Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 926: Ảm đạm rơi lệ Từ lão tam (length: 7666)

Theo kết quả quan sát, cái Lộng Tử đan này quả thực khắc chế hoàn toàn Bất Tử thánh địa.
Nhưng hễ nói đến chuyện ăn, mọi người đều im lặng, vết xe đổ của Đạo Nhất thánh địa vẫn còn đó rành rành.
Đặc biệt là Dao Trì thánh địa, toàn là nữ tu sĩ, da mặt lại càng mỏng.
"Chuyện này để sau rồi nói."
Cuối cùng vẫn là một vị lão tổ của Dao Trì thánh địa dời chủ đề, cái thứ này mà ăn được thì còn ra thể thống gì, lúc đó không phải là mất mặt ném về tận nhà sao.
Bởi vì lúc này Đạo Nhất thánh địa đều mất hết lý trí, sau khi bàn bạc, hai đại thánh địa cùng nhau ra tay, tạm thời khống chế Đạo Nhất thánh địa.
Nhưng nói là khống chế, chi bằng nói là hầu hạ thì đúng hơn.
Ví dụ như tên đệ tử của Đạo Nhất thánh địa khiêu vũ cùng chó lúc trước, lúc này đã đổi thành một đệ tử của Vân La thánh địa.
Bị ôm vào lòng đầy tình cảm, không ngừng uyển chuyển nhảy múa, đệ tử Vân La thánh địa này trực tiếp muốn khóc, mà các đệ tử Dao Trì thánh địa thì không ngừng cổ vũ nói.
"Sư huynh cố lên, cái này cũng là vì nhân tộc."
"Ta... ..."
Bị một gã đàn ông ôm nhảy múa, mẹ nó cảm giác này, sao cũng không thấy thích hợp chút nào.
Còn có vụ bái lạy linh sủng, lúc này hai linh sủng đã đổi thành hai đệ tử Dao Trì thánh địa.
"Đại ca, tam đệ."
"Nhị ca, đại ca."
"Nhị đệ, tam đệ."
Nhìn vẻ mặt hào hứng ngút trời của đệ tử Đạo Nhất thánh địa, hai đệ tử Dao Trì thánh địa nghẹn ngào trả lời.
Hết lần này tới lần khác gã này còn bất ngờ thốt ra một câu.
"Hai vị hiền đệ cơ ngực lớn sao lại phát triển như thế?"
"Ta #% $## $%# "
Nghe vậy, hai đệ tử Dao Trì thánh địa suýt nữa không chửi ầm lên, ngươi mẹ nó không phải là thần trí không rõ sao? Sao lại nhìn rõ thế, bọn họ đã cố tình giả nam trang, mặc đồ rộng thùng thình.
"Hai vị hiền đệ quả nhiên là nhân trung long phượng, đến cơ ngực lớn cũng thật là... khí phách bất phàm."
Càng ví như việc đem bản thân làm ý chí Thiên Đạo của Tề Hùng, lúc này Vân La thánh chủ mặt mày táo bón ngồi xổm cạnh hắn.
Hoàn mỹ thay thế thân phận của quy tắc thiên địa, một mực ngoan ngoãn lắng nghe Tề Hùng dạy bảo.
"Thiên địa này vốn có một bộ quy tắc của riêng nó, cho nên chúng ta không thể tùy tiện can thiệp, chuyện này ngươi hiểu không?"
"Thiên đạo nói, ta hiểu."
"Hiểu là tốt rồi, nhưng mà ngươi còn thiếu một chút lịch luyện."
"Ta... ... . . ."
Ở hai đại thánh địa, năm đại liên minh và nỗ lực của các phe, khó khăn lắm mới gắng gượng qua được cái ngày địa ngục này.
Không chỉ Vân La thánh địa và Dao Trì thánh địa ở Thiên Hồng quan, ngày này các đại tông môn nhân tộc đều bị Đạo Nhất thánh địa làm cho thảm không ít.
Nhưng sau một đêm trôi qua, đến sáng sớm ngày thứ hai, tất cả cuối cùng cũng bình thường trở lại.
Chỉ là khi các đệ tử Đạo Nhất thánh địa tỉnh dậy, phát hiện bên giường mình là các đệ tử của Vân La thánh địa và Dao Trì thánh địa, lập tức giật mình.
"Ngươi... ngươi là ai?"
"Ngươi... ngươi đã làm gì ta?"
Nghe thấy tiếng thét này, Vân La thánh địa thì không nói, dù sao đệ tử nam cũng nhiều, còn đệ tử Dao Trì thánh địa thì lại bất lực.
Ta có thể làm gì? Mẹ nó ta ở đây trông ngươi cả đêm, nào là nhảy múa cùng ngươi, nào là kết bái cùng ngươi, ngươi nói ta làm gì?
Mà một đám đệ tử Đạo Nhất thánh địa, ai nấy đều ấm ức như cô vợ nhỏ.
Nhưng cuối cùng mọi chuyện cũng ổn, giấu nỗi lòng phức tạp, các đệ tử hai đại thánh địa lần lượt rời đi.
Cuối cùng vẫn là qua miệng người xung quanh biết được sự tình, đối với việc này, phản ứng của Đạo Nhất thánh địa hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Gây ra chuyện cười lớn như vậy, mọi người đều nghĩ không biết có nên an ủi vài câu không, dù sao cũng là anh hùng nhân tộc.
Nhưng người ta không hề để chuyện đó trong lòng, mọi người khôi phục lại rồi ai nấy làm việc của mình.
Vẫn là quá coi thường Đạo Nhất thánh địa, người có thể gia nhập Đạo Nhất thánh địa, hoặc có thể sống sót ở Đạo Nhất thánh địa, sao lại không có chút bản lĩnh ấy?
Chỉ cần ta không thấy xấu hổ, thì người lúng túng chính là người khác.
Huống hồ, vì miếng ăn, chuyện cười Đạo Nhất thánh địa gây ra còn thiếu sao?
"Không hổ là Đạo Nhất thánh địa."
Nhìn đám đệ tử Đạo Nhất thánh địa chẳng chút để tâm, có người không nhịn được cảm thán.
Chuyện tương tự mà xảy ra với họ, e là không có mặt mũi ra ngoài gặp ai.
Nhưng nếu nói người buồn bực thì cũng có, người đứng mũi chịu sào là Từ Kiệt.
Lại một lần nữa ăn bế môn canh, Tần Thanh đã hoàn toàn không đoái hoài đến hắn.
Hắn ủ rũ cúi đầu ngồi trong viện, tay cầm bầu rượu, trông bộ dạng hết sức thất vọng.
"Tam sư đệ, ngươi xem ai trở về rồi này."
Đúng lúc này, Triệu Chính Bình hào hứng đi tới, phía sau còn có Diệp Trường Thanh, Liễu Sương, Lục Du Du, Vương Dao và những người khác.
Chỉ là thường ngày nhìn thấy Diệp Trường Thanh thì Từ Kiệt hưng phấn không thôi, lần này lại im lặng, chỉ nhấp một ngụm rượu đắng, khóe mắt còn có một giọt lệ chậm rãi chảy xuống.
"Đây là làm sao?"
Nhìn thấy dáng vẻ của Từ Kiệt như vậy, Diệp Trường Thanh tò mò hỏi Triệu Chính Bình.
"Thất tình rồi chứ sao."
Đối với chuyện này, Triệu Chính Bình nhếch mép, chuyện của Tần Thanh Triệu Chính Bình cũng biết, lập tức đi lên trước, nhìn Từ Kiệt ánh mắt đờ đẫn, tiếc nuối khi rèn sắt không thành thép nói.
"Nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, chí tại thiên hạ, sao có thể vì một nữ nhân mà sầu não ủ rũ, tam sư đệ, ngươi tỉnh táo lại chút đi."
Nhưng Từ Kiệt nghe lời này lại chậm rãi nói ra.
"Có thể nàng ấy là cả thế giới của ta."
Hả? ? ?
Nghe vậy, Diệp Trường Thanh theo tới sững sờ, câu này nghe sao khó chịu vậy.
Ánh mắt kỳ lạ nhìn Từ Kiệt, tên này không phải thật sự bị tổn thương chứ?
"Sư huynh ăn cơm không? Ta làm riêng cho huynh món ngon."
Thăm dò hỏi một câu, nghe vậy Từ Kiệt vẫn không thay đổi sắc mặt trả lời.
"Không quan trọng."
Hả? ? ?
Đến cơm cũng không ăn luôn rồi? Đây là thật sự bị tổn thương rồi, nhìn Từ Kiệt như vậy, Diệp Trường Thanh cũng có chút bất đắc dĩ.
Cuối cùng để an ủi Từ Kiệt, Diệp Trường Thanh vẫn làm một bàn đồ ăn thường ngày.
Vốn dĩ Triệu Chính Bình, Liễu Sương bọn họ còn muốn khuyên nhủ.
"Tam sư đệ, bất luận thế nào, cơm này cũng phải ăn chứ."
"Đúng vậy, có chuyện gì thì ăn xong rồi chúng ta nói."
"Sư huynh, đây là Trường Thanh làm riêng cho huynh đó, qua khỏi chỗ này thì không có chỗ nào ăn đâu nha."
Sau khi mọi người khuyên nhủ, Từ Kiệt miễn cưỡng ngồi xuống ghế.
Vốn cho rằng sau đó tên này chắc cũng không có khẩu vị gì, khi mọi người đang nghĩ xem làm sao an ủi tiếp, thì thấy Từ Kiệt không nói tiếng nào đã bắt đầu cuồng ăn.
Nhìn tốc độ còn nhanh hơn mấy phần so với trước đây, sắc mặt của Triệu Chính Bình bọn người lập tức tối sầm lại.
Mẹ nó, không phải ngươi đang giả bộ à?
"Sư đệ, ngươi... ... . . ."
"Đại sư huynh, ta không muốn sống nữa."
"Hả? ? ?"
"Sư huynh, huynh thật... ... . . ."
"Tứ sư muội ơi, sư huynh khổ tâm quá, không có Thanh nhi thì muội bảo ta sống làm sao, ô ô ô... ... Thịt xào này ngon quá."
Mỗi khi mấy người định mở miệng, Từ Kiệt lại làm ra bộ dạng không muốn sống, nhưng động tác tay và miệng thì không hề chậm lại chút nào.
Thấy mọi người sững sờ, thỉnh thoảng còn mơ hồ không rõ lẩm bẩm một tiếng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận