Trọng Sinh Dã Tính Thời Đại

Chương 342 : Hài nhi

**Chương 342: Hài nhi**
Tống Duy Dương ở lại trong thôn liên tiếp sáu ngày, không có việc gì thì cùng người già và trẻ nhỏ ngồi tán gẫu, cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của bí thư chi bộ thôn.
Bí thư chi bộ thôn họ Lưu, nếu tính toán kỹ lưỡng về quan hệ họ hàng, có lẽ là biểu thúc xa của Hồng Vĩ Quốc.
Mắt thấy trời chiều ngả bóng, Tống Duy Dương dìu một ông lão tai điếc mắt mờ về nhà, đang chuẩn bị đi bộ đến nhà Hồng Tứ thúc để ăn chực. Lưu bí thư đột nhiên xuất hiện, đứng sau lưng hắn nói: "Tiểu Tống, cậu là cán bộ trong tỉnh đến ngầm điều tra à?"
Tống Duy Dương buồn cười nói: "Sao ông lại nghĩ tôi là cán bộ ngầm điều tra?"
"Ngày nào cũng loanh quanh trong thôn nói chuyện xã giao, không phải cán bộ thì là phóng viên." Lưu bí thư nói.
Tống Duy Dương hỏi: "Ông không sợ sao?"
"Tôi có làm chuyện gì trái lương tâm đâu, tôi sợ cái gì?" Lưu bí thư chậm rãi lấy tẩu thuốc ra.
"Hút cái này," Tống Duy Dương đưa tới một điếu Vinataba, "Tôi tính toán một chút, năm ngoái khoản thu của người dân trong thôn đã vượt quá 20% thu nhập của nông dân. Văn bản của trung ương có quy định rõ ràng, khoản thu không được vượt quá 5%, đây là ông công khai phạm pháp!"
Lưu bí thư chẳng sợ hãi gì, châm lửa đốt thuốc, vừa nhả khói vừa nói: "Vậy cậu đến mấy xã xung quanh hỏi thăm một chút, khoản thu của thôn Bạch Miếu chúng tôi không nói là ít nhất, nhưng ít nhất cũng nằm trong top 3 từ dưới lên. Xã có nhiệm vụ, tôi còn có thể chống đối lại xã à? Tiền hoa hồng thì tôi chắc chắn có ăn, nhưng cái này có đáng là gì, cùng lắm là kiếm chút tiền thuốc nước. Nếu cậu là cán bộ ngầm điều tra, thì bắt tôi đi. Nếu cậu là phóng viên ngầm điều tra, tôi khuyên cậu đến thôn Thắng Lợi ở xã bên cạnh, cán bộ thôn ở đó mới thực sự là lột da uống máu."
"Lột da uống máu như thế nào?" Tống Duy Dương hỏi.
Lưu bí thư lắc đầu liên tục: "Tôi không nói, đắc tội với người khác, cậu tự mình đi điều tra, dù sao cũng đừng có lảng vảng trong làng chúng tôi nữa."
Tống Duy Dương nói: "Tôi muốn hỏi một chút, vì sao công ty lương thực lại cấp cho nông dân?"
"Còn phải hỏi à?" Lưu bí thư cười lạnh nói, "Công ty lương thực của xã căn bản không có tiền, không cấp thì làm sao? Cho dù công ty lương thực có tiền, cũng sẽ không cho nông dân, cứ giữ lại đã rồi tính sau."
Tống Duy Dương nói: "Vì sao lại giữ lại?"
Lưu bí thư nói: "Chia nhau chứ sao. Trên đe dưới búa, cái gì cũng bắt nông dân đóng tiền. Nông dân không chịu nộp tiền, thì khấu trừ vào trong hóa đơn, mọi người đều tiện cả. Nếu cậu thực sự là cán bộ từ trên tỉnh xuống, thì đi mà tóm bọn quan tham lớn trong thành phố trong huyện ấy. Tôi nói cho cậu biết, nông dân bây giờ kết hôn, làm thủ tục giấy kết hôn cũng mất đến mấy trăm tệ. Người ta người trong thành làm thủ tục kết hôn chỉ mất có mười mấy tệ, nhiều lắm thì một trăm tệ là cao nhất rồi, đây là nhận định đúng nông dân dễ bắt nạt."
Tống Duy Dương cảm thấy không có gì để nói nữa, bèn nói: "Tôi thực sự không phải cán bộ gì cả, cũng không phải phóng viên, ngài đừng có đoán mò nữa."
"Vậy cậu suốt ngày đi dạo trong thôn làm gì?" Lưu bí thư nghi ngờ nói.
"Tôi đang làm điều tra xã hội học, chuẩn bị viết luận văn tốt nghiệp," Tống Duy Dương nói, "Tôi chỉ là một sinh viên sắp tốt nghiệp thôi."
Lưu bí thư thoáng cái bỏ đi, thầm nghĩ: "Sinh viên không đi học, đến đây làm trò gì không biết."
Trong khoảng thời gian ngắn tiếp theo, Tống Duy Dương đã đến thăm hơn mười thôn xóm ở bốn hương trấn lân cận.
So sánh ra, thì thôn quê của Hồng Vĩ Quốc đã được coi là thôn khá giả trên mức trung bình. Thôn nghèo thực sự thì có hai dạng, một là cán bộ thôn quá đen tối, hai là đất đai quá cằn cỗi.
Nói chung, căn cứ vào mức độ thu và phân chia đối với nông dân, mỗi mẫu ruộng ít nhất phải thu được 900 cân thóc trở lên mới được, nếu không thì nông dân coi như làm không công. Mà có thể thu hoạch được 900 cân thóc trở lên trên ruộng nước, thì rất hiếm, thuộc dạng "phượng mao lân giác".
Điều này sẽ dẫn đến cái gì?
Nông dân dựa vào việc bán nông sản và làm công ngắn hạn để kiếm tiền, toàn bộ đều bị các khoản thu và phí phân chia vét sạch, chỉ còn lại một đống lương thực trong nhà, căn bản không có tiền để tiêu dùng trên thị trường.
Hai thôn đặc biệt nghèo, vì đất đai cằn cỗi, đến lương thực cũng không có nhiều, chỉ có thể miễn cưỡng đảm bảo không bị chết đói – tỷ lệ bỏ học cấp 2 lại vượt quá 30% vì nông dân không đóng nổi học phí. Có một số người đóng được đầy đủ cũng không muốn học, mười bốn mười lăm tuổi đã đi học nghề hoặc đi làm công.
Đi xa hơn về phía tây, Tống Duy Dương lại đến tỉnh bên cạnh, thăm quê quán của một người bạn chiến đấu của Hồng Vĩ Quốc. Tình hình ở đây cũng tương tự, không khác biệt nhiều, chỉ có điều vì gần Trường Giang, nên nông dân vào thành làm công nhiều hơn, nhìn chung có vẻ khá giả hơn một chút.
Tiếp theo lại đi đến một tỉnh nào đó ở phía tây nam, vẫn là quê quán của bạn chiến đấu của Hồng Vĩ Quốc – sợ gặp chuyện không may, nên cần có người bản địa dẫn đường.
Mấy thôn mà lần này đến thăm thực sự nghèo đến phát điên, vì vị trí hẻo lánh, số nông dân ra ngoài làm công rất ít, chỉ có thể bám trụ lấy đất đai để kiếm ăn. Mà vùng núi cằn cỗi khắp nơi đó căn bản không trồng được mấy hạt lương thực, thu nhập bình quân của nông dân nghèo chưa đến 10 tệ một tháng. Đã vậy còn có gánh nặng các khoản thu nặng nề, nông dân đừng nói đến ăn thịt, một cân dầu cải có thể dùng để xào thức ăn cả năm, chẳng thấy mùi dầu đâu, cơm tất niên mà có được hai ba món mặn thì đã thuộc dạng gia đình khá giả rồi.
Cái này thì viết luận văn kiểu gì đây?
Viết cái rắm ấy!
Tống Duy Dương nghiên cứu về vấn đề thị trường nông thôn và thị trấn đối với việc thúc đẩy nhu cầu trong nước của Trung Quốc, nhưng trên thực tế thì căn bản không thể thúc đẩy được, nông dân có thể ăn được thịt đã là tốt lắm rồi.
...
Khắp cả thị trấn không tìm được một tiệm internet nào, thậm chí Tống Duy Dương muốn dùng đường dây điện thoại để quay số lên mạng, chạy khắp cả huyện cũng không tìm được một cái modem.
Cái nơi quái quỷ này, phỏng chừng đến máy tính cũng chẳng có mấy cái.
Tống Duy Dương đành phải đến thư viện huyện, một bao thuốc lá "oẳn tù tì" quan hệ, tùy ý hắn vào trong đó tìm tài liệu xem. Rất nhanh hắn liền phát hiện ra niềm vui bất ngờ, tìm được một bộ tạp chí khoa học của nhà xuất bản tỉnh, mà hiệu sách ở Phúc Đán cũng không có hàng.
Có một chuyên gia về vấn đề "Tam nông" ở địa phương, đã hô hào thị trường hóa nông thôn, bài luận văn viết rất có lý, nhưng lại không có nhiều tính thực tiễn.
Vấn đề "Tam nông" đã trở thành trọng điểm nghiên cứu của rất nhiều nhà xã hội học, nhà kinh tế học, Tống Duy Dương đã tìm đọc hàng trăm bài luận văn liên quan ở hiệu sách Phúc Đán. Nhưng không dùng được, đều không dùng được, bàn sống bàn chết kinh tế nông thôn phải thị trường hóa kinh tế nông thôn, các chuyên gia giáo sư đối với vấn đề này thao thao bất tuyệt, bài nào cũng viết rất đặc sắc.
Nhưng phương án giải quyết thực sự chỉ có một, đó là phải bãi bỏ thuế nông nghiệp trước đã. Lảng tránh vấn đề này mà bàn về thị trường hóa kinh tế nông thôn, đều là lừa đảo!
Tống Duy Dương từ thư viện huyện đi ra, ngậm điếu thuốc vò đầu bứt tai, hắn không biết luận văn của mình phải viết như thế nào.
Hồng Vĩ Quốc cho rằng hắn đang lo lắng cho nông dân, bèn an ủi: "Ông chủ, anh thực sự không cần phải suy nghĩ nhiều về chuyện này. Kỳ thực nông dân chỉ cần chịu ra ngoài làm công, thì mấy khoản thu ở nông thôn này không đáng là bao, cũng không thấy có ai chết đói ở đâu cả. Lấy nhà tôi làm ví dụ, em trai tôi đi làm công mấy tháng ở bên ngoài, không những kiếm đủ tiền nộp thuế nông nghiệp, mà số tiền còn lại cũng đủ mua lương thực trong nhiều năm."
Tống Duy Dương nghe xong, trong đầu lóe lên một tia sáng, đột nhiên cười nói: "Tôi biết phải viết nội dung gì rồi, lão Hồng, cảm ơn anh đã nhắc nhở."
"Hả?" Hồng Vĩ Quốc không hiểu gì cả.
Tống Duy Dương định bắt đầu lại, viết một bài luận văn "Tình hình kinh tế nông thôn và nguy cơ lương thực".
Con người đều có tính xu lợi, nông dân cũng vậy.
Hiện tại nông dân trồng lương thực đã không thể kiếm tiền, thậm chí là lỗ vốn, tất nhiên sẽ có ngày càng nhiều nông dân lựa chọn ra ngoài làm công, mà bỏ hoang đất ruộng ở quê.
Khoản này tính rất dễ, ta đi ra ngoài làm công nửa năm, có thể nộp hết thuế nông nghiệp mà vẫn có thể mua được đủ lương thực, sáu tháng cuối năm làm công kiếm được tiền có thể tự do chi tiêu. Đã như vậy, ta dựa vào cái gì mà còn phải trồng trọt?
Tống Duy Dương lựa chọn sử dụng một số tỉnh sản xuất lương thực lớn ở lưu vực Trường Giang, hắn lấy việc công làm việc tư, nhờ nhân viên của công ty tiêu thụ Hỉ Phong, giúp hắn đến các nơi tìm đọc hồ sơ tài liệu, sau đó đến một huyện nhỏ nào đó ở tây nam để nhận fax – chiếc máy fax kiểu cũ duy nhất ở địa phương, trực tiếp bị Tống Duy Dương trưng dụng.
Hồ sơ tài liệu của các cơ quan chính phủ, không phải cứ nói muốn tra là có thể tra.
Tống Duy Dương tự bỏ tiền túi ra 6 vạn tệ, nhờ nhân viên của công ty tiêu thụ Hỉ Phong giúp đỡ, cuối cùng cũng lấy được toàn bộ số liệu một cách thủ đoạn. Tiếp theo hắn lại thuê 30 người, đi đến các hương trấn để làm điều tra thực địa, trước sau tốn gần 10 vạn tệ, thu thập được số liệu chính xác và chi tiết hơn.
Tổng cộng tiêu tốn 15 vạn tệ, chỉ vì viết một bài luận văn tốt nghiệp, sao có thể không có gì đặc biệt.
Theo số liệu điều tra thu thập được, ở một số tỉnh sản xuất lương thực lớn ở lưu vực Trường Giang, diện tích đất ruộng bỏ hoang đã tiệm cận 3% tổng diện tích canh tác và có xu hướng tăng lên hàng năm. Tình trạng bỏ hoang ruộng theo mùa càng nghiêm trọng, hoa màu đều lười trồng, nông dân lựa chọn đi làm công ngắn hạn khắp nơi để kiếm tiền.
Giao thông càng thuận tiện, thông tin càng thông suốt ở nông thôn, thì tình trạng bỏ hoang đất ruộng lại càng nghiêm trọng, có nhiều nơi cả thôn cả thôn nông dân đều ra ngoài làm công, chỉ còn lại một số người già yếu ở nhà trồng một phần đất.
Trong một căn nhà ngang kiểu cũ ở huyện thành nhỏ, Tống Duy Dương dùng bút viết xong luận văn, rồi sửa đi sửa lại, viết xong cảm thấy khá hài lòng.
Ừm, có thể mang về để cho Đậu Đậu nhập vào máy tính, coi như cho con bé luyện tập đánh chữ.
"Lão Hồng, anh đi tìm chủ nhà, trả lại phòng đi, ngày mai chúng ta về lại Thịnh Hải." Tống Duy Dương vừa thu dọn bản thảo vừa nói.
"Được rồi, tôi đi ngay đây." Hồng Vĩ Quốc nhanh chóng bước ra ngoài.
Căn nhà ngang này cũng không tệ, không khí rất tốt, ban ngày cũng yên tĩnh. Chỉ là không có nhà vệ sinh nên rất bất tiện, mỗi lần đều phải xuống lầu đi mấy trăm mét, đến nhà vệ sinh công cộng gần đó để giải quyết vấn đề sinh lý.
Nhà xí, mùi hôi thối nồng nặc, Tống Duy Dương lần đầu tiên ngồi xổm xả nước suýt chút nữa nôn ra.
Trong miệng ngậm điếu thuốc để át mùi hôi, Tống Duy Dương ào ào bắt đầu xả nước, còn chưa xả hết nước tiểu, thì nghe thấy loáng thoáng tiếng trẻ con khóc. May mà đây không phải buổi tối, nếu không thì sợ chết khiếp, chúng ta có thể sửa thành truyện ma.
Tống Duy Dương vô thức cúi người nhìn xuống, đột nhiên kinh ngạc nói: "Ta chửi con mẹ nó chứ!"
Đường thoát nước của nhà xí, lại có một đứa trẻ con, ngay cả cuống rốn cũng chưa rụng, toàn thân dính đầy cứt đái.
Tống Duy Dương vội vàng lấy điện thoại di động ra: "Hồng Vĩ Quốc, mau chóng dẫn người đến nhà vệ sinh, ở đây có một đứa trẻ bị bỏ rơi. Đường thoát nước, nhớ mang theo dụng cụ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận