Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1659: Người nào mang thiên kiếp lên chiến trường (length: 8018)

"Chỉ bằng một mình ngươi, có thể bảo vệ được thế giới Hạo Thổ sao?"
Ma tộc lão tổ vừa đến liền trực tiếp nói với Vĩnh Dạ lão tổ như vậy.
Trong mắt nó và Nhân Hoàng cung lão tổ, trận chiến này phiền toái duy nhất cũng chỉ là Vĩnh Dạ lão tổ, dù sao cũng chỉ có hắn là một tồn tại ở Tổ Cảnh.
Mà thế giới Hạo Thổ, bây giờ lại không có ai ở Tổ Cảnh trấn giữ, đến cả Tổ Cảnh cũng không có, Ma tộc lão tổ và Nhân Hoàng cung lão tổ tự mình ra tay, hoàn toàn có lòng tin giết xuyên cả thế giới Hạo Thổ, không ai cản nổi.
Cho nên, Ma tộc lão tổ vẫn hy vọng Vĩnh Dạ lão tổ có thể khôn ngoan một chút, như thế cũng có thể giúp bọn họ bớt đi không ít phiền phức.
Chỉ là nghe những lời này, Vĩnh Dạ lão tổ không hề suy nghĩ liền cười cự tuyệt.
"Rời đi? Điều đó e là làm các ngươi thất vọng rồi, thế giới Hạo Thổ, lão phu nhất định sẽ bảo vệ."
Lời này vừa thốt ra, Ma tộc lão tổ và Nhân Hoàng cung lão tổ đều sầm mặt lại, lão già này đúng là không biết sống chết.
Chẳng lẽ hắn cho rằng có hắn ở đây, thì có thể khiến hai người bọn họ thấy khó mà lui sao?
Nếu như là bình thường, vậy có lẽ còn có khả năng, nhưng bây giờ, sự hận thù của Ma tộc và Nhân Hoàng cung đối với thế giới Hạo Thổ, đã sớm là không đội trời chung.
Lần này thề phải diệt thế giới Hạo Thổ cho bằng được, cho dù có Vĩnh Dạ lão tổ ngăn cản, hai người cũng không có ý nhượng bộ một chút nào.
Vả lại trước khi chiến đấu đã nghĩ kỹ, nếu Vĩnh Dạ lão tổ không chịu rút lui, hai người kia liên thủ, dù phải trả giá, thậm chí phải cưỡng ép chém giết Vĩnh Dạ lão tổ, cũng phải tiêu diệt thế giới Hạo Thổ này.
Bây giờ Vĩnh Dạ lão tổ cường ngạnh cự tuyệt, Ma tộc lão tổ và Nhân Hoàng cung lão tổ cũng biết, nói nhiều vô ích.
Sát ý trong mắt ngưng tụ, lập tức lạnh giọng quát lớn.
"Giết."
Theo tiếng nói của Ma tộc lão tổ và Nhân Hoàng cung lão tổ, tất cả cường giả Ma tộc và Nhân Hoàng cung lập tức bộc phát sát ý, uy áp kinh khủng trong nháy mắt phóng lên tận trời.
"Giết."
"Giết."
Cùng nhau hô to rồi xông về phía thế giới Hạo Thổ, thấy thế, Hạo Thổ thế giới cùng đông đảo cường giả của Vĩnh Dạ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, đương nhiên sẽ không khoanh tay chịu chết.
Tương tự cũng lập tức nghênh đón tiếp lấy, đông đảo cường giả hai bên chạm mặt nhau, đại chiến vô cùng căng thẳng.
Cả vùng không gian đều bị dư âm chiến đấu khủng bố tràn ngập, chiến đấu ở cấp bậc như vậy, thả ở bất kỳ thế giới nào, đều đủ để phá hủy thế giới đó đến không còn gì.
Chỉ có Vô Tận Tinh Hải rộng lớn vô biên mới có thể chịu đựng được đại chiến như vậy.
Vừa tới, hai bên đã bộc phát toàn lực, chiến đấu hết sức thảm liệt.
Chiến đấu cấp bậc Đế Tôn, chiến đấu cấp bậc Đại Đế, chiến đấu cấp bậc Đại Thánh...
Bất kỳ chỗ nào nhìn trên chiến trường, đều có thể thấy hai bên đang lấy mạng mà giao chiến, không ai chịu nhường bước một ly.
Mà tại một chỗ không gian như cố ý bị tách ra ở chiến trường, nơi này chính là chiến trường của ba người Vĩnh Dạ lão tổ, Ma tộc lão tổ và Nhân Hoàng cung lão tổ.
Chiến đấu của những người ở Tổ Cảnh, dù là Đế Tôn cảnh cũng không dám đến gần.
Cái dư âm chiến đấu khuếch tán ra kia, cho dù là cường giả Đế Tôn cảnh bị vạ lây đến đi vào, cũng đều phải hết sức cẩn thận.
"Vĩnh Dạ lão quỷ, ngươi thật sự cho rằng chỉ mình ngươi có thể đồng thời chống lại hai người chúng ta? Ngươi đúng là muốn chết."
"Sống chết thế nào phải chiến qua mới biết."
"Đây là ngươi tự tìm."
Trong chiến đấu, Nhân Hoàng cung lão tổ vẫn muốn thuyết phục để Vĩnh Dạ lão tổ rút lui, nhưng thái độ của Vĩnh Dạ lão tổ vẫn kiên quyết như cũ, không hề có ý định muốn lùi bước.
Thấy thuyết phục không có kết quả, Nhân Hoàng cung lão tổ cũng hạ quyết tâm, nếu lão già này một lòng muốn chết, vậy hôm nay sẽ thành toàn cho hắn.
Thật sự coi mình là Tổ Cảnh thì ở cái chư thiên vạn giới này không ai có thể bắt hắn ra sao?
Mọi người đều là Tổ Cảnh, hơn nữa còn là hai chọi một, chỉ cần chịu trả giá, Nhân Hoàng cung lão tổ và Ma tộc lão tổ có nắm chắc chém giết Vĩnh Dạ lão tổ ở đây.
Không lùi vậy thì chết, đã mình muốn chết thì cũng không trách người khác được.
Trong khoảnh khắc, Nhân Hoàng cung lão tổ và Ma tộc lão tổ ra tay càng thêm tàn nhẫn, trông cứ như thể muốn chém giết Vĩnh Dạ lão tổ ở đây.
Ba vị Tổ Cảnh chiến đấu thanh thế to lớn, không gian xung quanh sớm đã bị nứt toác từng mảnh vì chiến đấu của ba người.
Mỗi một kích đều giống như muốn hủy thiên diệt địa.
Thế mà, lúc này trên toàn bộ chiến trường, điều làm người ta chú ý nhất lại không phải ba vị lão tổ ở chỗ này.
Mà là ở một bên khác của chiến trường, chỉ thấy trên chiến trường thê thảm kia, thế mà lại xuất hiện một đợt thiên kiếp.
Mà ở xung quanh thiên kiếp, đám cường giả Ma tộc và Nhân Hoàng cung người nhìn ta, ta nhìn người, hai mặt nhìn nhau, trong chốc lát thế mà không ai dám tiếp cận.
Chỉ có thể đứng xa xa nhìn Hồng Tôn đang đứng dưới thiên kiếp.
Thiên kiếp này tự nhiên là Hồng Tôn mang tới, từ sau khi đột phá Đế Tôn cảnh, thiên kiếp trên đầu Hồng Tôn vẫn chưa hề tiêu tán.
Đã một mình đi Vô Tận Hải ở lâu như vậy, cũng thử đủ mọi biện pháp, thậm chí ngay cả Vân Tiên Đài, Vĩnh Dạ lão tổ, Minh tộc lão tổ đều đích thân xem qua tình huống của hắn.
Nhưng đối với điều này đều bất lực, dù là những người ở Tổ Cảnh, đều chưa từng thấy tình huống của Hồng Tôn như vậy.
Nơi nào có tu vi đột phá, thiên kiếp cũng thành hình, nhưng mãi vẫn không giáng xuống, đây là ý gì?
Không có cách nào giải quyết, nhưng Ma tộc và Nhân Hoàng cung đột kích, thân là cường giả Đế Tôn, Hồng Tôn đương nhiên cũng muốn tham gia.
Dù sao thực lực của hắn đối với thế giới Hạo Thổ, cũng là một cổ sức chiến đấu không thể xem thường.
Chỉ là hiện tại, hắn xông vào chiến trường, nhưng căn bản không ai dám tiếp cận mình, những cường giả Ma tộc và Nhân Hoàng cung kia, đều căn bản không dám đến gần thân thể hắn.
"Bây giờ làm sao bây giờ?"
Một tên Đại Đế Ma tộc, nhìn về phía Ma Đế dẫn đầu mở miệng hỏi, thiên kiếp này ngay ở đây, nhưng bọn họ không dám đến gần, nếu bị lan đến, vậy thì phiền toái, hơn nữa đây còn là thiên kiếp Đế Tôn cảnh.
Nghe những lời này, Ma Đế dẫn đầu cũng một bộ mặt phức tạp, trong lòng gần như muốn mắng mẹ.
Tên này có bệnh hả, thiên kiếp của ngươi còn chưa qua mà cũng xông vào chiến trường làm gì, tốt nhất là nên ở nhà mà vượt kiếp có phải tốt hơn không? Sao cứ thích làm ba cái thứ lòe loẹt ở chỗ này vậy?
Cảm nhận được uy áp Thiên Đạo nồng đậm trên đầu Hồng Tôn, Ma Đế này cũng không dám tùy ý tiếp cận.
Thiên kiếp của Đế Tôn cảnh, cho dù là hắn cũng phải thật sự nghiêm túc đối phó.
Mà trong quá trình này, cái con hàng đối diện kia nếu là tên điên, không để ý đến thiên kiếp mà trực tiếp kéo hắn cùng chết thì làm sao?
Tuy rằng hắn chưa từng gặp người như vậy, nhưng cái con hàng trước mặt này, đại khái là như thế đó.
Nếu không thì ai lại chưa vượt qua thiên kiếp mà lại xuất hiện trên chiến trường bao giờ.
Người bình thường chả phải đều vượt thiên kiếp ổn thỏa trước, sau đó mới tính sao? Ai lại mà mang thiên kiếp ra chiến trường vậy chứ.
Trong mắt Ma Đế này, Hồng Tôn đúng là một tên bệnh thần kinh, gặp phải kẻ thần kinh thì không thể không cẩn thận chút được.
Nhìn Ma Đế chậm chạp không dám lên trước, Hồng Tôn bất đắc dĩ, chỉ có thể chủ động, vừa mới bước một bước, Ma Đế đối diện không hề nghĩ ngợi trực tiếp lùi một bước.
Thấy thế, Hồng Tôn nhíu mày, lại tiến thêm một bước, còn Ma Đế kia thì lại lùi thêm một bước.
Cứ như vậy một người một ma, ngươi tiến một bước, ta lùi một bước, trong lúc vô tình đã lui đến vị trí bên rìa chiến trường...
Bạn cần đăng nhập để bình luận