Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1761: Mới tới người hạ giới (length: 7912)

Nhìn đại trưởng lão lại lần nữa bị hư ảnh Tam Tổ một tay đánh bay ra ngoài, đám người nhà họ Quách ai nấy đều mặt mày kỳ lạ.
Đại trưởng lão dạo này làm sao vậy, trước kia chẳng phải là người coi trọng quy củ nhất sao? Sao đến cái đảo số 78 này lại nhiều lần phá luật thế?
Cấm chế do Tam Tổ đặt ra, ngoài mấy lần khởi động ban đầu, sau đó ai nấy cũng đều lấy đó làm gương mà ngoan ngoãn tuân theo.
Chẳng hề có ai dám làm càn mà bị cấm chế kích hoạt nữa, ai nấy đều thành thật vô cùng.
Vậy mà đến đại trưởng lão, sao cứ hết lần này đến lần khác lại thích phá lệ thế không biết.
Giờ thì hay rồi, thương tích vốn đã chưa lành, bây giờ lại càng thêm nặng, đúng là thương chồng thêm thương.
Có thể thấy rõ ràng, ngay cả trong lúc bay ngược, trên người đại trưởng lão đều văng ra một vệt máu, xé toạc cả chân trời.
Đó là máu của đại trưởng lão.
Đám người nhà họ Quách đều rơi vào trầm mặc, ngay cả Diệp Trường Thanh đang ở trong sân cũng bất giác ngẩng đầu, nghi hoặc lẩm bẩm.
"Sao lại kích hoạt cấm chế nữa vậy?"
Cấm chế do Tam Tổ đặt ra, ra tay không nể nang ai, trong tình huống bình thường không ai dám phá quy củ cả.
Vậy mà hai ngày nay sao ngày nào cũng có kẻ không biết sống chết, nhất định phải khiêu khích Tam Tổ cho bằng được vậy.
Có điều mấy ngày liên tục bận rộn, Diệp Trường Thanh cũng không có tâm tư nghĩ đến chuyện đó, cường độ nấu ăn lớn như vậy, Diệp Trường Thanh cũng là lần đầu.
Tuy rằng thu về không ít điểm bình luận tốt, cách đột phá lần nữa cũng không xa, có điều mệt mỏi cũng là mệt mỏi thật.
Nghỉ ngơi chút xíu cũng không có, ròng rã hai ngày liền, Diệp Trường Thanh ngay cả ngồi một chút cũng chưa từng.
Thật sự là không được, lúc này mới quyết định nghỉ một ngày, dù sao thời gian cũng còn đầy đủ, không cần vội vàng làm gì.
Theo việc Diệp Trường Thanh không tiếp tục buôn bán nữa, đám người nhà họ Quách và đám người làm thuê tụ tập ở đảo số 78 cũng lục tục rời đi.
Vốn dĩ ồn ào náo nhiệt, vô cùng đông vui, đảo số 78 cũng rất nhanh vắng vẻ hẳn đi.
Phần lớn mọi người đương nhiên là không muốn rời đi, nhưng Diệp Trường Thanh muốn nghỉ ngơi bọn họ cũng không có cách nào.
Chẳng lẽ lại cưỡng ép Diệp Trường Thanh nấu cơm, đừng nói Diệp Trường Thanh có chịu hay không, dù gì cấm chế Tam Tổ bày ra đâu phải chuyện đùa, ai dám liều mình mà thử.
Đám người rời đi, mà đại trưởng lão lại lần nữa bị người Chấp Pháp đường vớt từ trên mặt hồ.
Sau khi mang về nơi ở, nhị trưởng lão lại một lần được mời tới.
Nhìn đại trưởng lão nằm trên giường, người đầy máu me, thương thế còn nặng hơn hôm qua, nhị trưởng lão nhíu mày hỏi.
"Sao lại ra nông nỗi này?"
"Còn chẳng phải do cấm chế của Tam Tổ."
"Sao mà không nhớ lâu thế nhỉ, quy củ rõ rành rành rồi còn gì."
Lời nhị trưởng lão đầy bất đắc dĩ, đã không phải lần đầu nữa rồi, rõ ràng đã từng nếm quả đắng, vậy mà sao lại không nhớ dai gì hết vậy.
Lần ba lần bốn như thế, có thật không sợ bị đánh à?
Vẫn cứ là bị thương ngoài da thôi, có điều lần này là thương chồng thêm thương, thời gian tĩnh dưỡng cần lâu hơn.
Nhị trưởng lão ra tay chữa trị một phen, khi sắp đi còn cố tình dặn dò.
"Trông kỹ hắn, đừng để hắn chạy loạn nữa, lần sau nếu mà còn bị thương nữa, e là thương đến cả gốc rễ đó."
"Vâng."
Nghe vậy, hai chấp sự của Chấp Pháp đường trong phòng cung kính gật đầu đáp, thấy thế, nhị trưởng lão lúc này mới lắc đầu rời đi.
Ngày thường một người rất cẩn trọng, sao tự nhiên lại ra thế này chứ.
Đại trưởng lão hoàn toàn rơi vào hôn mê, nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến Diệp Trường Thanh.
Lúc này Diệp Trường Thanh vốn đang rất khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi một chút, đang định thoải mái trở về phòng ngủ một giấc.
Nhưng đột nhiên cửa sân bị người từ bên ngoài đẩy ra, thấy Quách Minh mang theo một thanh niên đi đến.
"Diệp Trường Thanh."
Vừa vào cửa, Quách Minh đã lên tiếng gọi, nghe vậy, Diệp Trường Thanh dời mắt nhìn qua.
Trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc.
Còn Quách Minh thì chỉ người thanh niên đi theo sau lưng mình, giới thiệu sơ lược.
"Hắn giống ngươi đều là người hạ giới... ."
Trong miệng cường giả tiên giới, "hạ giới" không hề chỉ là đơn thuần chư thiên vạn giới.
Ngoài chư thiên vạn giới ra, vẫn còn những thế giới có quan hệ với tiên giới.
Cũng giống như một cây đại thụ, tiên giới là gốc, mà cành nối liền gốc cây, chắc chắn không chỉ một cành.
Cho nên Diệp Trường Thanh cũng không biết thanh niên này, có điều tu vi của thanh niên này ngược lại khiến Diệp Trường Thanh hơi kinh ngạc.
Đại Đế cảnh viên mãn.
Không phải người tiên giới, mà tu vi lại đã vượt qua cả Lạc Cửu U, Hắc Lâm.
Còn đối diện với ánh mắt quan sát của Diệp Trường Thanh, thanh niên này cũng lạnh nhạt đánh giá Diệp Trường Thanh mấy lần.
Trong ánh mắt mang theo chút khinh miệt.
Diệp Trường Thanh đã nhận ra điều đó, nhưng cũng không để ý, nhẹ gật đầu xem như chào hỏi.
Quách Minh không biết chuyện xảy ra trong tộc gần đây, dù sao sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Diệp Trường Thanh, hắn liền không ngừng nghỉ rời khỏi nhà, tiếp tục đi tìm tu sĩ hạ giới.
Cho đến vừa mới trở về, vừa đúng bỏ lỡ thời điểm đảo số 78 náo nhiệt.
Cho nên hắn không suy nghĩ nhiều, trực tiếp liền đưa người hạ giới này đến đảo số 78.
Dù sao trước đó theo lệnh ngũ trưởng lão, đảo số 78 này vốn dùng để sắp xếp một đám tu sĩ hạ giới, Quách Minh làm vậy cũng không có gì sai trái cả.
Đem thanh niên này sắp xếp vào tiểu viện sát vách Diệp Trường Thanh, đơn giản dặn dò vài câu, Quách Minh nhanh chóng rời đi, đến chỗ ngũ trưởng lão bẩm báo.
Đối với tu sĩ hạ giới mới tới này, Diệp Trường Thanh cũng không để trong lòng, chẳng hề để ý.
Đơn giản thu dọn một chút, liền định trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng Quách Minh vừa đi, thanh niên này liền chủ động đi đến tiểu viện Diệp Trường Thanh.
Mà lại cử chỉ cực kỳ thô lỗ, sau khi vào cửa cũng chẳng thèm gõ, mà là trực tiếp đá văng cửa sân.
"Rầm" một tiếng, thanh niên nhanh chân bước vào trong viện, thần sắc trên mặt cao ngạo, một bộ xem thường Diệp Trường Thanh.
Nhìn thanh niên đang bước đến gần mình, Diệp Trường Thanh khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm đối phương, không hề mở miệng có ý muốn nói gì cả.
Bản thân không muốn trêu vào người này, nhưng cũng chẳng sợ hắn.
Còn thanh niên thì một mạch đi đến trước mặt Diệp Trường Thanh, mặt mày kênh kiệu nói.
"Ngươi tên Diệp Trường Thanh?"
"Có chuyện gì?"
Nghe vậy, Diệp Trường Thanh lạnh nhạt trả lời, đối với điều này, thanh niên nhếch miệng cười một tiếng, bằng một giọng điệu ra lệnh.
"Ta không quan tâm trước kia ngươi thế nào, chỉ là hiện giờ đã đều đến Quách gia, vậy từ giờ trở đi, mọi việc ngươi đều phải nghe ta, kể cả chuyện sau khi vào tiên cảnh cũng vậy."
"Còn nữa, tài nguyên tu luyện mà Quách gia cấp cho ngươi, sau này ngươi phải lấy một nửa đưa cho ta, hiểu chưa?"
Thanh niên này lộ rõ đã biết được chuyện tiên cảnh từ chỗ Quách Minh, cũng biết nhà họ Quách tìm bọn họ tới để làm gì.
Cho nên sau khi Quách Minh rời đi, thanh niên này lập tức muốn cướp đoạt tài nguyên tu luyện của Diệp Trường Thanh, dù sao tài nguyên tu luyện càng nhiều, tu vi tăng lên cũng càng nhanh.
Có ai lại chê tài nguyên tu luyện nhiều đâu chứ?
Hơn nữa, tu vi thăng tiến, sau khi vào tiên giới, cơ hội sống sót càng cao, ai lại lấy mạng mình ra làm trò đùa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận