ở thời đại Web 1.0, nội dung trang web do nhân viên công ty sáng tạo, người sử dụng chỉ cần thành thành thật thật tiếp thu là được. Nếu không có Tống Duy Dương bảo Sưu Hồ đi đầu trong việc ra mắt công năng bình luận tin nhắn, thì phần lớn các trang web thời bấy giờ đều không có cách nào để lại tin nhắn.
Mà bách khoa internet, chính là sự vật điển hình thuộc về khái niệm "Web 2.0", thậm chí còn ra đời "Duy cơ kinh tế học" —— món đồ chơi này là tiêu tốn 9 triệu đô la để nghiên cứu ra, rồi từ công ty internet mở rộng đến xí nghiệp thực tế, rất nhiều công ty lớn đa quốc gia đều đang hấp thu mạch suy nghĩ từ "Duy cơ kinh tế học".
Phòng phát sóng của CCTV.
Người chủ trì cùng hai vị khách quý lần lượt bắt tay, sau đó mỉm cười ngồi trở lại vị trí của mình.
Người chủ trì Vương Nham mặc một bộ đồ vest nữ, tóc ngắn ngang tai, có vẻ giỏi giang, tháo vát. Nàng ta theo sự nhắc nhở của đạo diễn, đối mặt màn ảnh nói: "Xin chào quý vị khán giả, chào mừng đến với hiện trường «Đối thoại» cùng chúng ta trò chuyện. Có một người trẻ tuổi, hắn còn chưa đầy 25 tuổi, năm trước đã nổi tiếng đứng thứ hai trong 'Bảng xếp hạng người giàu Hồ Nhuận'. Hắn được vinh danh là người tiên phong trong ngành sản xuất đồ uống nội địa, cũng là nhà đầu tư thiên sứ trong mắt nhiều người sáng lập công ty internet, hắn còn đưa chiếc điện thoại di động tên là Tiểu Linh Thông đến với hàng ngàn vạn hộ gia đình, tên của hắn là Tống Duy Dương! Hôm nay, những người cùng chúng ta chú ý đến Tống Duy Dương là: Tiến sĩ Lữ đến từ Viện nghiên cứu Viện Khoa học Xã hội, và giáo sư đến từ Học viện Quản lý Quang Hoa của Đại học Bắc Kinh. Xin chào mừng hai vị!"
Người chủ trì còn nói: "Tôi muốn hỏi hai vị khách quý một chút, ấn tượng đầu tiên của hai vị đối với Tống Duy Dương là như thế nào?"
Vị giáo sư trên thực tế là một phó giáo sư, tuổi còn trẻ, năm nay vừa tròn 36 tuổi. Hắn cười nói: "Ông chủ lớn, đặc biệt có tiền. Không thể dùng từ tiên phong khởi nghiệp để hình dung hắn, nên dùng thiên tài kinh doanh để đánh giá. Hiện tại trong giáo trình MBA của Học viện Quang Hoa, có hai án lệ kinh doanh kinh điển của công ty Hỉ Phong và công ty Khoa học Kỹ thuật Thần Châu, trong nước có rất nhiều ông chủ và nhân tài quản lý cấp cao đang học tập."
Tiến sĩ Lữ năm nay mới nhận được học vị tiến sĩ, hắn vắt chéo chân ngồi nói: "Tôi càng chú ý đến động thái của Tống tiên sinh trong lĩnh vực internet. Trong ba trang web cổng thông tin lớn của Trung Quốc, hắn đầu tư hai cái; trong hai công ty thương mại điện tử lớn của Trung Quốc, hắn đầu tư một trong số đó. Mặt khác, tôi nghe nói hắn còn đầu tư vào Tencent QQ, nhãn quan vô cùng tinh chuẩn và to gan!"
Hai vị học giả này lập tức triển khai thảo luận, chủ đề thậm chí chuyển dời đến việc người trẻ tuổi khởi nghiệp.
Đại khái nói chuyện tào lao ba bốn phút, người chủ trì vội vàng kéo về chủ đề, để cho khán giả hiện trường đánh giá Tống Duy Dương.
Một đệ tử Thanh Hoa cầm micro, đứng lên nói: "Từ thời trung học, Tống Duy Dương tiên sinh đã là thần tượng của tôi, tôi biết đến người này thông qua một bài văn trên «Độc giả», rất nhanh sau đó lại nhìn thấy hắn trên tạp chí «Thanh niên Trung Quốc». Tống Duy Dương đại diện cho người trẻ tuổi Trung Quốc đương đại, kinh nghiệm của hắn chính là một truyền kỳ. Tôi đặc biệt bội phục một điểm, chính là khi gia đình hắn lâm vào cảnh khốn cùng, hắn đã dùng thân thiếu niên đứng ra ngăn cơn sóng dữ. Điều này vô cùng giỏi giang, tôi không làm được, cho nên tôi sùng bái hắn. Cho nên khi chuyên mục «Đối thoại» đến Thanh Hoa mời khán giả hiện trường, tôi là người đầu tiên báo danh, tôi còn mua một quyển «Tinh thần doanh nhân» hy vọng có thể tìm được chữ ký của hắn."
Tiếp theo là một phụ huynh học sinh lên tiếng: "Con trai tôi sắp vào cấp 2 rồi, tôi có hai nguyện vọng, tùy ý thực hiện một cái là được. Một nguyện vọng là, con trai tôi có thể giống như Tống Duy Dương, ham học hỏi, có trách nhiệm, tuổi còn trẻ đã khởi nghiệp thành công; nguyện vọng còn lại là, nếu như con trai tôi không thích khởi nghiệp, vậy thì học theo cô gái Harvard, cố gắng thi đậu danh hiệu học bổng toàn phần của trường đại học nước ngoài. Cho nên, hiện tại tôi cũng dùng Tống Duy Dương và cô gái Harvard để cổ vũ con trai tôi, hắn mỗi ngày phải dùng 10 giờ đồng hồ để học tập, còn phải dùng 2 giờ đồng hồ để rèn luyện thân thể và ý chí. Tôi còn cho con xem một ít sách vở về kinh doanh, bồi dưỡng hứng thú khởi nghiệp cho con..."
Vị phụ huynh này nói liên miên không dứt, người chủ trì cũng mặc kệ phát huy, dù sao giai đoạn sau cũng sẽ cắt bỏ phần lớn các ý kiến.
Cuối cùng một vị khán giả hiện trường lên tiếng, tuổi khá lớn, đã gần 50 tuổi. Người chủ trì mỉm cười nói: "Hôm nay chúng ta cũng mời đến chủ nhiệm lớp cấp 3 của Tống Duy Dương, thầy Đào Khánh Phương, thầy Đào, thầy có thể nói một chút về Tống Duy Dương trong ấn tượng của thầy không?"
Đào Khánh Phương nhận micro nói: "Tống Duy Dương đứa bé này, tương đối hoạt bát, thành tích rất tốt, mỗi lần thi đều đứng đầu danh sách. Hắn không phải là học sinh cố gắng nhất lớp, nhưng hiệu suất học tập của hắn rất cao, đi học chăm chú nghe giảng, tan học hoàn thành bài tập, cũng không thấy hắn mua thêm tài liệu phụ đạo nào. Việc hắn thi đậu Đại học Phúc Đán, hoàn toàn nằm trong dự liệu của tôi, thậm chí tôi vốn cho rằng hắn sẽ học Thanh Hoa, Bắc Đại..."
Đột nhiên một khán giả hiện trường tranh cãi, xen vào nói: "Nhưng tôi nghe nói, Tống Duy Dương là sinh viên hệ tự túc, hắn lúc ấy cũng không thi đậu Phúc Đán."
Đào Khánh Phương trong lòng rất không vui, nhưng vẫn giữ nụ cười: "Nếu như bạn đang chuẩn bị tốt nghiệp cấp 3, cha đột nhiên bị bắt, trong nhà bị người đòi nợ, bản thân còn bận rộn việc kinh doanh, bạn còn có thời gian học tập, bạn còn có thể phát huy bình thường trong kỳ thi Đại học sao? Lúc đó Tống Duy Dương luôn muốn xin phép nghỉ, ngay cả bài tập ở nhà đều làm trong văn phòng công ty, thậm chí bận đến mức không quan tâm đến lần thi thử cuối cùng."
Vị giáo sư đột nhiên chen vào nói: "Lúc đó Tống Duy Dương, có thể so với việc hắn ở trong đại học còn bận rộn hơn. Bởi vì Hỉ Phong vừa mới bắt đầu phát triển, việc gì cũng cần hắn xử lý, quản lý một công ty thật là tốn tinh lực. Ở điểm này, tôi hiểu được việc Tống Duy Dương thi Đại học không được như ý, đổi thành người khác, có thể sẽ trực tiếp từ bỏ thi Đại học, lựa chọn tập trung tinh thần kinh doanh."
Vị phụ huynh học sinh trước đó nói: "Tôi thích nhất chính là điểm này ở Tống Duy Dương, hắn tuy kinh doanh thành công, nhưng thủy chung nhớ rõ mình là một học sinh. Vừa rồi nghe vị thầy Đào này nói, Tống Duy Dương ở văn phòng công ty đều phải làm bài tập, có thể thấy được hắn có một loại tinh thần kiên trì, không bỏ qua bất luận cái gì có thể dùng để học tập. Hiện tại rất nhiều học sinh, sau khi tan học không làm bài tập, chạy tới tiệm internet lên mạng, chạy tới đá bóng rổ, quả thực chính là lãng phí tuổi thanh xuân! Người ta Tống Duy Dương là kiên trì học tập trong khi khởi nghiệp, cho dù hắn không thi đậu, trượt Phúc Đán, chỉ thi đậu một trường đại học, tôi cũng vậy đồng dạng muốn tán thưởng hắn!"
Người chủ trì cười nói: "Xem ra tất cả mọi người vô cùng thích Tống Duy Dương, các bạn hôm nay có muốn gặp hắn không?"
"Muốn!" Khán giả cùng kêu lên hô.
Tống Duy Dương đã ở hậu trường đợi hơn mười phút, theo sự nhắc nhở của nhân viên công tác đi đến trước sân khấu. Hắn và Hàn Thiếu đãi ngộ vừa vặn khác biệt, vừa lộ diện, hai phần ba khán giả hiện trường trực tiếp đứng lên hoan hô. Bởi vì tiết mục này định vị là cao cấp, tiền vệ, tân duệ, tư biện, khán giả hiện trường không có ông già bà già, phần lớn đều là người trẻ tuổi dưới 35 tuổi.
"Xin chào, xin chào!" Người chủ trì mỉm cười bắt tay nói.
"Xin chào!"
Tống Duy Dương lần lượt bắt tay với người chủ trì và hai vị khách quý, tiếp theo lại đi đến trước sân khấu, bắt tay với chủ nhiệm lớp của mình nói: "Thầy Đào, đã lâu không gặp, thầy có khỏe không?"
"Tốt, tốt!" Đào Khánh Phương mừng rỡ không ngậm miệng được, nàng chỉ là một giáo viên trung học bình thường, hôm nay thật sự rất vinh dự.
Đợi Tống Duy Dương trở lại trên ghế, người chủ trì hỏi: "Tôi nên xưng hô với anh là Tống lão bản hay là Tống tiên sinh?"
Tống Duy Dương nói: "Trực tiếp gọi tên là được, tên chính là dùng để gọi."
"Vậy... Tống Duy Dương," người chủ trì bắt đầu hỏi chuyện,"Vừa rồi anh đều ở phía sau xem, mọi người vô cùng thích anh, nhất trí tán thưởng."
Tống Duy Dương ôm quyền cười nói: "Đa tạ các vị ưu ái."
Người chủ trì nói: "Anh có biết không? Anh là thần tượng của tất cả người trẻ tuổi Trung Quốc."
Tống Duy Dương lắc đầu nói: "Điều đó không có khả năng."
"Vì sao?" Người chủ trì hỏi.
Tống Duy Dương nói: "Tôi cũng không phải nhân dân tệ, làm sao có thể được mọi người yêu thích. Người tán thưởng tôi khẳng định có, người mắng tôi cũng rất nhiều, nhưng khẳng định phần lớn mọi người không quan tâm đến tôi, bởi vì bọn họ còn bận lo lắng cho những vấn đề của riêng mình."
"Đem người so sánh với tiền, một cách nói rất thú vị," người chủ trì nói, "Nhưng thật sự có nhiều người mắng anh sao? Sao tôi không biết?"
Tống Duy Dương nói: "Có nhiều loại, khoảng thời gian trước xảy ra sự kiện nước tinh khiết, trên mạng có một đống người công kích tôi, còn có khách hàng viết thơ gửi tới công ty mắng tôi. Thậm chí còn có người càng không thể nói lý, năm ngoái tôi vào phòng trò chuyện trên internet, hắn nói Tiểu Linh Thông là sản phẩm bỏ đi, cho nên tôi cũng là đồ bỏ đi."
Người chủ trì nói: "Gặp phải tình huống này, trong lòng khẳng định rất tức giận?"
Tống Duy Dương lắc đầu nói: "Lương Khải Siêu trong «Lý Hồng Chương truyện» có nói, thiên hạ duy dong nhân vô tội vô dự... Cố dự khắp thiên hạ, chưa hẳn không phải kẻ giả dạng thật thà chất phác để lừa bịp; báng khắp thiên hạ, chưa hẳn không phải vĩ nhân. Tôi tuy không làm được vĩ nhân, nhưng đã bị rất nhiều người mắng, chứng tỏ tôi vẫn rất nổi tiếng. Tôi tự nhận là không làm sai cái gì, vậy thì bị chửi cũng nên cảm thấy cao hứng mới đúng."
Vị giáo sư nói: "Tống lão bản có tâm tính rất tốt, khó trách kinh doanh có thể thành công."
Người chủ trì nói: "Nhưng tôi cảm thấy, nếu có nhiều người mắng, nên cải thiện bản thân, làm cho thật tốt, để những người kia không nói được gì, không mắng được nữa."
Tống Duy Dương nói: "Đúng. Cho nên những người kia mắng Tiểu Linh Thông là đồ bỏ đi, tôi liền định ra mắt điện thoại di động của mình, đợi điện thoại Thần Châu được xuất bản, tôi xem bọn hắn còn mắng tôi thế nào."
Tiến sĩ Lữ kinh ngạc nói: "Khoa học kỹ thuật Thần Châu muốn ra mắt điện thoại?"
Tống Duy Dương nói: "Sóng Dẫn đã ra mắt máy nhắn tin, Thần Châu Khoa học Kỹ thuật vì sao không thể làm điện thoại? Thuận tiện tiết lộ một câu, tương lai điện thoại Thần Châu, sẽ sử dụng rất nhiều kỹ thuật tự chủ."
"Vậy tôi xin chúc điện thoại Thần Châu doanh số khả quan." Người chủ trì nói.
Tống Duy Dương nói: "Cảm ơn."
Người chủ trì rất nhanh chuyển đổi chủ đề: "Anh đầu tư rất nhiều lĩnh vực, một là đồ uống thực phẩm, một là sản phẩm điện tử, còn có một là internet. Điều này rất hiếm thấy trong số các khách quý chúng tôi đã mời, chúng ta hãy bắt đầu trò chuyện từ đồ uống, Hỉ Phong khi nào có thể đánh bại Coca Cola và Pepsi Cola?"
Tống Duy Dương cười nói: "Hai công ty này đều là công ty lớn đa quốc gia, trong vòng hai mươi năm tới đừng nghĩ đến việc đánh bại họ. Lấy Pepsi Cola làm ví dụ, người ta không chỉ bán đồ uống, Kentucky Fried Chicken và Pizza Hut đều thuộc về Pepsi. Mặc dù mấy năm trước bị tách ra, nhưng Pepsi vẫn nắm cổ phần khống chế."
Người chủ trì có chút kinh ngạc: "Kentucky Fried Chicken thuộc về công ty Pepsi Cola?"
Tống Duy Dương nói: "Bạn không thấy trong Kentucky Fried Chicken chỉ bán Pepsi Cola sao? Coca Cola đều không bán vào được. Mà đối thủ của Kentucky Fried Chicken là McDonald, chỉ bán Coca Cola, người ta là đối tác chiến lược. Cho nên công ty Hỉ Phong dự định đỡ đầu một nhãn hiệu đồ ăn nhanh dân tộc, trong tiệm chỉ bán Hỉ Phong Phi Thường Cola. Hiện tại đã bắt đầu bố cục, phỏng chừng cuối năm mọi người có thể nghe được tin tức."
Giáo sư cười nói: "Tống lão bản đang làm tuyên truyền để tăng nhiệt."
"Có lẽ không gạt được giáo sư Bắc Đại," Tống Duy Dương cười nói, "Đối với hai nhà công ty này, mục tiêu sắp tới của Hỉ Phong, chính là đánh bại họ tại thị trường Trung Quốc. Trước mắt, chúng ta đã giành được thắng lợi ở một số khu vực, ví dụ như tỉnh Tây Khang, ngoại trừ Tuyết Bích, sản phẩm của công ty Coca Cola rất hiếm thấy."
Người chủ trì nói: "Anh làm đồ uống, sao lúc trước lại nghĩ đến việc chuyển sang làm sản phẩm điện tử?"
"Trong tay có chút tiền nhàn rỗi, lại vừa vặn gặp được hạng mục Tiểu Linh Thông, vậy thì thử làm một lần." Tống Duy Dương nói.
Đột nhiên có khán giả hiện trường giơ tay, người chủ trì nói: "Đưa micro cho anh ta."
Vị khán giả hiện trường đứng lên nói: "Tống Duy Dương, mọi người đều biết, cổ đông lớn của công ty Khoa học Kỹ thuật Thần Châu là Kim Ngưu Tư bản, mà Kim Ngưu Tư bản hình như lại do anh dùng tiền đầu tư cổ phiếu kiếm được để thành lập. Tôi cũng thích đầu tư cổ phiếu, bên Thâm Giao Sở gọi anh là cổ thần, nói anh đầu tư vào 'Quỳnh Dân Nguyên' kiếm lời hơn tỷ."
Tống Duy Dương lắc đầu nói: "Không có nhiều như vậy, chỉ kiếm được mấy ngàn vạn."
Vị khán giả hiện trường nói: "Nhưng 'Quỳnh Dân Nguyên' phóng đại thuộc về thao tác trái quy định, tổng giám đốc công ty đã phải ngồi tù. Sao lúc đó anh dám dốc toàn lực mua vào 'Quỳnh Dân Nguyên' mà lại giữ trong tay nửa năm, đợi đến khi giá cổ phiếu đạt đỉnh mới bán. Anh tìm được tin tức nội bộ sao? Hay là anh tự mình tham gia thao tác trái quy định?"
Hiện trường xôn xao, rất nhiều khán giả vẫn là lần đầu tiên nghe nói việc này.
Người chủ trì mỉm cười dịu dàng nhìn Tống Duy Dương, không có ý đồ cắt ngang, dù cho không khống chế được tình hình, cũng có thể cắt bỏ đoạn này ở giai đoạn sau.
Tống Duy Dương dựng thẳng một ngón tay: "Thứ nhất, tôi không bán lúc giá cổ phiếu cao nhất, mà là bán khi các cơ quan liên quan đưa ra chính sách, điều này thuộc về phán đoán thị trường bình thường; thứ hai, tôi mua vào 'Quỳnh Dân Nguyên' là vì công ty này tuyên truyền khái niệm rất tốt, lúc đó tất nhiên sẽ tăng giá; thứ ba, tôi giữ nửa năm mới bán, là vì tôi phát hiện báo cáo tài chính giữa năm của họ rất tốt. Tôi đã đoán có khả năng báo cáo tài chính giả mạo, nhưng nói ra ai mà tin? Bọn họ làm giả để tăng giá cổ phiếu, vậy thì tôi cứ theo mua một đợt. Tôi không sợ bị ủy ban giám sát chứng khoán thu hồi lại tính sổ, bởi vì tôi không sợ điều tra. Nếu như CCTV đủ can đảm, thì đoạn văn này không cần cắt, tôi dám nói cho khán giả cả nước nghe."
Vị khán giả hiện trường giơ ngón tay cái lên: "Tống lão bản, tôi bội phục nhãn quan và sức phán đoán của anh!"
"Cảm ơn." Tống Duy Dương nói.
Vị khán giả hiện trường lại hỏi: "Tống lão bản, anh có thể dạy tôi một ít tuyệt chiêu đầu tư cổ phiếu không?"
Tống Duy Dương nói: "Tuyệt chiêu thì không có, bây giờ là thị trường bò tót, anh tùy tiện mua là được. Tôi chỉ nói một câu, mua nửa năm nữa anh hãy dừng tay, có nghe hay không tùy anh."
"Đa tạ." Vị khán giả hiện trường cười ngồi xuống.
Giáo sư nói: "Nói đến đầu tư cổ phiếu, Tống lão bản ở Cảng Thành cũng là cổ thần, đã từng đánh lui tài chính Cự Ngạc Soros."
Tống Duy Dương cười to: "Soros là bị chính phủ Nga và chính phủ Trung Quốc đánh lui, tôi chỉ theo đánh thuận gió, giáo sư đừng đề cao tôi như vậy."
"Không phải thổi phồng," giáo sư nói, "Lúc đó tình huống quá đáng sợ, ai dám đem tiền ra? Tống lão bản có thể phán đoán chính xác tình thế, còn dám đem tiền nện vào, chỉ hai điểm này cũng đủ đáng khen. Tôi đã nghiên cứu qua kinh nghiệm kinh doanh của anh, mỗi lần quyết định đều vô cùng chính xác và quyết đoán, đây là thiên phú, không học được, cũng rất khó bồi dưỡng."
Tiến sĩ Lữ nói: "Điều này tôi rất đồng ý. Tôi và Trương Triều Dương của Sưu Hồ từng nói chuyện, hắn lúc trước khắp nơi tìm kiếm tài chính, chạy khắp Trung Mỹ hai nước đều không ai đầu tư. Kết quả đến Phúc Đán tìm Tống lão bản, chỉ nói mấy câu, liền đem tài chính về tay. Lúc đó, Trung Quốc còn chưa có trang web thương mại, khoản đầu tư này của Tống lão bản cực kỳ có tầm nhìn xa."
Tống Duy Dương cười nói: "Lão Trương đó là đang khoác lác, tôi lúc ấy nói chuyện với hắn nửa giờ, làm sao có thể chỉ nói mấy câu. Hơn nữa hắn cũng không thuyết phục được tôi, bởi vì hắn ngay cả phương án khả thi cũng không có, càng không biết nên làm nội dung gì, tại chỗ đã bị tôi hỏi đến mức không nói được gì, trực tiếp từ bỏ, nói với tôi tạm biệt hẹn gặp lại."
Tiến sĩ Lữ hiếu kỳ nói: "Hắn ngay cả phương án khả thi cũng không có, vậy sao anh còn đầu tư?"
Tống Duy Dương nói: "Bởi vì Trương Triều Dương rất có nhiệt huyết, Trung Quốc vừa rồi không có trang web thương mại. Để cho một người giàu có nhiệt huyết khởi nghiệp, đi làm trang web thương mại đầu tiên của Trung Quốc, bản thân việc này đã đáng giá để đầu tư. Mặc dù thất bại, cũng có thể ghi vào sử sách internet Trung Quốc."
Tiến sĩ Lữ hỏi: "Anh nhìn nhận thế nào về mùa đông internet?"
Tống Duy Dương nói: "Gần đây Sưu Cẩu có động thái gì anh có biết không?"
"Kế hoạch bách khoa toàn thư internet." Tiến sĩ Lữ gật đầu nói.
"Đây chính là câu trả lời." Tống Duy Dương nói.
Tiến sĩ Lữ nói: "Tôi thừa nhận bách khoa toàn thư internet rất có tiền đồ, nhưng điều này có quan hệ gì đến mùa đông internet?"
Tống Duy Dương nói: "Internet, không phải là internet của một công ty nào đó, mà là internet của toàn thể cư dân mạng. Trước kia hình thức trang web đều đi lệch, đơn thuần là hình thức 'Chế tạo — truyền bá — tiếp nhận', tôi gọi là 'Thời đại web 1.0'. Xu thế phát triển sau này, tôi cho rằng nên là toàn dân tham dự, trang web đầu tiên nên định vị là nền tảng, người sử dụng vừa là công chúng vừa là người tạo ra nội dung. Tựa như Sưu Cẩu bách khoa, tất cả cư dân mạng cùng nhau sáng tạo nội dung, cùng nhau chia sẻ nội dung, tôi gọi là 'Web 2.0'. Chỉ cần càng ngày càng nhiều trang web phát triển theo hướng này, 'Thời đại web 2.0' sẽ đến, mùa đông internet cũng sẽ qua."
Tiến sĩ Lữ trầm ngâm suy tư, lập tức gật đầu nói: "Cách nói này rất mới lạ, tôi sẽ lấy làm chủ đề để nghiên cứu."
Người chủ trì cười nói: "Xem ra Tống Duy Dương đối với internet vô cùng tinh thông, cuộc nói chuyện đã khiến Tiến sĩ Lữ phải suy nghĩ."
Tống Duy Dương nói: "Tôi không hiểu máy tính và internet, tôi chỉ biết gõ chữ trò chuyện, chơi game."
Vị phụ huynh khán giả đột nhiên giơ tay, được người chủ trì đồng ý lên tiếng: "Tống tiên sinh cũng lên mạng trò chuyện, chơi game sao? Điều này có làm chậm trễ việc học và công việc của anh không?"
"Không." Tống Duy Dương nói.
Vị phụ huynh hỏi: "Vậy anh có thời gian biểu không, mỗi ngày quy định mình lên mạng bao nhiêu giờ?"
Tống Duy Dương nói: "Trợ lý sẽ sắp xếp lịch trình hàng ngày cho tôi, nhưng chủ yếu là công việc. Khi rảnh rỗi, tôi sẽ tự mình lựa chọn cách giết thời gian, có thể sẽ đọc sách cả ngày, cũng có thể lên mạng trò chuyện với người khác cả đêm."
Vị phụ huynh nói: "Anh là người trưởng thành, có thể chi phối thời gian của mình. Nhưng tôi cho rằng học sinh không nên lên mạng, đặc biệt là chơi game trên máy tính, anh thấy thế nào?"
Tống Duy Dương nói: "Học sinh cần phải phân phối thời gian hợp lý, làm gì cũng không thể chìm đắm."
Vị phụ huynh nói: "Anh đọc sách có lên mạng không?"
Tống Duy Dương cười nói: "Có.... Hiện tại cũng lưu hành việc đặt nickname, tôi hẳn là người đầu tiên trên thế giới có được nickname tiếng Trung."
"Oa!" Người trẻ tuổi hiện trường cùng kêu lên kinh hô.
Một khán giả xen vào nói: "Sao anh biết anh là người đầu tiên?"
Tống Duy Dương cười nói: "Bởi vì lúc đó căn bản không thể đăng ký nickname tiếng Trung, tôi liền đưa ra đề nghị với Tiểu Mã ca, bảo hắn cải tiến một chút. Vì vậy, Mã Trạm đi đầu trong việc ra mắt tính năng đăng ký tiếng Trung, Tiểu Mã ca báo cho tôi ngay lập tức, tôi liền đăng ký tài khoản ngay."
"Tiểu Mã ca là ai?" Một học sinh khán giả hỏi.
"Ông chủ QQ." Tống Duy Dương cười nói.
Học sinh kia kinh ngạc nói: "Anh quen cả ông chủ QQ?"
Tống Duy Dương nói: "Ông chủ QQ, ông chủ Võng Dịch, mọi người trước kia đều quen biết, đều là bạn trên mạng."
"Vậy số QQ của anh là bao nhiêu? Có thể tiết lộ một chút không?" Học sinh kia nói.
Tống Duy Dương nói: "Có thể, tôi là số 1 QQ. Đừng nghĩ đến việc kết bạn với tôi, đây là số nội bộ, không thể bị thêm, chỉ có thể tôi thêm người khác."
Học sinh kia vẻ mặt hâm mộ, hận không thể dùng dao bức Tống Duy Dương giao ra tài khoản.
Lại có một học sinh khán giả hỏi: "Tống lão bản, vậy nickname đầu tiên của anh là gì?"
Tống Duy Dương nói: "Luôn có điêu dân muốn hại trẫm."
"Hả? Cái gì?"
"Luôn có điêu dân muốn hại trẫm."
"Ha ha ha ha!"
Toàn trường cười vang, ngay cả người chủ trì cũng bị trêu chọc bật cười.
Có một khái niệm gọi là "Web 2.0", đặc điểm chủ yếu của nó là tính tương tác, người sử dụng có thể tham gia vào việc tạo nội dung trang web.
Hiện tại rõ ràng vẫn đang ở thời đại Web 1.0, nội dung trang web do nhân viên công ty sáng tạo, người sử dụng chỉ cần thành thành thật thật tiếp thu là được. Nếu không có Tống Duy Dương bảo Sưu Hồ đi đầu trong việc ra mắt công năng bình luận tin nhắn, thì phần lớn các trang web thời bấy giờ đều không có cách nào để lại tin nhắn.
Mà bách khoa internet, chính là sự vật điển hình thuộc về khái niệm "Web 2.0", thậm chí còn ra đời "Duy cơ kinh tế học" —— món đồ chơi này là tiêu tốn 9 triệu đô la để nghiên cứu ra, rồi từ công ty internet mở rộng đến xí nghiệp thực tế, rất nhiều công ty lớn đa quốc gia đều đang hấp thu mạch suy nghĩ từ "Duy cơ kinh tế học".
Phòng phát sóng của CCTV.
Người chủ trì cùng hai vị khách quý lần lượt bắt tay, sau đó mỉm cười ngồi trở lại vị trí của mình.
Người chủ trì Vương Nham mặc một bộ đồ vest nữ, tóc ngắn ngang tai, có vẻ giỏi giang, tháo vát. Nàng ta theo sự nhắc nhở của đạo diễn, đối mặt màn ảnh nói: "Xin chào quý vị khán giả, chào mừng đến với hiện trường «Đối thoại» cùng chúng ta trò chuyện. Có một người trẻ tuổi, hắn còn chưa đầy 25 tuổi, năm trước đã nổi tiếng đứng thứ hai trong 'Bảng xếp hạng người giàu Hồ Nhuận'. Hắn được vinh danh là người tiên phong trong ngành sản xuất đồ uống nội địa, cũng là nhà đầu tư thiên sứ trong mắt nhiều người sáng lập công ty internet, hắn còn đưa chiếc điện thoại di động tên là Tiểu Linh Thông đến với hàng ngàn vạn hộ gia đình, tên của hắn là Tống Duy Dương! Hôm nay, những người cùng chúng ta chú ý đến Tống Duy Dương là: Tiến sĩ Lữ đến từ Viện nghiên cứu Viện Khoa học Xã hội, và giáo sư đến từ Học viện Quản lý Quang Hoa của Đại học Bắc Kinh. Xin chào mừng hai vị!"
Người chủ trì còn nói: "Tôi muốn hỏi hai vị khách quý một chút, ấn tượng đầu tiên của hai vị đối với Tống Duy Dương là như thế nào?"
Vị giáo sư trên thực tế là một phó giáo sư, tuổi còn trẻ, năm nay vừa tròn 36 tuổi. Hắn cười nói: "Ông chủ lớn, đặc biệt có tiền. Không thể dùng từ tiên phong khởi nghiệp để hình dung hắn, nên dùng thiên tài kinh doanh để đánh giá. Hiện tại trong giáo trình MBA của Học viện Quang Hoa, có hai án lệ kinh doanh kinh điển của công ty Hỉ Phong và công ty Khoa học Kỹ thuật Thần Châu, trong nước có rất nhiều ông chủ và nhân tài quản lý cấp cao đang học tập."
Tiến sĩ Lữ năm nay mới nhận được học vị tiến sĩ, hắn vắt chéo chân ngồi nói: "Tôi càng chú ý đến động thái của Tống tiên sinh trong lĩnh vực internet. Trong ba trang web cổng thông tin lớn của Trung Quốc, hắn đầu tư hai cái; trong hai công ty thương mại điện tử lớn của Trung Quốc, hắn đầu tư một trong số đó. Mặt khác, tôi nghe nói hắn còn đầu tư vào Tencent QQ, nhãn quan vô cùng tinh chuẩn và to gan!"
Hai vị học giả này lập tức triển khai thảo luận, chủ đề thậm chí chuyển dời đến việc người trẻ tuổi khởi nghiệp.
Đại khái nói chuyện tào lao ba bốn phút, người chủ trì vội vàng kéo về chủ đề, để cho khán giả hiện trường đánh giá Tống Duy Dương.
Một đệ tử Thanh Hoa cầm micro, đứng lên nói: "Từ thời trung học, Tống Duy Dương tiên sinh đã là thần tượng của tôi, tôi biết đến người này thông qua một bài văn trên «Độc giả», rất nhanh sau đó lại nhìn thấy hắn trên tạp chí «Thanh niên Trung Quốc». Tống Duy Dương đại diện cho người trẻ tuổi Trung Quốc đương đại, kinh nghiệm của hắn chính là một truyền kỳ. Tôi đặc biệt bội phục một điểm, chính là khi gia đình hắn lâm vào cảnh khốn cùng, hắn đã dùng thân thiếu niên đứng ra ngăn cơn sóng dữ. Điều này vô cùng giỏi giang, tôi không làm được, cho nên tôi sùng bái hắn. Cho nên khi chuyên mục «Đối thoại» đến Thanh Hoa mời khán giả hiện trường, tôi là người đầu tiên báo danh, tôi còn mua một quyển «Tinh thần doanh nhân» hy vọng có thể tìm được chữ ký của hắn."
Tiếp theo là một phụ huynh học sinh lên tiếng: "Con trai tôi sắp vào cấp 2 rồi, tôi có hai nguyện vọng, tùy ý thực hiện một cái là được. Một nguyện vọng là, con trai tôi có thể giống như Tống Duy Dương, ham học hỏi, có trách nhiệm, tuổi còn trẻ đã khởi nghiệp thành công; nguyện vọng còn lại là, nếu như con trai tôi không thích khởi nghiệp, vậy thì học theo cô gái Harvard, cố gắng thi đậu danh hiệu học bổng toàn phần của trường đại học nước ngoài. Cho nên, hiện tại tôi cũng dùng Tống Duy Dương và cô gái Harvard để cổ vũ con trai tôi, hắn mỗi ngày phải dùng 10 giờ đồng hồ để học tập, còn phải dùng 2 giờ đồng hồ để rèn luyện thân thể và ý chí. Tôi còn cho con xem một ít sách vở về kinh doanh, bồi dưỡng hứng thú khởi nghiệp cho con..."
Vị phụ huynh này nói liên miên không dứt, người chủ trì cũng mặc kệ phát huy, dù sao giai đoạn sau cũng sẽ cắt bỏ phần lớn các ý kiến.
Cuối cùng một vị khán giả hiện trường lên tiếng, tuổi khá lớn, đã gần 50 tuổi. Người chủ trì mỉm cười nói: "Hôm nay chúng ta cũng mời đến chủ nhiệm lớp cấp 3 của Tống Duy Dương, thầy Đào Khánh Phương, thầy Đào, thầy có thể nói một chút về Tống Duy Dương trong ấn tượng của thầy không?"
Đào Khánh Phương nhận micro nói: "Tống Duy Dương đứa bé này, tương đối hoạt bát, thành tích rất tốt, mỗi lần thi đều đứng đầu danh sách. Hắn không phải là học sinh cố gắng nhất lớp, nhưng hiệu suất học tập của hắn rất cao, đi học chăm chú nghe giảng, tan học hoàn thành bài tập, cũng không thấy hắn mua thêm tài liệu phụ đạo nào. Việc hắn thi đậu Đại học Phúc Đán, hoàn toàn nằm trong dự liệu của tôi, thậm chí tôi vốn cho rằng hắn sẽ học Thanh Hoa, Bắc Đại..."
Đột nhiên một khán giả hiện trường tranh cãi, xen vào nói: "Nhưng tôi nghe nói, Tống Duy Dương là sinh viên hệ tự túc, hắn lúc ấy cũng không thi đậu Phúc Đán."
Đào Khánh Phương trong lòng rất không vui, nhưng vẫn giữ nụ cười: "Nếu như bạn đang chuẩn bị tốt nghiệp cấp 3, cha đột nhiên bị bắt, trong nhà bị người đòi nợ, bản thân còn bận rộn việc kinh doanh, bạn còn có thời gian học tập, bạn còn có thể phát huy bình thường trong kỳ thi Đại học sao? Lúc đó Tống Duy Dương luôn muốn xin phép nghỉ, ngay cả bài tập ở nhà đều làm trong văn phòng công ty, thậm chí bận đến mức không quan tâm đến lần thi thử cuối cùng."
Vị giáo sư đột nhiên chen vào nói: "Lúc đó Tống Duy Dương, có thể so với việc hắn ở trong đại học còn bận rộn hơn. Bởi vì Hỉ Phong vừa mới bắt đầu phát triển, việc gì cũng cần hắn xử lý, quản lý một công ty thật là tốn tinh lực. Ở điểm này, tôi hiểu được việc Tống Duy Dương thi Đại học không được như ý, đổi thành người khác, có thể sẽ trực tiếp từ bỏ thi Đại học, lựa chọn tập trung tinh thần kinh doanh."
Vị phụ huynh học sinh trước đó nói: "Tôi thích nhất chính là điểm này ở Tống Duy Dương, hắn tuy kinh doanh thành công, nhưng thủy chung nhớ rõ mình là một học sinh. Vừa rồi nghe vị thầy Đào này nói, Tống Duy Dương ở văn phòng công ty đều phải làm bài tập, có thể thấy được hắn có một loại tinh thần kiên trì, không bỏ qua bất luận cái gì có thể dùng để học tập. Hiện tại rất nhiều học sinh, sau khi tan học không làm bài tập, chạy tới tiệm internet lên mạng, chạy tới đá bóng rổ, quả thực chính là lãng phí tuổi thanh xuân! Người ta Tống Duy Dương là kiên trì học tập trong khi khởi nghiệp, cho dù hắn không thi đậu, trượt Phúc Đán, chỉ thi đậu một trường đại học, tôi cũng vậy đồng dạng muốn tán thưởng hắn!"
Người chủ trì cười nói: "Xem ra tất cả mọi người vô cùng thích Tống Duy Dương, các bạn hôm nay có muốn gặp hắn không?"
"Muốn!" Khán giả cùng kêu lên hô.
Tống Duy Dương đã ở hậu trường đợi hơn mười phút, theo sự nhắc nhở của nhân viên công tác đi đến trước sân khấu. Hắn và Hàn Thiếu đãi ngộ vừa vặn khác biệt, vừa lộ diện, hai phần ba khán giả hiện trường trực tiếp đứng lên hoan hô. Bởi vì tiết mục này định vị là cao cấp, tiền vệ, tân duệ, tư biện, khán giả hiện trường không có ông già bà già, phần lớn đều là người trẻ tuổi dưới 35 tuổi.
"Xin chào, xin chào!" Người chủ trì mỉm cười bắt tay nói.
"Xin chào!"
Tống Duy Dương lần lượt bắt tay với người chủ trì và hai vị khách quý, tiếp theo lại đi đến trước sân khấu, bắt tay với chủ nhiệm lớp của mình nói: "Thầy Đào, đã lâu không gặp, thầy có khỏe không?"
"Tốt, tốt!" Đào Khánh Phương mừng rỡ không ngậm miệng được, nàng chỉ là một giáo viên trung học bình thường, hôm nay thật sự rất vinh dự.
Đợi Tống Duy Dương trở lại trên ghế, người chủ trì hỏi: "Tôi nên xưng hô với anh là Tống lão bản hay là Tống tiên sinh?"
Tống Duy Dương nói: "Trực tiếp gọi tên là được, tên chính là dùng để gọi."
"Vậy... Tống Duy Dương," người chủ trì bắt đầu hỏi chuyện,"Vừa rồi anh đều ở phía sau xem, mọi người vô cùng thích anh, nhất trí tán thưởng."
Tống Duy Dương ôm quyền cười nói: "Đa tạ các vị ưu ái."
Người chủ trì nói: "Anh có biết không? Anh là thần tượng của tất cả người trẻ tuổi Trung Quốc."
Tống Duy Dương lắc đầu nói: "Điều đó không có khả năng."
"Vì sao?" Người chủ trì hỏi.
Tống Duy Dương nói: "Tôi cũng không phải nhân dân tệ, làm sao có thể được mọi người yêu thích. Người tán thưởng tôi khẳng định có, người mắng tôi cũng rất nhiều, nhưng khẳng định phần lớn mọi người không quan tâm đến tôi, bởi vì bọn họ còn bận lo lắng cho những vấn đề của riêng mình."
"Đem người so sánh với tiền, một cách nói rất thú vị," người chủ trì nói, "Nhưng thật sự có nhiều người mắng anh sao? Sao tôi không biết?"
Tống Duy Dương nói: "Có nhiều loại, khoảng thời gian trước xảy ra sự kiện nước tinh khiết, trên mạng có một đống người công kích tôi, còn có khách hàng viết thơ gửi tới công ty mắng tôi. Thậm chí còn có người càng không thể nói lý, năm ngoái tôi vào phòng trò chuyện trên internet, hắn nói Tiểu Linh Thông là sản phẩm bỏ đi, cho nên tôi cũng là đồ bỏ đi."
Người chủ trì nói: "Gặp phải tình huống này, trong lòng khẳng định rất tức giận?"
Tống Duy Dương lắc đầu nói: "Lương Khải Siêu trong «Lý Hồng Chương truyện» có nói, thiên hạ duy dong nhân vô tội vô dự... Cố dự khắp thiên hạ, chưa hẳn không phải kẻ giả dạng thật thà chất phác để lừa bịp; báng khắp thiên hạ, chưa hẳn không phải vĩ nhân. Tôi tuy không làm được vĩ nhân, nhưng đã bị rất nhiều người mắng, chứng tỏ tôi vẫn rất nổi tiếng. Tôi tự nhận là không làm sai cái gì, vậy thì bị chửi cũng nên cảm thấy cao hứng mới đúng."
Vị giáo sư nói: "Tống lão bản có tâm tính rất tốt, khó trách kinh doanh có thể thành công."
Người chủ trì nói: "Nhưng tôi cảm thấy, nếu có nhiều người mắng, nên cải thiện bản thân, làm cho thật tốt, để những người kia không nói được gì, không mắng được nữa."
Tống Duy Dương nói: "Đúng. Cho nên những người kia mắng Tiểu Linh Thông là đồ bỏ đi, tôi liền định ra mắt điện thoại di động của mình, đợi điện thoại Thần Châu được xuất bản, tôi xem bọn hắn còn mắng tôi thế nào."
Tiến sĩ Lữ kinh ngạc nói: "Khoa học kỹ thuật Thần Châu muốn ra mắt điện thoại?"
Tống Duy Dương nói: "Sóng Dẫn đã ra mắt máy nhắn tin, Thần Châu Khoa học Kỹ thuật vì sao không thể làm điện thoại? Thuận tiện tiết lộ một câu, tương lai điện thoại Thần Châu, sẽ sử dụng rất nhiều kỹ thuật tự chủ."
"Vậy tôi xin chúc điện thoại Thần Châu doanh số khả quan." Người chủ trì nói.
Tống Duy Dương nói: "Cảm ơn."
Người chủ trì rất nhanh chuyển đổi chủ đề: "Anh đầu tư rất nhiều lĩnh vực, một là đồ uống thực phẩm, một là sản phẩm điện tử, còn có một là internet. Điều này rất hiếm thấy trong số các khách quý chúng tôi đã mời, chúng ta hãy bắt đầu trò chuyện từ đồ uống, Hỉ Phong khi nào có thể đánh bại Coca Cola và Pepsi Cola?"
Tống Duy Dương cười nói: "Hai công ty này đều là công ty lớn đa quốc gia, trong vòng hai mươi năm tới đừng nghĩ đến việc đánh bại họ. Lấy Pepsi Cola làm ví dụ, người ta không chỉ bán đồ uống, Kentucky Fried Chicken và Pizza Hut đều thuộc về Pepsi. Mặc dù mấy năm trước bị tách ra, nhưng Pepsi vẫn nắm cổ phần khống chế."
Người chủ trì có chút kinh ngạc: "Kentucky Fried Chicken thuộc về công ty Pepsi Cola?"
Tống Duy Dương nói: "Bạn không thấy trong Kentucky Fried Chicken chỉ bán Pepsi Cola sao? Coca Cola đều không bán vào được. Mà đối thủ của Kentucky Fried Chicken là McDonald, chỉ bán Coca Cola, người ta là đối tác chiến lược. Cho nên công ty Hỉ Phong dự định đỡ đầu một nhãn hiệu đồ ăn nhanh dân tộc, trong tiệm chỉ bán Hỉ Phong Phi Thường Cola. Hiện tại đã bắt đầu bố cục, phỏng chừng cuối năm mọi người có thể nghe được tin tức."
Giáo sư cười nói: "Tống lão bản đang làm tuyên truyền để tăng nhiệt."
"Có lẽ không gạt được giáo sư Bắc Đại," Tống Duy Dương cười nói, "Đối với hai nhà công ty này, mục tiêu sắp tới của Hỉ Phong, chính là đánh bại họ tại thị trường Trung Quốc. Trước mắt, chúng ta đã giành được thắng lợi ở một số khu vực, ví dụ như tỉnh Tây Khang, ngoại trừ Tuyết Bích, sản phẩm của công ty Coca Cola rất hiếm thấy."
Người chủ trì nói: "Anh làm đồ uống, sao lúc trước lại nghĩ đến việc chuyển sang làm sản phẩm điện tử?"
"Trong tay có chút tiền nhàn rỗi, lại vừa vặn gặp được hạng mục Tiểu Linh Thông, vậy thì thử làm một lần." Tống Duy Dương nói.
Đột nhiên có khán giả hiện trường giơ tay, người chủ trì nói: "Đưa micro cho anh ta."
Vị khán giả hiện trường đứng lên nói: "Tống Duy Dương, mọi người đều biết, cổ đông lớn của công ty Khoa học Kỹ thuật Thần Châu là Kim Ngưu Tư bản, mà Kim Ngưu Tư bản hình như lại do anh dùng tiền đầu tư cổ phiếu kiếm được để thành lập. Tôi cũng thích đầu tư cổ phiếu, bên Thâm Giao Sở gọi anh là cổ thần, nói anh đầu tư vào 'Quỳnh Dân Nguyên' kiếm lời hơn tỷ."
Tống Duy Dương lắc đầu nói: "Không có nhiều như vậy, chỉ kiếm được mấy ngàn vạn."
Vị khán giả hiện trường nói: "Nhưng 'Quỳnh Dân Nguyên' phóng đại thuộc về thao tác trái quy định, tổng giám đốc công ty đã phải ngồi tù. Sao lúc đó anh dám dốc toàn lực mua vào 'Quỳnh Dân Nguyên' mà lại giữ trong tay nửa năm, đợi đến khi giá cổ phiếu đạt đỉnh mới bán. Anh tìm được tin tức nội bộ sao? Hay là anh tự mình tham gia thao tác trái quy định?"
Hiện trường xôn xao, rất nhiều khán giả vẫn là lần đầu tiên nghe nói việc này.
Người chủ trì mỉm cười dịu dàng nhìn Tống Duy Dương, không có ý đồ cắt ngang, dù cho không khống chế được tình hình, cũng có thể cắt bỏ đoạn này ở giai đoạn sau.
Tống Duy Dương dựng thẳng một ngón tay: "Thứ nhất, tôi không bán lúc giá cổ phiếu cao nhất, mà là bán khi các cơ quan liên quan đưa ra chính sách, điều này thuộc về phán đoán thị trường bình thường; thứ hai, tôi mua vào 'Quỳnh Dân Nguyên' là vì công ty này tuyên truyền khái niệm rất tốt, lúc đó tất nhiên sẽ tăng giá; thứ ba, tôi giữ nửa năm mới bán, là vì tôi phát hiện báo cáo tài chính giữa năm của họ rất tốt. Tôi đã đoán có khả năng báo cáo tài chính giả mạo, nhưng nói ra ai mà tin? Bọn họ làm giả để tăng giá cổ phiếu, vậy thì tôi cứ theo mua một đợt. Tôi không sợ bị ủy ban giám sát chứng khoán thu hồi lại tính sổ, bởi vì tôi không sợ điều tra. Nếu như CCTV đủ can đảm, thì đoạn văn này không cần cắt, tôi dám nói cho khán giả cả nước nghe."
Vị khán giả hiện trường giơ ngón tay cái lên: "Tống lão bản, tôi bội phục nhãn quan và sức phán đoán của anh!"
"Cảm ơn." Tống Duy Dương nói.
Vị khán giả hiện trường lại hỏi: "Tống lão bản, anh có thể dạy tôi một ít tuyệt chiêu đầu tư cổ phiếu không?"
Tống Duy Dương nói: "Tuyệt chiêu thì không có, bây giờ là thị trường bò tót, anh tùy tiện mua là được. Tôi chỉ nói một câu, mua nửa năm nữa anh hãy dừng tay, có nghe hay không tùy anh."
"Đa tạ." Vị khán giả hiện trường cười ngồi xuống.
Giáo sư nói: "Nói đến đầu tư cổ phiếu, Tống lão bản ở Cảng Thành cũng là cổ thần, đã từng đánh lui tài chính Cự Ngạc Soros."
Tống Duy Dương cười to: "Soros là bị chính phủ Nga và chính phủ Trung Quốc đánh lui, tôi chỉ theo đánh thuận gió, giáo sư đừng đề cao tôi như vậy."
"Không phải thổi phồng," giáo sư nói, "Lúc đó tình huống quá đáng sợ, ai dám đem tiền ra? Tống lão bản có thể phán đoán chính xác tình thế, còn dám đem tiền nện vào, chỉ hai điểm này cũng đủ đáng khen. Tôi đã nghiên cứu qua kinh nghiệm kinh doanh của anh, mỗi lần quyết định đều vô cùng chính xác và quyết đoán, đây là thiên phú, không học được, cũng rất khó bồi dưỡng."
Tiến sĩ Lữ nói: "Điều này tôi rất đồng ý. Tôi và Trương Triều Dương của Sưu Hồ từng nói chuyện, hắn lúc trước khắp nơi tìm kiếm tài chính, chạy khắp Trung Mỹ hai nước đều không ai đầu tư. Kết quả đến Phúc Đán tìm Tống lão bản, chỉ nói mấy câu, liền đem tài chính về tay. Lúc đó, Trung Quốc còn chưa có trang web thương mại, khoản đầu tư này của Tống lão bản cực kỳ có tầm nhìn xa."
Tống Duy Dương cười nói: "Lão Trương đó là đang khoác lác, tôi lúc ấy nói chuyện với hắn nửa giờ, làm sao có thể chỉ nói mấy câu. Hơn nữa hắn cũng không thuyết phục được tôi, bởi vì hắn ngay cả phương án khả thi cũng không có, càng không biết nên làm nội dung gì, tại chỗ đã bị tôi hỏi đến mức không nói được gì, trực tiếp từ bỏ, nói với tôi tạm biệt hẹn gặp lại."
Tiến sĩ Lữ hiếu kỳ nói: "Hắn ngay cả phương án khả thi cũng không có, vậy sao anh còn đầu tư?"
Tống Duy Dương nói: "Bởi vì Trương Triều Dương rất có nhiệt huyết, Trung Quốc vừa rồi không có trang web thương mại. Để cho một người giàu có nhiệt huyết khởi nghiệp, đi làm trang web thương mại đầu tiên của Trung Quốc, bản thân việc này đã đáng giá để đầu tư. Mặc dù thất bại, cũng có thể ghi vào sử sách internet Trung Quốc."
Tiến sĩ Lữ hỏi: "Anh nhìn nhận thế nào về mùa đông internet?"
Tống Duy Dương nói: "Gần đây Sưu Cẩu có động thái gì anh có biết không?"
"Kế hoạch bách khoa toàn thư internet." Tiến sĩ Lữ gật đầu nói.
"Đây chính là câu trả lời." Tống Duy Dương nói.
Tiến sĩ Lữ nói: "Tôi thừa nhận bách khoa toàn thư internet rất có tiền đồ, nhưng điều này có quan hệ gì đến mùa đông internet?"
Tống Duy Dương nói: "Internet, không phải là internet của một công ty nào đó, mà là internet của toàn thể cư dân mạng. Trước kia hình thức trang web đều đi lệch, đơn thuần là hình thức 'Chế tạo — truyền bá — tiếp nhận', tôi gọi là 'Thời đại web 1.0'. Xu thế phát triển sau này, tôi cho rằng nên là toàn dân tham dự, trang web đầu tiên nên định vị là nền tảng, người sử dụng vừa là công chúng vừa là người tạo ra nội dung. Tựa như Sưu Cẩu bách khoa, tất cả cư dân mạng cùng nhau sáng tạo nội dung, cùng nhau chia sẻ nội dung, tôi gọi là 'Web 2.0'. Chỉ cần càng ngày càng nhiều trang web phát triển theo hướng này, 'Thời đại web 2.0' sẽ đến, mùa đông internet cũng sẽ qua."
Tiến sĩ Lữ trầm ngâm suy tư, lập tức gật đầu nói: "Cách nói này rất mới lạ, tôi sẽ lấy làm chủ đề để nghiên cứu."
Người chủ trì cười nói: "Xem ra Tống Duy Dương đối với internet vô cùng tinh thông, cuộc nói chuyện đã khiến Tiến sĩ Lữ phải suy nghĩ."
Tống Duy Dương nói: "Tôi không hiểu máy tính và internet, tôi chỉ biết gõ chữ trò chuyện, chơi game."
Vị phụ huynh khán giả đột nhiên giơ tay, được người chủ trì đồng ý lên tiếng: "Tống tiên sinh cũng lên mạng trò chuyện, chơi game sao? Điều này có làm chậm trễ việc học và công việc của anh không?"
"Không." Tống Duy Dương nói.
Vị phụ huynh hỏi: "Vậy anh có thời gian biểu không, mỗi ngày quy định mình lên mạng bao nhiêu giờ?"
Tống Duy Dương nói: "Trợ lý sẽ sắp xếp lịch trình hàng ngày cho tôi, nhưng chủ yếu là công việc. Khi rảnh rỗi, tôi sẽ tự mình lựa chọn cách giết thời gian, có thể sẽ đọc sách cả ngày, cũng có thể lên mạng trò chuyện với người khác cả đêm."
Vị phụ huynh nói: "Anh là người trưởng thành, có thể chi phối thời gian của mình. Nhưng tôi cho rằng học sinh không nên lên mạng, đặc biệt là chơi game trên máy tính, anh thấy thế nào?"
Tống Duy Dương nói: "Học sinh cần phải phân phối thời gian hợp lý, làm gì cũng không thể chìm đắm."
Vị phụ huynh nói: "Anh đọc sách có lên mạng không?"
Tống Duy Dương cười nói: "Có.... Hiện tại cũng lưu hành việc đặt nickname, tôi hẳn là người đầu tiên trên thế giới có được nickname tiếng Trung."
"Oa!" Người trẻ tuổi hiện trường cùng kêu lên kinh hô.
Một khán giả xen vào nói: "Sao anh biết anh là người đầu tiên?"
Tống Duy Dương cười nói: "Bởi vì lúc đó căn bản không thể đăng ký nickname tiếng Trung, tôi liền đưa ra đề nghị với Tiểu Mã ca, bảo hắn cải tiến một chút. Vì vậy, Mã Trạm đi đầu trong việc ra mắt tính năng đăng ký tiếng Trung, Tiểu Mã ca báo cho tôi ngay lập tức, tôi liền đăng ký tài khoản ngay."
"Tiểu Mã ca là ai?" Một học sinh khán giả hỏi.
"Ông chủ QQ." Tống Duy Dương cười nói.
Học sinh kia kinh ngạc nói: "Anh quen cả ông chủ QQ?"
Tống Duy Dương nói: "Ông chủ QQ, ông chủ Võng Dịch, mọi người trước kia đều quen biết, đều là bạn trên mạng."
"Vậy số QQ của anh là bao nhiêu? Có thể tiết lộ một chút không?" Học sinh kia nói.
Tống Duy Dương nói: "Có thể, tôi là số 1 QQ. Đừng nghĩ đến việc kết bạn với tôi, đây là số nội bộ, không thể bị thêm, chỉ có thể tôi thêm người khác."
Học sinh kia vẻ mặt hâm mộ, hận không thể dùng dao bức Tống Duy Dương giao ra tài khoản.
Lại có một học sinh khán giả hỏi: "Tống lão bản, vậy nickname đầu tiên của anh là gì?"
Tống Duy Dương nói: "Luôn có điêu dân muốn hại trẫm."
"Hả? Cái gì?"
"Luôn có điêu dân muốn hại trẫm."
"Ha ha ha ha!"
Toàn trường cười vang, ngay cả người chủ trì cũng bị trêu chọc bật cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận