Trọng Sinh Dã Tính Thời Đại

Chương 195: Ai cũng có bị lừa thời điểm

**Chương 195: Ai cũng có lúc bị lừa**
Đỗ Duy giới thiệu một thương nhân đại lý ở Đài Loan tên là Trâu Nghị, công ty tên là Ted, Tống Duy Dương căn bản chưa từng nghe qua.
Bất quá cũng rất bình thường, Đài Loan dưới sự bức bách của Mỹ, từ năm 1986 bắt đầu thực hiện chính sách "Tự do kinh tế". Điều này khiến cho cạnh tranh xí nghiệp gia tăng, cá lớn nuốt cá bé, số lượng doanh nghiệp vừa và nhỏ giảm mạnh. Các thương nhân Đài Loan không trụ được hoặc là phá sản, hoặc là chạy đến đại lục đầu tư, hàng năm đều có hơn mười xí nghiệp biến mất hoàn toàn.
Công ty đại lý thực phẩm đồ uống tên là "Ted" này, phỏng chừng về sau cũng bị chèn ép mà phá sản.
Tống Duy Dương gọi điện thoại cho Dương Tín, bảo hắn phái người đến Đài Loan tiếp xúc, nhưng cũng không hy vọng quá nhiều. Bởi vì Coca Cola, Pepsi Cola đã kinh doanh ở Đài Loan vài thập niên, Phi Thường Cola muốn chen chân vào cực kỳ khó khăn, thiếu một điểm bùng nổ để tuyên truyền.
Hiện tại công ty Hỉ Phong thiếu ngân hàng cấp vốn, khi thị trường đại lục chưa vững chắc, căn bản không rút ra được tài chính và nhân lực để khai thác thị trường Đài Loan.
Bùi Diệc Căn của Ngân hàng Hoa Kì điện báo nói, giá cổ phiếu của Lenovo đã rớt xuống dưới 3. 5 hào, nhưng có xu thế tiếp tục giảm. Cổ phiếu này đã hoàn toàn nát, không có bất kỳ giá trị đầu tư nào, nếu không có tổng giám đốc Liễu ở kinh thành làm ra 5 cái cho vay trăm triệu lấp vào, phỏng chừng Lenovo đã bị cảng giao sở thanh lý.
Nói ra thì rất khôi hài, Lenovo năm nay ở đại lục làm ăn phát đạt, nhưng ở cảng thành lại ở trong tình thế "nước sôi lửa bỏng".
Nguyên nhân chủ yếu là, Lenovo kinh thành và Lenovo cảng thành, không phải là cùng một công ty. Lenovo cảng thành, chỉ là một công ty đại lý sản phẩm máy tính do Lenovo kinh thành khống chế cổ phần, tổng giám đốc Liễu vẫn muốn sáp nhập, nhưng Tr·u·ng khoa viện (đơn vị cấp trên của Lenovo) không phê chuẩn.
Tình hình cổ phiếu của Lenovo, khác xa so với trí nhớ của Tống Duy Dương, phỏng chừng trong vòng nửa năm là không thể tăng giá.
Vậy thì đầu tư vào sản nghiệp khác vậy.
"Tống tiên sinh, hợp tác vui vẻ!" Thái Chí Bình cùng Tống Duy Dương bắt tay mỉm cười.
"Hợp tác vui vẻ!" Tống Duy Dương cười nói.
Siêu thị quần áo Thịnh Hải, Thái Chí Bình và đối tác tổng cộng chỉ đầu tư 4000 vạn, chiếm cổ phần 70%, còn lại 30% cổ quyền thuộc về chính phủ địa phương (đất trống nhập cổ phần).
Hiện tại làm ăn thua lỗ, chính phủ và cổ đông đều muốn rút vốn.
Cổ đông rút vốn là vì không thấy được hy vọng phát triển. Chính phủ rút vốn, là hy vọng siêu thị quần áo có thể phát triển khỏe mạnh, bởi vì phái quan viên đến làm phó tổng quản lý, tạo thành sự cứng nhắc và hỗn loạn trong quản lý.
Siêu thị quần áo tuy nát ở đó, nhưng lại kiếm tiền, lúc trước người đầu cơ điên cuồng mua sắm và thuê mặt bằng, trực tiếp cống hiến hơn tỷ tài chính, hiện tại siêu thị quần áo tổng thể được định giá là 2. 2 trăm triệu nguyên!
Tống Duy Dương đầu tư 2500 vạn tiền tiêu vặt vào, trực tiếp thu mua cổ phần công ty trong tay ba cổ đông nhỏ, đạt được 12% cổ quyền.
Quá lời!
Đây là khu vực tam giác lớn nhất về giao dịch sản phẩm dệt may, hơn nữa lại ở Thịnh Hải, 2500 vạn có thể nắm bắt được 12% cổ phần công ty, không khác gì nhặt tiền.
Thái Chí Bình lợi hại hơn, hắn tìm người đồng hương buôn bán chiết khấu vay hơn một tỷ, lại thế chấp vay ngân hàng mấy ngàn vạn, đem toàn bộ cổ phần công ty còn lại nuốt hết.
"Chúc mừng, chúc mừng!"
"Lão Thái, chúc ngươi đại triển kế hoạch lớn!"
"Tống lão bản, tuổi còn trẻ đã làm việc lớn, bội phục!"
"..."
Các cổ đông khác bán cổ quyền ào ào đến chúc mừng, bọn hắn lúc trước không bỏ bao nhiêu vốn, siêu thị quần áo tuy làm ăn thua lỗ, nhưng lại thu lợi gấp bội.
Nói trắng ra, chính là coi Tống Duy Dương và Thái Chí Bình như kẻ vung tiền như rác.
Đợi những người này rời khỏi phòng họp, Thái Chí Bình đột nhiên cười tủm tỉm nói: "Đầy tớ nhỏ chưa đầy cùng mưu!" (ý nói: "tiểu nhân đắc chí, không thể cùng mưu đại sự")
"Ha ha, ngươi có lòng tin là tốt rồi." Tống Duy Dương nói.
Hiện tại hai người là cổ đông còn sót lại của siêu thị quần áo, Thái Chí Bình nói: "Kế tiếp, chúng ta có ba việc cần hoàn thành. Thứ nhất, tranh thủ chính phủ ủng hộ nhiều hơn, đặc biệt là ủng hộ về chính sách; thứ hai, khích lệ thương gia quay trở lại; thứ ba, đầu tư xây dựng nhà ga, mua hơn mười chiếc xe buýt miễn phí kiếm khách đến thị trường tiêu phí. Ta cam đoan, nửa năm thời gian có thể khiến siêu thị quần áo náo nhiệt trở lại!"
Vấn đề lớn nhất của siêu thị quần áo nằm ở đâu? Vị trí quá lệch, giao thông cực kỳ bất tiện, không có khách hàng nguyện ý đến, thương gia cũng bởi vậy ào ào rời đi.
Nếu như theo cách nghĩ của Thái Chí Bình mà làm, thì có thể giải quyết hoàn mỹ khó khăn này.
Tiểu dân chúng đều thích "tham tiện nghi", trên đường gặp được xe buýt đưa đón miễn phí, đối với những đại thúc, bác gái có thời gian dư dả mà nói, cho dù không mua, bọn hắn cũng chọn ngồi xe đi xem. Mà siêu thị quần áo vị trí vắng vẻ lại quy mô khổng lồ, thương phẩm giá cả tất nhiên rẻ, đại thúc bác gái đám bọn họ thấy có thể không mua sao? Nói không chừng còn có thể mua một đống lớn, cho thân bằng hảo hữu cũng dẫn một phần, sợ tại đây thương phẩm sẽ tăng giá.
Tống Duy Dương nói: "Ngươi không cần cho ta ăn thuốc an thần, ta tin tưởng ngươi. Hơn nữa ta cũng đã nói rồi, ta sẽ không tham dự quản lý, chỉ biết định kỳ phái người đến kiểm toán."
Thái Chí Bình cười ha ha: "Tống lão bản là đối tác tri kỷ nhất. Đi, uống hai chén đi, yến tiệc ta đã đặt rồi!"
Thái Chí Bình thật sự cao hứng, những đối tác trước kia, vừa nghe nói muốn xây nhà ga, mua xe buýt miễn phí kiếm khách, vậy mà tập thể phản đối, kể cả đại biểu cổ đông chính phủ đều cầm ý kiến phản đối.
Tống Duy Dương từ trong ba lô móc ra một quyển sách: "Kẻ hèn này chuyết tác, vừa mới đưa ra thị trường, thỉnh Thái lão bản chỉ giáo."
Thái Chí Bình cầm sách lật vài tờ, khen: "Tống lão bản có phong thái nho thương!"
"Gọi ta là Tiểu Tống là được." Tống Duy Dương nói.
"Vậy ngươi cũng nên gọi ta là lão Thái." Thái Chí Bình nói.
Hai người liếc nhau, cười ha ha, hơi có chút cảm giác tri kỷ.
Bọn hắn ngồi xe đến nội thành ăn cơm, trên đường, điện thoại của Tống Duy Dương đột nhiên vang lên.
"Ngươi hảo, ta là Tống Duy Dương." Tống Duy Dương nói.
Trong điện thoại truyền đến thanh âm của Mã Tiểu Vân, hơn nữa có chút uể oải: "Tống lão bản, có thời gian cùng nhau ăn cơm không?"
"Hiện tại?" Tống Duy Dương hỏi.
"Đúng, ta ngày mai phải về Lâm Châu." Mã Tiểu Vân nói.
Tống Duy Dương bịt điện thoại, nói với Thái Chí Bình: "Có người bạn đến Thịnh Hải công tác, muốn hẹn ta ăn cơm."
Thái Chí Bình nói: "Nếu là bạn của Tiểu Tống, thì là bạn của ta, cùng nhau đi."
Tống Duy Dương lập tức cầm lấy điện thoại nói: "A Mao hầm cách thủy, ta chờ ngươi."
A Mao hầm cách thủy là tửu lầu sang trọng do nhà giàu nhất tương lai của Thịnh Hải mở, tiêu phí thấp nhất là trăm, một bàn vài vạn đều có thể ăn đến.
Mã Tiểu Vân chạy đến thì, Tống Duy Dương và Thái Chí Bình đã ngồi ở trên bàn cơm đợi hơn mười phút đồng hồ.
Nhìn thấy Thái Chí Bình, Mã Tiểu Vân ngẩn người: "Tống lão bản có bạn ở đây à, quấy rầy."
Tống Duy Dương cười nói: "Để ta giới thiệu một chút. Vị này chính là Thái Chí Bình lão bản, hội trưởng hiệp hội thương nhân Chiết Giang ở Thịnh Hải, chủ tịch tập đoàn dệt may nhẹ Thịnh Hải. Vị này chính là lão bản của công ty khoa học kỹ thuật internet Hải Bác Mã Tiểu Vân, hắn làm cái Tr·u·ng Quốc trang vàng, ban tuyên giáo tỉnh Chiết Giang đều là khách hàng của hắn."
"Nguyên lai là đồng hương, Mã lão bản ngươi hảo!"
"Thái lão bản chào, thất kính thất kính!"
Mã Tiểu Vân lập tức lấy lại tinh thần cùng Thái Chí Bình trao đổi, đồng hương Chiết Giang nha, không có dăm ba câu liền hào khí nhiệt liệt bắt đầu.
Tống Duy Dương rót rượu cho Mã Tiểu Vân nói: "Ngươi làm sao vậy? Vừa mới bước vào có vẻ mặt rầu rĩ."
"Đừng nói nữa," Mã Tiểu Vân cười khổ khoát tay, "Gần đây xui xẻo vô cùng, ta vẫn không thể ở trước mặt công nhân biểu hiện ra ngoài. Lần này tới Thịnh Hải công tác, nghĩ đến Tống lão bản cũng ở nơi đây, đã nghĩ thỉnh ngươi uống rượu giải sầu."
Thái Chí Bình khuyên nói: "Buôn bán nha, phập phồng rất bình thường. Mấy tháng trước, ta cũng bị làm cho sứt đầu mẻ trán, bây giờ còn không phải "Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối, qua liễu thấy hoa lại gặp làng" (Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn) sao?"
Mã Tiểu Vân uống hai chén rượu nói: "Tr·u·ng Quốc trang vàng đặt tại nước Mỹ, khách hàng ném tiền đều nhìn không tới, lão bản bên Lâm Châu đều coi ta như lừa đảo. Khó khăn lắm Thịnh Hải khai thông kết nối internet, Lâm Châu gọi điện thoại đến Thịnh Hải, có thể tra được tin tức internet ở Mỹ, ta đây coi như rửa sạch được cái tiếng lừa đảo. Kết quả đâu rồi, hắc, ta rõ ràng gặp được lừa đảo thật sự!"
"Có thể nha, lại có người lừa gạt được ngươi." Tống Duy Dương thậm chí có chút hả hê.
Mã Tiểu Vân uống rượu nói: "Ta và ban tuyên giáo tỉnh Chiết Giang hợp tác xong, nhận được rất nhiều phỏng vấn truyền thông, danh khí càng lúc càng lớn, kết quả lại hấp dẫn lừa đảo ở Thâm Thành tới. Bọn hắn nói muốn làm tổng đại lý Tr·u·ng Quốc trang vàng ở Thâm Thành, còn dự tính trước đầu tư 20 vạn, ta đương nhiên là rất cao hứng. Bọn hắn nói chưa quen thuộc tình hình, ta liền đích thân chỉ dạy cho bọn họ về mô hình vận hành và các vấn đề kỹ thuật của Tr·u·ng Quốc trang vàng, đem tất cả tư liệu mấu chốt của công ty đều cho bọn hắn xem."
Thái Chí Bình lắc đầu nói: "Như vậy không được, không bằng chứng, làm sao ngươi có thể tin tưởng bọn họ?"
"Có lẽ là ta quá vội, chưa có kinh nghiệm," Mã Tiểu Vân nói, "Ta đem nòng cốt công ty đều phái đến Thâm Thành, giúp bọn hắn lắp đặt điều chỉnh thử thiết bị, còn dạy bọn họ làm thế nào để đưa vào hoạt động. Kết quả đợi hai tháng đều không thấy tin tức, cho đến mấy ngày trước, mấy lão bản Thâm Thành kia rõ ràng đã làm xong một trang web giống Tr·u·ng Quốc trang vàng như đúc, mời được rất nhiều truyền thông đến tổ chức họp báo!"
Tống Duy Dương càng ngày càng muốn cười?
Ngựa lớn lừa đảo cũng có ngày này à, miễn phí huấn luyện công nhân cho người ta, miễn phí dạy người ta cách vận hành, thậm chí còn giúp người ta điều chỉnh, lắp đặt xong thiết bị, kết quả lại tạo ra cho mình một đối thủ cạnh tranh.
Trên thực tế, năm trước Mã Tiểu Vân đã bị lừa một lần. Mấy lão Mỹ tuyên bố muốn ở Lâm Châu đầu tư xây dựng đường cao tốc, Mã Tiểu Vân được mời làm phiên dịch, còn cùng nhân viên phía Tr·u·ng Quốc đi Mỹ. Kết quả những kẻ đó đều là lừa đảo, Mã Tiểu Vân trong lúc phiên dịch phát hiện vấn đề, còn vì vậy bị uy h·i·ế·p, một đồng tiền phiên dịch cũng không nhận được đã sợ tới mức bỏ chạy.
Chính vì sự kiện lần này, Mã Tiểu Vân ở Mỹ tiếp xúc đến internet, vừa về nước liền lập tức trù tiền làm trang web.
"Những người Thâm Thành kia là ăn trộm, cục điện báo chính là cường đạo!" Mã Tiểu Vân tức giận nói, "Lâm Châu cục điện báo thấy Tr·u·ng Quốc trang vàng của ta làm ăn tốt, rõ ràng cũng làm một trang web, tên tiếng Tr·u·ng giống như đúc, đều là Tr·u·ng Quốc trang vàng. Tên tiếng Anh, của ta là china, bọn hắn đổi thành chinese, sau đó ở trong nước dùng cái tên ta đã gầy dựng được để kéo khách, thị trường đều bị ta chiếm hết!"
Thái Chí Bình nói: "Như vậy có chút không đứng đắn. Cục điện báo là cơ cấu chính phủ, vốn đã có ưu thế, sao có thể mạo danh để cướp khách?"
"Ai nói không phải!" Mã Tiểu Vân cả giận, "Ta tìm rất nhiều mối quan hệ để xin xỏ, cục điện báo cũng không chịu đổi tên, ngược lại còn muốn đóng cửa trang web của ta. Đề nghị của bọn hắn là, hai nhà Tr·u·ng Quốc trang vàng sáp nhập, ta chiếm cổ phần 30%, bọn hắn ném 100 vạn lại muốn chiếm cổ phần 70%, việc quản lý kinh doanh của công ty ta hoàn toàn không thể làm chủ!"
"Sáp nhập đi, sau đó "rút tiền mặt" rồi rời đi, hoặc là trực tiếp mua lại Tr·u·ng Quốc trang vàng, dù sao ngươi cũng có thể kiếm được không ít." Tống Duy Dương đề nghị nói.
Mã Tiểu Vân có chút nản lòng: "Ta cũng muốn "rút tiền mặt", nhưng lại không cam lòng, hơn nữa không biết kế tiếp nên làm gì."
Trong lịch sử, Mã Tiểu Vân, ở phía nam bị cạnh tranh không kéo được khách hàng, chỉ có thể lần nữa chạy đến kinh thành, trên mạng còn có thể tìm được hình ảnh hắn năm 1996 bị từ chối khi đi kiếm khách hàng ở bộ ngoại thương kinh tế. Đụng đến đầu đầy sẹo, Mã Tiểu Vân chỉ có thể bán Tr·u·ng Quốc trang vàng cho cục điện báo Lâm Châu, sau đó cả năm 1996 đều không làm được gì.
Cũng không tính là không làm được gì, hắn trong năm này nhờ bạn bè giới thiệu, trực tiếp quen biết với «Nhân Dân nhật báo», hỗ trợ xây dựng trang web của Nhân Dân nhật báo, cũng nhận được các nghiệp vụ trực tuyến.
Gã này chật vật không chịu nổi khi đến kinh thành, kết quả được mời đến giảng về internet cho một đống cán bộ cấp huyện, "khản" đắc vô cùng kỳ diệu (nói liến thoắng, thao thao bất tuyệt), đem những cán bộ cấp huyện kia "khản" đến choáng váng.
Tống Duy Dương móc ra cuốn sách của mình: "Ta viết, vừa mới xuất bản, nhờ xem qua."
"Nhất định sẽ đọc," Mã Tiểu Vân cười thảm nói, "Hiện tại ta cũng rảnh rỗi chỉ còn có đọc sách, khách hàng căn bản không kéo được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận