Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 993: Nó không sẽ phát hiện chúng ta a? (length: 7869)

Nhìn cái đầu Ma tộc nguyên liệu nấu ăn này ngó đông ngó tây, Hồng Tôn và Thanh Thạch đều ngơ ngác.
Cái thứ quái quỷ này là Ma tộc sao? Sao mà ti tiện đến mức này?
Nhưng bây giờ hai người cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao ngay cả một con khỉ ốm như vậy mà bắt thì cũng chả có ý nghĩa gì.
Toàn thân nó trên dưới cũng không có được mấy cân thịt.
Ngay lúc hai người còn nghi hoặc, đột nhiên, cái đầu Ma tộc nguyên liệu nấu ăn này đưa mắt nhìn lại.
"Ngọa tào... Lão tửu quỷ, nó không lẽ đã phát hiện ra chúng ta rồi chứ?"
"Sao có thể... "
Nghe vậy, Hồng Tôn theo phản xạ nghĩ là không thể nào, Ma tộc là cái gì chứ? Đó là một đám người thô lỗ thôi.
Ngay từ đầu, ngay cả việc bố trí thủ vệ chúng nó còn không làm được, ngươi nghĩ xem nó có thể phát hiện ra cái gì?
Nhưng chưa đợi Hồng Tôn nói xong, đột nhiên, đầu Ma tộc này kêu lên the thé.
"Ngẫu nhiên ngẫu nhiên ngẫu nhiên... "
Tiếng rống của nó cũng không giống những Ma tộc khác, nó the thé hơn, thì... thì mịa nó giống như tiếng khỉ kêu vậy.
Thấy thế, Hồng Tôn và Thanh Thạch lại càng ngơ ngác, ý gì đây?
Nhưng chưa kịp hai người phản ứng, chỉ thấy đầu Ma tộc này trực tiếp quay người chạy về Ma quật, không hề do dự chút nào.
"Chúng ta bị phát hiện rồi ư?"
Thấy thế, Thanh Thạch mặt đầy vẻ phức tạp tự lẩm bẩm.
Chuyện này mịa nó rõ ràng là bị phát hiện rồi chứ còn gì, chỉ là tại sao lại bị phát hiện mới là vấn đề? Hơn nữa, cái thứ này mịa nó vẫn là Ma tộc sao?
Theo đầu Ma tộc kia chạy nhanh như làn khói, Ma quật lại lần nữa khôi phục lại vẻ bình tĩnh, không một chút động tĩnh.
Mà sau đó không lâu, khi Vân Tiên Đài cùng đại quân chạy đến nơi, nhìn xung quanh yên ắng, cùng với Ma quật không một chút dao động, tức giận nói.
"Nguyên liệu nấu ăn đâu? Không phải ngươi nói có nguyên liệu nấu ăn đến rồi sao?"
"Đến rồi, nhưng chạy rồi."
"Chạy?"
Lập tức, hai người kể lại chi tiết chuyện vừa rồi cho Vân Tiên Đài và những người khác nghe.
Sau khi nghe xong lời kể của Hồng Tôn và Thanh Thạch, Vân Tiên Đài cùng các lão tổ Đại Đế cũng sững sờ, chuyện này nghe thế nào cũng không giống Ma tộc.
Nhưng hai người họ nói đều là sự thật, tên Ma tộc kia quả thực đã chạy mất.
Thất bại trong gang tấc, phí công một chuyến.
Tất cả mọi người đều bực bội vô cùng, vốn nghĩ đây chỉ là một sự trùng hợp, con khỉ ốm kia có lẽ chỉ là vô tình xông vào Ma quật, chứ không phải là kế hoạch tấn công của Ma tộc.
Nhưng điều khiến mọi người không ngờ đến là, trong mấy ngày kế tiếp, năm Ma quật, mỗi ngày đều có Ma tộc xuất hiện.
Nhưng mỗi lần chỉ có một hai tên như vậy, mà thân hình thì đều gầy gò vô cùng.
Hơn nữa, giống như trộm cắp, chúng lanh lẹ như khỉ, hễ có một chút động tĩnh là trực tiếp bỏ chạy.
Nhân tộc căn bản không có cơ hội nào.
Hơn nữa, cứ lặp đi lặp lại như thế, mỗi lần Ma tộc vừa xuất hiện là chư vị lão tổ Đại Đế dẫn đại quân chạy đến gấp, nhưng mỗi lần đến nơi đều không bắt được gì, tất cả đều mừng hụt.
Lặp đi lặp lại mấy lần như thế, các lão tổ Đại Đế đã hoàn toàn nổi giận.
"Mẹ nó cái đám Ma tộc này muốn làm cái gì vậy?"
"Lão phu sớm muộn cũng giết chết bọn chúng."
Có một loại cảm giác bị trêu đùa không thể lý giải, cực kỳ khó chịu.
Nhưng lại chẳng có cách nào, nhân tộc không thể vào hang ổ của chúng nó.
Chuyện này còn chưa hết, đã một tháng không thu hoạch được nguyên liệu nấu ăn, bây giờ nguồn cung cấp nguyên liệu nấu ăn của Ma tộc đã báo động đỏ.
Vào một ngày nọ, sau khi ăn tối xong, ba vị minh chủ của Linh Trù liên minh tìm đến Diệp Trường Thanh, mặt mày lộ vẻ khó xử nói.
"Cơm Tổ."
"Sao vậy? Mặt mày khó coi vậy?"
"Nguyên liệu nấu ăn sắp hết rồi."
"Ừm? Gần đây không có lấy được nguyên liệu nấu ăn sao?"
"Không có, đã một tháng không có nguyên liệu nấu ăn nào được đưa tới."
Bình thường Diệp Trường Thanh cũng không mấy khi chú ý đến chuyện nguyên liệu nấu ăn, tất cả đều do ba vị minh chủ quản lý, lúc này nghe nói không còn nguyên liệu nấu ăn, Diệp Trường Thanh cũng ngớ người ra.
Với tính cách và những thủ đoạn của chúng, cộng với sự thèm khát nguyên liệu nấu ăn, đáng lý không thể nào có chuyện một tháng không kiếm được nguyên liệu nấu ăn.
Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Trường Thanh vẫn là đi tìm Vân Tiên Đài cùng các lão tổ.
Ước chừng chỉ có Diệp Trường Thanh là có đãi ngộ như thế này, muốn gặp các lão tổ Đại Đế là bất cứ lúc nào cũng được, không cần phải báo trước.
Đem chuyện nguyên liệu nấu ăn nói cho các lão tổ nghe, rồi hỏi.
"Gần đây Ma tộc có phải là không hề xuất hiện nữa không?"
Vừa nhắc tới Ma tộc, các lão tổ liền nổi trận lôi đình, mịa nó chúng nó thực sự coi bọn họ như khỉ để trêu đùa.
Mỗi lần đều phái một hai con khỉ ốm như vậy đến, hơn nữa còn cẩn thận như thế, mịa nó không đùa được đúng không?
Các lão tổ đã hoàn toàn bó tay.
Nghe nói những thay đổi của Ma tộc trong tháng này, khóe miệng Diệp Trường Thanh cũng giật giật.
"Cái đám Ma tộc này đã biết khôn ra rồi ư? Còn biết phái người đi do thám trước?"
Người sáng suốt đều thấy rõ, mấy con khỉ ốm đó, rõ ràng là Ma tộc phái ra làm trinh sát, mục đích là để xác định xung quanh Ma quật có mai phục hay không.
Nếu không thì làm sao chúng nó lại như trước đó, vừa ra khỏi Ma quật là bị bao vây.
"Lũ chó má này, lão phu sớm muộn sẽ diệt sạch bọn chúng."
Thạch Thanh Phong nghiến răng nghiến lợi chửi rủa, nhưng đúng lúc này, trận bàn Hiển Ảnh của Vân La thánh chủ đột nhiên sáng lên, kết nối xong, ở phía đối diện truyền ra những tiếng chém giết, cùng với tiếng kêu cứu thảm thiết, cùng một giọng nói hốt hoảng của một vị trưởng lão Đại Thánh.
"Thánh chủ, Ma tộc đột nhiên đánh lén, chúng ta không ngăn được... "
Ở các Ma quật đều có tu sĩ nhân tộc giám thị, chỉ là trong tình huống bình thường số người sẽ không quá nhiều.
Dù sao đã một tháng, Ma tộc cũng không có động tĩnh gì, nhân tộc cũng không thể mỗi ngày đều bố trí tất cả mọi người đi trốn tránh xung quanh Ma quật.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng, đám Ma tộc này lại nhân cơ hội này đột nhiên đánh lén.
Hơn nữa nhìn bộ dạng thì là đã chuẩn bị từ trước, nếu không làm sao lại ngay cả thời gian kêu cứu cũng không có.
Nghe những lời này, sắc mặt Vân La thánh chủ trầm xuống, các lão tổ Đại Đế cũng nhanh chóng chạy đến Ma quật.
Sự việc khẩn cấp, cho dù các lão tổ Đại Đế đã lập tức chạy tới ứng cứu, nhưng khi họ đến nơi, chiến đấu cũng đã kết thúc.
Ngoài việc trên mặt đất lưu lại một chút vết máu ra, ngay cả thi thể cũng không thấy, đoán chừng đã bị Ma tộc nuốt chửng.
Về phần bóng dáng Ma tộc thì ngay cả một cái cũng không thấy.
Hẳn là đã rút về Ma quật.
Nhìn cái Ma quật vẫn không hề gì, cứ như không có chuyện gì xảy ra, các lão tổ Đại Đế tức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Cố ý, cái đám nguyên liệu nấu ăn này chắc chắn là cố ý."
"Bọn chúng đây là đã lên kế hoạch từ trước, muốn dùng cách này để đối phó chúng ta."
Sự thay đổi của Ma tộc khiến các lão tổ Đại Đế nhất thời trở tay không kịp.
Mặt khác, công phu trinh sát của những con khỉ ốm này có lẽ còn mạnh hơn cả những gì họ dự đoán.
Trước đó rất có thể không phải vì cảnh giác mà rút đi, cũng không phải có chút nghi ngờ gì.
Mà là thật sự phát hiện ra nơi ẩn náu của nhân tộc.
Chỉ là không hề lộ ra, mà lẳng lặng quay về Ma giới sau đó, mới vạch ra kế hoạch phản công, thừa lúc chủ lực nhân tộc không có mặt, bất ngờ ra tay đánh lén.
Nếu không thì làm sao lại ngay cả thời gian kêu cứu cũng không có, chỉ có thể nói Ma tộc đã xác định được vị trí ẩn nấp của nhân tộc trước khi ra tay.
Cho nên khi vừa ra khỏi Ma quật, chúng đã chọn ra tay ngay lập tức, khiến người ta căn bản không có thời gian phản ứng.
Các lão tổ nghiến răng ken két, cái đám nguyên liệu nấu ăn này là muốn làm loạn rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận