Trọng Sinh Dã Tính Thời Đại

Chương 317 : Bảo tiêu

Chương 317: Bảo tiêu
Thời gian quán cà phê (tổng điếm).
Người đầu tiên đến đây nhận lời mời, nguyên là cán bộ cơ sở xí nghiệp nhà nước Tương Xuân Hoa, đã thuận lợi thăng chức làm trưởng cửa hàng. Cô nương này chưa đầy 30 tuổi, hiện tại lương cố định 2000 nguyên, còn có thể nhận 0.25% lợi nhuận chia hoa hồng, cuối năm còn có tiền thưởng công trạng xa xỉ, đặt ở cả Thịnh Hải đều thuộc tầng lớp lương cao.
Chính vì như thế, khi Lâm Uyển Tư đi trước nội thành mở chi nhánh, nhân viên ở tổng điếm nô nức tấp nập báo danh đi theo, thậm chí nghĩ hảo hảo thể hiện, trở thành Tương Xuân Hoa kế tiếp.
Theo tỉ lệ xuất hiện của Tống Duy Dương ngày càng cao, quán cà phê này cũng hấp dẫn đến không ít khuôn mặt xa lạ. Có phóng viên muốn phỏng vấn Tống Duy Dương, có thương nhân muốn hợp tác làm ăn với Tống Duy Dương, thậm chí còn có phần tử bất hợp pháp lòng dạ khó lường.
Bảo vệ tiểu Bàng một người không kham nổi, Tống Duy Dương không thể không tuyển thêm hai bảo vệ bản địa.
Hai bảo vệ bản địa phụ trách an toàn ban ngày, tiểu Bàng thì phụ trách ban đêm, cùng thê tử ở dưới lầu một gian nhà nhỏ —— Tống Duy Dương thật sự lo sợ, tháng trước quán cà phê gặp trộm, cửa đóng bị bạo lực cạy mở, quầy bar lúc nửa đêm bị quét sạch. Tuy không có bất kỳ tổn thất tiền mặt nào, nhưng các loại vật dụng nhỏ bị lấy đi, ngay cả máy tính trên quầy bar cũng bị chuyển đi mất.
Vạn nhất những kẻ trộm kia ăn phải tim gấu gan báo, chạy lên lầu nhập thất cướp bóc thì phải làm sao?
"Quý vị khán giả, thân thể của ta ở phía sau chính là nơi ngăn nước Đại Giang của công trình Tam Hiệp. Theo chiếc xe vật liệu đá cuối cùng nghiêng đổ vào trong nước, công trình Tam Hiệp khiến cho cả đời chú ý đã thắng lợi thực hiện việc giữ nước Đại Giang..."
Sáng hôm nay, khách nhân không nhiều lắm, trong TV đang phát tin tức.
Một thanh niên tầm 30 tuổi đi vào quán cà phê, hỏi: "Xin hỏi, ai là người phụ trách ở đây?"
Nữ nhân viên phục vụ chỉ về phía cạnh quầy bar: "Đó là Tưởng điếm trưởng của chúng ta."
Thanh niên lập tức đi tới quầy bar, đưa danh thiếp: "Ngươi hảo, ta là phóng viên Diệp Địch Sinh của « Trung Quốc thanh niên »..."
Tương Xuân Hoa không đợi đối phương nói xong, liền ngắt lời: "Không có ý tứ, lão bản của chúng ta không rảnh, hơn nữa hắn cũng không thường xuyên ở quán cà phê. Nếu như ngươi cố ý muốn phỏng vấn... ta có thể gọi điện thoại hẹn trước giúp ngươi, nhưng cụ thể thời gian phỏng vấn thì không thể bảo đảm."
Diệp Địch Sinh cảm thấy phi thường cạn lời, hắn là phóng viên tạp chí « Trung Quốc thanh niên » đó, không phải mấy tờ báo lá cải vớ vẩn, thế mà lại bị một tiểu điếm trưởng chặn lại.
Diệp Địch Sinh chỉ có thể kiên nhẫn giải thích: "Tống Duy Dương tiên sinh, đã được xác định bình chọn là 'Thập đại kiệt xuất thanh niên Trung Quốc lần thứ tám', nghi thức trao giải sẽ được cử hành vào giữa tháng 1 năm sau. Tháng 12 năm nay, trung thanh liên sẽ gửi thư mời cho Tống Duy Dương tiên sinh, ta đến sớm để phỏng vấn. « Trung Quốc thanh niên » của chúng ta cũng là một trong những đơn vị chủ trì hoạt động bình chọn 'Thập đại kiệt xuất thanh niên Trung Quốc'."
"Thực sự bình chọn được sao?" Tương Xuân Hoa kinh ngạc nói.
Diệp Địch Sinh nói: "Tống Duy Dương tiên sinh đã liên tục ba năm lọt vào vòng trong thập đại kiệt xuất thanh niên, năm nay xác thực đã được bình chọn, ta hy vọng có thể sớm làm một cuộc phỏng vấn."
Tương Xuân Hoa vội vàng nói: "Thật sự rất xin lỗi, trong khoảng thời gian này có quá nhiều phóng viên, lão bản bị ép phải trốn tới trường học không dám ra ngoài. Diệp phóng viên xin hãy uống vài ly cà phê ở trong tiệm trước, sắp đến buổi trưa, lão bản cũng nên tan học, đến lúc đó ta sẽ gọi điện thoại cho hắn."
"Không có vấn đề, quấy rầy." Diệp Địch Sinh mỉm cười nói.
Trên thực tế, với tư cách phóng viên « Trung Quốc thanh niên », Diệp Địch Sinh có thể trực tiếp tới trường học tìm người.
Khoảng 11 giờ 30 sáng, Tống Duy Dương cất bước đi vào quán cà phê, được Tương Xuân Hoa dẫn tới ghế dài trong góc, mỉm cười bắt tay nói: "Để Diệp phóng viên đợi lâu, ta là Tống Duy Dương."
"Tống tiên sinh ngươi hảo." Diệp Địch Sinh vội vàng đứng lên.
Tống Duy Dương nói: "Nhiều người ở đây, chúng ta lên lầu đi."
Diệp Địch Sinh cười nói: "Khách theo chủ liền."
Hai người tới phòng cao cấp trên lầu, Diệp Địch Sinh đi thẳng vào vấn đề nói: "Tống tiên sinh, « Trung Quốc thanh niên » quyết định đưa ngươi lên làm nhân vật trang bìa số đầu tiên tháng 12, cho nên muốn làm một cuộc phỏng vấn tương đối toàn diện."
"Không có vấn đề." Tống Duy Dương nói.
Diệp Địch Sinh lấy máy ảnh từ trong túi ra nói: "Ta muốn chụp cho ngươi một bức ảnh, tốt nhất là có thể lấy thư viện làm bối cảnh. Đương nhiên, ở đây cũng được, chụp ảnh ngươi khi đang xem sách."
Tống Duy Dương cười nói: "Cho nên, thân phận chủ yếu của ta là đệ tử?"
"Không sai." Diệp Địch Sinh nói.
"Ta đã hiểu." Tống Duy Dương nói.
Tống Duy Dương là thật sự hiểu, từ trọng điểm chụp ảnh của tạp chí « Trung Quốc thanh niên » cho hắn, có thể nhìn ra được rất nhiều tin tức sâu xa.
Thập đại kiệt xuất thanh niên Trung Quốc, danh như ý nghĩa, hàng năm chỉ bình chọn mười người.
Mà người 40 tuổi cũng có thể được gọi là thanh niên, các ngành các nghề gộp lại, cả nước có biết bao nhiêu thanh niên kiệt xuất!
Sử Dục Trụ năm đó được săn đón như vậy, được nhiều lãnh đạo trung ương tiếp kiến, vậy mà còn không được chọn, có thể thấy được độ khó cao, cạnh tranh khốc liệt —— lão bản Vương Toại Châu của Thương Thành Á Tây Á năm nay đóng cửa, là doanh nghiệp gia dân doanh duy nhất cho đến nay được chọn là thập đại kiệt xuất thanh niên cả nước.
Cho nên, Tống Duy Dương được bình chọn là thanh niên kiệt xuất, thành công trên thương trường của hắn không phải là nguyên nhân chủ yếu. Chính thức giúp hắn có được bình chọn, là thân phận xã trưởng đoàn thể tình nguyện viên sinh viên đầu tiên toàn quốc, hội trưởng hiệp hội liên hợp tình nguyện viên sinh viên đầu tiên cả nước! Tuy nhiên, những chức vụ này hắn đã từ nhiệm khi khai giảng năm tư.
Nhất định là sự cố gắng của Tống Duy Dương ở phương diện thanh niên tình nguyện viên, đã khiến cho đoàn trung ương cùng trung thanh liên phi thường coi trọng, hơn nữa hắn đạt được thành tựu to lớn trong lĩnh vực kinh doanh, cho nên cuối cùng mới trúng cử thập đại kiệt xuất thanh niên cả nước năm nay.
Thuần túy làm một thương nhân, khẳng định không có khả năng.
Tống Duy Dương hỏi: "Cuộc bình chọn thanh niên kiệt xuất này, đều có những đơn vị nào chủ trì?"
Diệp Địch Sinh nói: "Trung thanh liên, quỹ phát triển thanh thiếu niên, đài truyền hình trung ương, đài phát thanh nhân dân trung ương, « trung thanh báo » cùng tạp chí « Trung Quốc thanh niên »."
Tống Duy Dương hỏi: "Chính là quỹ phát triển thanh thiếu niên khởi xướng 'Công trình Hi Vọng' kia?"
"Đúng vậy." Diệp Địch Sinh nói.
Ừm, Tống Duy Dương quyết định, quay đầu lại để công ty khoa học kỹ thuật Thần Châu quyên 100 vạn nguyên cho quỹ phát triển thanh thiếu niên, công ty Hỉ Phong và công ty khoa học kỹ thuật Thần Châu góp thêm ít tiền, cùng công trình hi vọng xây dựng 20 trường tiểu học hi vọng.
Đây vừa là bùa hộ mệnh chính trị, lại có thể làm cống hiến cho xã hội, cớ sao không làm?
Hàng năm đều quyên góp một ít, tăng dần mức quyên theo từng năm, về sau đoàn trung ương chính là nhà mẹ đẻ của Tống Duy Dương.
Tống Duy Dương lấy ra một quyển sách giáo khoa xã hội học, giả bộ cầm trong tay, cứ như vậy ngồi ở trước bàn máy tính để cho Diệp Địch Sinh chụp ảnh nhân vật trang bìa.
Diệp Địch Sinh đã nghĩ kỹ tiêu đề chính của trang bìa, chính là "Thư Sinh khí phách".
Cuộc phỏng vấn diễn ra suốt một giờ, Diệp Địch Sinh xin cáo từ, Tống Duy Dương còn muốn đưa tiễn chút tiền đi lại, thế mà lại bị đối phương cự tuyệt, đồng thời chủ động xin Tống Duy Dương một tấm danh thiếp cá nhân.
Tiễn Diệp phóng viên ra khỏi quán cà phê, Tương Xuân Hoa chạy tới nói: "Lão bản, trong tiệm có một người lính giải ngũ, nói là bảo tiêu mà ngươi mời."
"Ở đâu?" Tống Duy Dương hỏi.
Tương Xuân Hoa nói: "Ở nhà hàng, vừa mới ăn cơm xong."
Tống Duy Dương lập tức đi tới nhà hàng, một hán tử khoảng 30 tuổi đang xem TV, mặt chữ quốc (国), ngồi thẳng lưng, nhìn rất có tinh thần.
"Ngươi hảo, ta là Tống Duy Dương." Tống Duy Dương cười nói.
"Ngươi hảo," Hán tử kia theo bản năng cúi chào, tay đưa lên một nửa lại hạ xuống, lấy ra một tập tài liệu nói, "Đây là lý lịch tư liệu của ta."
Tống Duy Dương nói: "Không cần, không cần, ngươi là chiến hữu của anh ta, đều là người một nhà, ta tin tưởng ngươi."
Hán tử kiên trì nói: "Hay là cứ xem trước thì tốt hơn."
Tống Duy Dương tiện tay mở ra xem, người này tên là Hồng Vĩ Quốc, trình độ văn hóa cấp 2, lão binh nhập ngũ năm 1989. Lý lịch bộ đội phiên hiệu đều tỉnh lược, nhưng từng làm trinh sát binh, bởi vì tay trái tàn tật mà phải vào bộ môn hậu cần. Đúng lúc gặp năm nay lần thứ chín đại giải trừ quân bị, áp súc nhân viên không chiến đấu cùng bộ đội hậu cần, quan hệ của người này không đủ cứng rắn nên bị loại bỏ. Tiếp đó càng không may, hắn chuyển nghề đến xí nghiệp nhà nước địa phương, làm được nửa tháng thì xí nghiệp phá sản đóng cửa.
Hồng Vĩ Quốc rảnh rỗi ở nhà không có việc gì làm, chạy tới Tây Khang tìm chiến hữu, đúng lúc Tống Duy Dương muốn mời bảo tiêu, liền được Tống Kỳ Chí đề cử tới đây.
"Tay trái ngươi tàn tật?" Tống Duy Dương hỏi.
Hồng Vĩ Quốc giơ tay trái lên nói: "Không có gì đáng ngại, ngón út mất nửa đoạn, ngón áp út cũng bị chặt đứt một đoạn."
Tống Duy Dương hỏi: "Phương diện tiền lương, ngươi mong muốn là bao nhiêu?"
Hồng Vĩ Quốc vừa mới còn lớn tiếng vang dội, đột nhiên trở nên ngượng ngùng: "Tám... bảy trăm có được không?"
Tống Duy Dương đối với phản ứng của Hồng Vĩ Quốc phi thường hài lòng, cười nói: "Năm nay lương bình quân của Thịnh Hải đều đã 850, ta trả cho ngươi 3000."
"Không nên không nên, nhiều lắm, 1000 là được." Hồng Vĩ Quốc vội xua tay.
"Vậy thì 3000, sau này ta giao tính mạng cho ngươi," Tống Duy Dương nói, "Hiện tại ta danh tiếng lớn, lại có tiền, báo chí còn nói ta muốn trở thành người giàu nhất. Ngươi cũng biết, xã hội bây giờ trị an rất loạn, không chừng ngày nào đó sẽ có người nổi lòng xấu xa."
Hồng Vĩ Quốc vỗ ngực nói: "Cái này ngươi yên tâm, ta đã lấy tiền làm việc, thời điểm mấu chốt chắn lỗ châu mai cũng được, đây là trách nhiệm của ta."
Tống Duy Dương lại hỏi: "Trong nhà đều có những ai?"
Hồng Vĩ Quốc nói: "Có một lão nương, còn có đệ đệ muội muội. Muội muội đang học cấp hai, đệ đệ làm công ở Hoa Đô."
"Còn chưa kết hôn?" Tống Duy Dương hỏi.
"Trước kia trong nhà giới thiệu một người, cũng là công nhân. Ta không phải tàn tật sao, không có tiền đồ, liền thôi." Hồng Vĩ Quốc nói.
Tống Duy Dương cười nói: "Vậy dứt khoát ngươi đưa cả nhà tới Thịnh Hải đi. Ta có một công ty ở bên cạnh, để đệ đệ của ngươi đến làm công nhân trong xưởng. Muội muội của ngươi cũng tới, ta an bài chuyển trường, khu Dương Phổ bên này có rất nhiều trường tốt. Bọn họ tạm thời chỉ có thể ở lại ký túc xá công nhân viên chức trong xưởng, ký túc xá cũ hai ba mươi năm trước, điều kiện không tốt lắm. Ta dự định sang năm xây mới lầu ký túc xá, ưu tiên phân cho người nhà của ngươi, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Cảm ơn lão bản." Hồng Vĩ Quốc lộ ra nụ cười chất phác.
Hắn cười ngây ngô nửa thật nửa giả, rất có tính lừa gạt. Một trinh sát binh không có bối cảnh quan hệ, có thể ở sau khi tàn tật không chuyển nghề, ngược lại được điều đến bộ môn hậu cần béo bở, hiển nhiên đầu óc của Hồng Vĩ Quốc không tồi.
Trong lòng Hồng Vĩ Quốc rất rõ ràng, Tống Duy Dương đây là đang thu mua nhân tâm. Nhưng có thể an bài thỏa đáng cho cả nhà, lại để cho đệ đệ muội muội có tương lai, hắn phi thường nguyện ý bị mua, hơn nữa cũng hiểu được lão bản này đáng giá để đầu nhập vào.
Tống Duy Dương thì là biết được từ chỗ đại ca, Hồng Vĩ Quốc này là một mãnh nhân. Đánh nhau lợi hại, nghịch súng cũng lợi hại, nhập ngũ một năm rưỡi đã được tinh nhuệ bộ đội tuyển đi.
Đương nhiên, có đáng giá tín nhiệm hay không, còn phải từ từ quan sát về sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận