Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1505: Chúng ta tinh phỉ muốn cái gì mặt? (length: 8062)

Tên đầu lĩnh đám phỉ này trở mặt nhanh thật là có một không hai, mà lúc này thái độ của hắn đối với Vân Tiên Đài cũng xoay chuyển 180 độ so với trước đó.
Vẻ mặt nịnh nọt, còn có ánh mắt lấp lánh, khiến ngay cả Vân Tiên Đài cũng không khỏi đỏ mặt.
"Vân huynh cứ yên tâm, từ nay về sau, chuyện của Hạo Thổ thế giới các ngươi là chuyện của ta, chẳng qua là một chút khí vận Thiên Đạo thôi mà, chuyện nhỏ."
Hả???
Nhìn tên đầu lĩnh phỉ đang vỗ ngực trước mặt, khóe miệng Vân Tiên Đài giật giật, chuyện nhỏ ư?
Nhưng dù sao người này cũng giúp Hạo Thổ thế giới bọn họ lấy khí vận Thiên Đạo, Vân Tiên Đài không tiện làm đối phương mất hứng, chỉ có thể cười nói.
"Tốt, vậy ta chờ tin tốt của đạo hữu."
"Vân đạo huynh cứ yên tâm."
Hai người một hồi thổi phồng, vừa lúc Diệp Trường Thanh cũng đến, nhìn thấy Diệp Trường Thanh, cả ba anh em nhà họ Triệu và tên đầu lĩnh phỉ này đều tỏ vẻ không để ý.
Nhưng khi biết Diệp Trường Thanh cũng là trưởng lão Thực đường này, và những món cơm bọn họ ăn đều do Diệp Trường Thanh làm ra,
Biết được thân phận của Diệp Trường Thanh, nụ cười trên mặt bốn người lập tức nở rộ.
Diệp Trường Thanh còn chưa kịp phản ứng, đã bị ba anh em họ Triệu cùng tên đầu lĩnh phỉ bao vây ở giữa.
"Ngươi là Diệp trưởng lão à, tại hạ Triệu Nhu, đã sớm nghe danh Diệp trưởng lão, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là khí vũ hiên ngang."
"Ta thấy Diệp trưởng lão có một cảm giác quen thuộc? Chẳng lẽ trước đó ta và ngươi từng gặp nhau?"
"Diệp trưởng lão, ta vụng về ăn nói, không biết nói lời hay, sau này Diệp trưởng lão có việc cứ gọi một tiếng, ta tuyệt không chối từ, à, Diệp trưởng lão có thiếu đạo lữ không? Nếu thiếu thì hôm nay ta sẽ chuẩn bị cho ngươi một người."
"Lời này hay, ta thấy thánh nữ giới Bạch Tùng rất hợp với Diệp trưởng lão, vừa xinh đẹp lại tài giỏi, nếu không được thì làm nha hoàn hầu hạ cũng được a."
"Vậy hôm nay đi một chuyến chứ?"
Nghe bốn người một tràng thổi phồng, Diệp Trường Thanh ngơ ngác đứng im tại chỗ, sao lại vừa quen đã thân thế này?
Hơn nữa, sao nói một hồi lại lôi đến chuyện đạo lữ?
Còn chưa kịp trả lời, Diệp Trường Thanh đã cảm thấy sau lưng có từng đợt khí lạnh buốt xông thẳng đến mình.
Hả??? Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thu Bạch Y, Bách Hoa tiên tử, tứ nữ đang lạnh lùng nhìn hắn, và cả ba anh em họ Triệu cùng tên đầu lĩnh phỉ.
Đặc biệt là Thu Bạch Y, Diệp Trường Thanh rõ ràng thấy được một tia sát ý trong mắt nàng.
Mấy bà nương này động sát tâm rồi sao?
Bốn đạo ánh mắt lạnh như băng như có gai nhọn đâm vào lưng, vậy mà ba anh em nhà họ Triệu và tên đầu lĩnh phỉ hình như không hề hay biết gì, vẫn ở đó thản nhiên nói.
"Thánh nữ giới Bạch Tùng tuy rằng không tệ, nhưng ta lại cảm thấy so với sư tôn nàng vẫn còn kém một chút."
"Ta đồng ý với đại ca, tuy rằng có hơi già một chút, nhưng chẳng phải người ta có câu 'có người già trong nhà như có báu vật' sao."
"Vậy bắt cả hai sư đồ về luôn, sư tôn cho Diệp trưởng lão làm vợ cả, đồ đệ làm vợ bé."
Hả???
Hàn khí sau lưng càng lúc càng nồng, mà Diệp Trường Thanh cũng bị bốn người làm cho ngây người.
Mẹ nó các ngươi gọi đây là có người già trong nhà như có báu vật á? Cái bảo này ta cho các ngươi.
"Bốn vị chờ một chút, các ngươi không phải muốn ăn cơm sao?"
Không dám để bốn người nói thêm nữa, Diệp Trường Thanh vội vàng cắt ngang lời.
Quả nhiên, nghe đến chữ ăn cơm, bốn người lập tức hào hứng hẳn lên, mà Diệp Trường Thanh cuối cùng cũng có thể thoát thân.
Chỉ là sau khi Diệp Trường Thanh đi rồi, Triệu Nhu tức giận nhìn tên đầu lĩnh phỉ kia.
"Ngươi còn đứng đây làm gì?"
"Ăn cơm chứ sao, vừa rồi Diệp trưởng lão không phải đã nói rồi sao."
"Chúng ta ăn cơm, liên quan gì đến ngươi? Cơm của ngươi không phải vừa ăn rồi sao?"
"Chúng ta là huynh đệ, tình cảm hơn cả người nhà, ngươi nói thế với ta à?"
"Cút."
Tên đầu lĩnh phỉ này vẫn muốn ăn ké bữa cơm, đáng tiếc Triệu Nhu sao có thể đồng ý.
Vừa rồi vì đại cục bọn họ đã phải cố nén lắm rồi, bây giờ khó khăn lắm mới đến lượt ba anh em họ ăn, ngươi còn muốn đến ăn chực à?
Một tiếng hét lớn, nhưng tên đầu lĩnh phỉ này đâu phải dạng vừa.
Đã hợp tác với Hạo Thổ thế giới, tự nhiên là nắm rõ các điều kiện.
Lúc này, tên đầu lĩnh phỉ này nhìn Triệu Nhu với ánh mắt sâu xa.
"Triệu huynh, huynh nhất định muốn như vậy sao?"
"Cút."
"Vậy thì đừng trách ta, nếu ta nhớ không nhầm thì yêu cầu bữa cơm này là do ta đồng ý hợp tác mà có, Triệu huynh nói nếu bây giờ ta từ chối, vậy thì các ngươi còn kịp ăn bữa cơm này không?"
Hả???
Uy hiếp trắng trợn, nghe thấy lời này, Triệu Nhu ngơ ngác, có lý như vậy sao.
"Lão nhị, cái này..."
Trong lúc nhất thời có chút luống cuống, Triệu Nhu theo bản năng quay sang nhìn Triệu Kiệt ở bên cạnh.
Đối với việc này, khóe miệng Triệu Kiệt giật giật, hắn thỉnh thoảng vẫn thắc mắc, không biết có phải đại ca dồn hết tất cả mọi thứ cho thiên phú tu luyện rồi không, khiến các phương diện khác giống như chưa trưởng thành hoàn toàn vậy.
Thấy Triệu Nhu vì một câu nói mà đã hốt hoảng, Triệu Kiệt lại tỏ ra bình tĩnh, hoảng hốt cái gì chứ.
Triệu Kiệt vừa phe phẩy quạt, vừa nhìn tên đầu lĩnh phỉ với vẻ nửa cười nửa không.
"Ăn một bữa cơm thì có gì quan trọng, ta nhớ hình như Lý huynh có đạo lữ thì phải?"
Hả???
"Ngươi muốn làm gì?"
"Không có gì, chỉ là không có cơm ăn nên tâm tình hơi không tốt, mà tâm tình không tốt thì lại thích kiếm tiền, ta nhớ đạo lữ Lý huynh sắc nước hương trời, mà ra mấy chốn lầu xanh chắc chắn sẽ là hoa khôi."
"Triệu Kiệt, chúng ta là huynh đệ, tình cảm hơn cả người nhà, ngươi đang uy hiếp ta?"
"Cũng vậy."
"Ngươi..."
Triệu Kiệt chẳng lo hắn lật lọng, hắn chỉ đang dọa mồm thôi.
Không lâu sau, Diệp Trường Thanh đã làm xong đồ ăn cho ba anh em nhà họ Triệu.
Theo giao ước, năm món ăn, hơn nữa còn thêm một tô canh.
Mỗi món đều có phần khá nhiều, nhìn ba anh em nhà họ Triệu ăn, tên đầu lĩnh phỉ không khỏi thèm thuồng.
Mình thì chỉ ăn hai món, còn ba anh em họ Triệu thì được hẳn 5 món một tô canh.
"Ừng ực" hắn nuốt một ngụm nước bọt.
"Triệu huynh, ngươi không phải muốn một cái phòng ngự phù triện cấp Đế sao? Ta vừa hay có một cái."
"Ăn hết rồi nói."
Ngại ngùng mở miệng, nhưng Triệu Nhu không thèm ngẩng đầu lên trả lời, nghe vậy, mặt tên đầu lĩnh phỉ đen như nhọ nồi, ăn hết rồi ta còn nói với ngươi làm gì, chính là muốn nói bây giờ.
Đáng tiếc, ba anh em nhà họ Triệu đều không thèm để ý, ăn vội còn không hết, bây giờ nói cái gì.
Thấy không còn cơ hội, tên đầu lĩnh phỉ nghiến răng một cái, trực tiếp cáo từ Vân Tiên Đài chuẩn bị rời đi.
"Đi luôn rồi sao?"
Vân Tiên Đài nghi ngờ nói, nghe vậy, tên đầu lĩnh phỉ hung tợn nhìn ba anh em họ Triệu đang ăn như hổ đói kia.
Chỉ có thể nhìn không được ăn, đây không phải là hành hạ người sao.
Nhưng quay lại đối diện với Vân Tiên Đài, hắn lại nhoẻn miệng cười, lộ ra một nụ cười nịnh nọt.
"Ta đây chẳng phải vội vì chuyện của Vân đạo huynh sao, sợ trễ nải, ta đi kéo người đến giúp huynh ngay."
"Vậy làm phiền đạo huynh."
"Không có gì không có gì, chẳng qua món ăn của ta sao lại khác so với ba anh em Triệu gia?"
"Ba người bọn họ, một mình ngươi, ba món ăn vậy."
"Vân huynh ở trên, xin tiểu đệ cúi đầu, từ nay về sau, Vân huynh chính là đại ca của ta, Diệp trưởng lão chính là nhị ca."
Hả???
Bạn cần đăng nhập để bình luận