Trọng Sinh Dã Tính Thời Đại

Chương 409 : Tiểu Linh thông lại lần nữa hạ giá

Chương 409: Tiểu Linh Thông lại hạ giá lần nữa
Tổng bộ công ty Khoa học Kỹ thuật Thần Châu có nhà ăn rất lớn, đây là chuyện không có cách nào khác, số lượng công nhân quá nhiều, vị trí lại tương đối hẻo lánh, chỉ có thể ăn cơm ở nhà ăn của công ty.
Thức ăn không phải là cung cấp miễn phí, mỗi người mỗi ngày có ba đồng tiền trợ cấp, có thể mua được những món ăn tương đối đơn giản. Nhưng nếu như ngươi muốn ăn ngon, vậy cũng chỉ có thể tự bỏ tiền túi, công nhân bình thường không nỡ, cán bộ và những người có học thức thường xuyên dùng tiền lên lầu hai ăn cơm.
Tống Duy Dương giả vờ giả vịt cùng công nhân xếp hàng, tay bưng khay ăn bằng thép, rất nhanh mua được một phần ăn cơ bản giá một nguyên (một món mặn, một món chay, canh miễn phí).
Bác gái phụ trách múc đồ ăn rất tinh ý, điên cuồng thêm thịt vào khay ăn của chủ tịch, thịt chất thành hình ngọn núi nhỏ. Nhìn lại khay ăn của công nhân khác, ôi chao, món mặn chỉ có một hai miếng thịt cho đẹp mắt, còn lại toàn bộ đều dùng rau dưa cho đủ số.
Tống Duy Dương nhìn tình hình, hỏi Thẩm Phục Hưng: "Nhà ăn là bao bên ngoài sao?"
"Bao bên ngoài, công ty không có tinh lực quản lý." Thẩm Phục Hưng nói.
Tống Duy Dương cười nói: "Không có công nhân phản ánh thức ăn quá tệ sao?"
Thẩm Phục Hưng cũng cười nói: "Thức ăn của chúng ta đã rất tốt rồi, thịt tuy không nhiều lắm, ít nhất cũng đủ chất béo. Ngươi nhìn nhà máy khác mà xem, phàm là nơi cung cấp đồ ăn, đừng nói thịt, váng dầu cũng không thấy."
Thẩm Tư đột nhiên nói: "Công nhân dây chuyền sản xuất rất tiết kiệm, có người thịt cũng không nỡ mua, mỗi bữa chỉ ăn rau dưa với cơm, có thể tiết kiệm năm hào tiền trợ cấp, rau dưa không đủ thì uống canh cho đầy bụng."
"Còn có chuyện này?" Thẩm Phục Hưng kinh ngạc, hắn bình thường đều ăn cơm ở lầu hai, rất ít khi chú ý tình hình lầu một.
Thẩm Tư nói: "Rất phổ biến. Đặc biệt là những người đến từ nông thôn, còn có nhà có công nhân viên chức bị cho nghỉ việc, mỗi ngày ít nhất có thể tiết kiệm một đồng tiền trợ cấp thức ăn."
Tống Duy Dương lắc đầu nói: "Như vậy không được, thức ăn quá kém, khẳng định ảnh hưởng tinh lực."
Thẩm Phục Hưng nói: "Ta quay lại bảo người ta sửa lại một chút, không trực tiếp phát tiền trợ cấp nữa, đổi thành phiếu trợ cấp thức ăn chỉ có thể sử dụng trong ngày."
Tống Duy Dương không rối rắm chuyện thức ăn của công ty nữa, hỏi: "Giá thị trường của Tiểu Linh Thông gần đây thế nào?"
"Thị trường khẳng định không có vấn đề, chính là áp lực từ phía chính phủ quá lớn," Thẩm Phục Hưng chỉ lên trần nhà nói, "Vị đại lão ở Bộ Tín Sản kia, gần đây công khai nói với phóng viên, cá nhân ông ta rất không thích Tiểu Linh Thông. Nếu không phải lợi ích liên lụy quá lớn, có các ngành điện tín ở địa phương gánh, chỉ sợ Tiểu Linh Thông đã bị thủ tiêu trực tiếp rồi."
Tống Duy Dương lắc đầu cười khổ: "Vị đại lão kia làm việc rất quyết đoán, thủ đoạn mạnh mẽ, Sa Hoàng cứng rắn. Chúng ta tận lực điệu thấp một chút, ngàn vạn lần đừng chạm vào rủi ro của người ta, thật sự không được thì chia một ít lợi nhuận ra."
"Tiểu Linh Thông đã điệu thấp hết mức rồi," Thẩm Phục Hưng thở dài nói, "Ta hiện tại cũng không dám khai thông ở thành phố tỉnh lỵ mới, chỉ có thể mở rộng nghiệp vụ ở một vài thành phố cấp ba."
Trong lịch sử, một năm nữa, Tiểu Linh Thông sẽ bị chèn ép đủ kiểu.
Khi đó, Ngô Ưng vì tìm kẽ hở để sống, chỉ có thể mời đại lãnh đạo đến thị sát. Kết quả đại lãnh đạo nói chuyện cũng không ăn thua, vẫn bị làm khó hai lần, cuối cùng phải chạy đi tìm lãnh đạo cấp cao hơn mới sống sót.
Vị đại lão ở Bộ Tín Sản kia thủ đoạn mạnh mẽ, Sa Hoàng cứng rắn, chưa bao giờ cân nhắc lợi ích thương mại, một lòng chỉ nghĩ đến bố cục lâu dài. Hắn chán ghét loại kỹ thuật lạc hậu như Tiểu Linh Thông, đồng thời cũng không cho phép người nước ngoài nhúng chàm vào ngành sản nghiệp điện tử viễn thông Trung Quốc.
Trong lịch sử, Trung Quốc muốn dùng việc cho phép đầu tư nước ngoài chiếm cổ phần 50% của các nhà mạng để đổi lấy vé vào cửa tổ chức WTO, phương án này trực tiếp bị vị đại lão kia quấy nhiễu. Cùng lúc đó, vị đại lão kia lại phát hiện ngành sản xuất internet Trung Quốc bị nước ngoài xâm lấn, vì vậy tuyên bố: cấm người nước ngoài đầu tư vào các xí nghiệp internet Trung Quốc, các đơn vị cấp dưới của Bộ Tín Sản phải loại bỏ tất cả những hành vi không tuân thủ quy định!
Nếu văn bản này có thể áp dụng, kể cả Sưu Hồ, Tân Lãng, Tencent, Baidu, Alibaba, tất cả các công ty đều phải xong đời!
May mắn, China.com được đẩy ra làm lá chắn.
Trang web rách này là một xí nghiệp Hồng Kông, thành lập vào tháng 5 năm 1999, ở Trung Quốc không có bất kỳ ảnh hưởng đáng nói, lưu lượng thấp đến mức còn không bằng nhiều trang web nhỏ ở địa phương. Nhưng là, tên của nó hay, China.com, vì vậy các loại đóng gói tuyên truyền, nói mình rất quan trọng trong giới internet Trung Quốc.
Rõ ràng là ở Wall Street, những nhà đầu tư mạo hiểm ngu ngốc bị lừa, một trang web thành lập chưa đến ba tháng, cứ như vậy mà huy động được 84 triệu đô la đầu tư.
Đợi đến khi vị đại lão ở Bộ Tín Sản tuyên bố người nước ngoài không được đầu tư vào internet Trung Quốc, mọi người liền đứng ra cầm China.com nói chuyện. Những người khởi nghiệp internet tập thể cho rằng, một khi văn bản của Bộ Tín Sản được áp dụng, như vậy các xí nghiệp internet chính thức của Trung Quốc đều phải chết, chỉ có trang web lừa tiền Hồng Kông như China.com có thể lớn mạnh - trang web Hồng Kông có thể nhận đầu tư nước ngoài.
Thậm chí, Tân Lãng, Sưu Hồ, các trang web cổng thông tin, đã quyết định chạy ra nước ngoài đăng ký, chỉ có như vậy mới có thể lẩn tránh lệnh cấm.
Đối mặt với tình huống này, Bộ Tín Sản chỉ có thể nhượng bộ, cho phép người nước ngoài đầu tư vào các xí nghiệp internet Trung Quốc, nhưng phải thực hành mô hình "Trung-Trung-Ngoại" biến tướng. Tức là đầu tư nước ngoài không thể trực tiếp đầu tư vào internet Trung Quốc, trước hết phải nắm cổ phần của một xí nghiệp ở nước ngoài, xí nghiệp nước ngoài này phải có cổ phần của xí nghiệp Trung Quốc, sau đó mới đầu tư vào internet Trung Quốc.
Đây chính là lý do tại sao rất nhiều xí nghiệp internet Trung Quốc, đều ở nước ngoài lập công ty vỏ bọc để tham gia cổ phần hoặc khống chế cổ phần, không phải chỉ là để tránh thuế, mà là vấn đề còn lại do lệnh cấm của Bộ Tín Sản năm 1999 mang đến.
Thuận tiện nhắc tới, China.com, trang web lừa đầu tư mạo hiểm này, sau khi có được 84 triệu đô la đầu tư, liền chạy đi làm các dự án đầu tư mạo hiểm, đầu tư vào rất nhiều trang web lớn nhỏ, trong đó có cả Shanda Interactive. Về sau Shanda muốn làm game online, cãi nhau với China.com, Trần lão bản cầm 1,5 triệu tiền chia tay để làm đại lý cho "Truyền Kỳ", sau đó lấy thêm hợp đồng đại lý quốc tế, tay không bắt giặc, dùng thử miễn phí máy chủ, dùng thử miễn phí băng thông rộng, một bước trở thành người giàu nhất Trung Quốc, cũng thuận tay đầu tư vào tiểu thuyết Qidian, đây mới có nơi ăn xin của tác giả bây giờ.
Tống Duy Dương cũng quen biết một hai vị đại lãnh đạo, đợi sang năm vị đại lão kia trấn áp Tiểu Linh Thông, cũng chỉ có thể kiên trì đi cầu viện.
Ngành điện tín khẳng định cũng là trợ lực rất lớn, điện tín, di động và liên thông đã đánh nhau đến mức không còn tình người. Liên Thông thuộc diện thường xuyên bị bắt nạt, sỉ nhục, nếu như lúc ấy ngươi có điện thoại của Liên Thông, vậy thì điện thoại di động hoặc điện thoại cố định của Điện Tín không gọi được số của ngươi, đó là chuyện bình thường, cũng đừng tìm tín hiệu khắp nơi.
Trong lịch sử, ba nhà mạng lớn công khai vạch mặt nhau, còn phải đợi đến năm 2000.
Lúc ấy Tiểu Linh Thông vừa mới khai thông nghiệp vụ ở thành phố Bánh Nướng, tất cả người dùng di động trên cả nước đều không gọi được Tiểu Linh Thông ở thành phố Bánh Nướng. Cục Điện Báo thành phố Bánh Nướng lập tức trả đũa, tất cả điện thoại cố định và Tiểu Linh Thông ở thành phố Bánh Nướng, đều không gọi được số di động trên cả nước. Đối với việc này, người dùng Liên Thông mỉm cười: thao tác cơ bản, đừng sợ, ngồi xuống, ta sớm quen rồi.
Toàn bộ ngành điện tín, kể cả đại lão Điện Tín, đều là hậu thuẫn kiên cường của Tiểu Linh Thông.
Thẩm Phục Hưng nói: "Chính sách là một mặt, còn có điện thoại hàng nhái hiện tại, đả kích quá mạnh!"
Ừm, hiện tại đã có thuyết pháp "hàng nhái".
Một thuyết pháp là có nguồn gốc từ Cảng Thành, "hàng nhái" trong tiếng Quảng Đông có ý là "nhà xưởng quy mô nhỏ hoặc ngầm".
Một thuyết pháp có nguồn gốc từ đặc khu, bởi vì lúc này 99% điện thoại hàng nhái sản xuất ở đặc khu, nơi sản xuất không dám viết rõ ràng, chỉ có thể ghi "SZ", vì vậy dần dần biến thành "hàng nhái".
Tống Duy Dương hỏi: "Điện thoại hàng nhái cũng có thể đoạt được thị phần của Tiểu Linh Thông sao?"
Thẩm Phục Hưng nói: "Điện thoại hàng nhái kém nhất, hiện tại 2000 đồng tiền cũng có thể mua được, thậm chí 1000 đồng cũng có thể mua được, đả kích thị trường di động đến mức tan nát. Hiện tại điện thoại cấp thấp của Motorola, Ericsson, Nokia, đều bị hàng nhái ép phải không ngừng hạ giá, ta cũng định hạ giá Tiểu Linh Thông xuống dưới 2000 nguyên."
Tống Duy Dương nói: "Dứt khoát hạ xuống 1800, chỉ cần giá thấp hơn 2000, rất nhiều người không mua điện thoại di động cũng sẽ cân nhắc mua Tiểu Linh Thông."
"Vậy thì bán 1888 nguyên!" Thẩm Phục Hưng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận