Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 762: Còn không có lên hết (length: 7791)

Cùng ngày cơm tối, vẫn như cũ là cơm chiên đơn giản, bất quá vì thay đổi khẩu vị, Diệp Trường Thanh vẫn là đặc biệt làm một món cơm chiên ba vị.
Mùi vị không tệ, đám đệ tử ăn rất thoải mái, đồng thời, Dư Mạt, Hồng Tôn mấy người cũng tới.
"Ta nói Dư Mạt cũng đến, chẳng phải hôm nay các ngươi có tiệc à? Cố ý đến tranh cơm với chúng ta sao?"
"Ăn cái rắm, hôm nay tiệc nhường cho hai sư đệ của ta rồi."
Nghe vậy, Dư Mạt bi phẫn gắp một miếng cơm chiên ba vị lớn, không vui nói.
Hắn thấy, yến tiệc tuy tốt, nhưng dựa vào kinh nghiệm Bát Trân yến trước đó, cả bàn đồ ăn, đoán chừng cũng chỉ đủ Vương Mãn cùng Nguyên Thương hai người xơi.
Vì buổi tối không quá khó chịu, Dư Mạt bọn người tự nhiên chỉ có thể đến trước ăn chút cơm chiên, ít nhất ăn no rồi không khó chịu thế này chứ.
Nghe vậy, Vân La thánh chủ, Dao Trì thánh chủ cũng gật nhẹ đầu.
Hai người đều biết lần này yến tiệc đối với Đạo Nhất tông rất quan trọng, cho nên cũng không nói gì.
Bất quá trong khi ăn cơm, hai người cũng hiếu kỳ nói.
"Vừa hay, hay là buổi tối chúng ta cũng đến xem có thêm kiến thức được không?"
Tuy không được ăn, nhưng qua xem cho đỡ thèm cũng tốt mà, xem yến tiệc của Cơm Tổ đại nhân rốt cuộc như thế nào.
Đến giờ vẫn chưa thấy qua yến tiệc của Diệp Trường Thanh, hai người cũng hiếu kỳ cực kỳ, không được ăn nhìn xem cũng tốt.
Nghe vậy, Dư Mạt mấy người cũng không nghĩ nhiều, rất sảng khoái đồng ý.
Dù sao chính mình đều không được ăn, mà lại khẳng định cũng không đủ ăn, muốn nhìn thì cứ nhìn thôi, dù sao tất cả mọi người chỉ có thể đứng xem.
Rất nhanh, cơm tối ăn xong, đông đảo đệ tử Đạo Nhất tông lần lượt rời đi, mà một đám tu sĩ cũng rưng rưng rời phủ thành chủ.
Một đám súc sinh a, mấy ngày, mấy ngày nay, bọn họ sửng sốt một ngụm canh cũng không uống được à, có muốn tuyệt tình vậy không?
Đâu rồi cái thời gian áo đến đưa tay cơm đến há miệng trước kia? Thật là không một cái gì trả lại sao? Vì sao chính mình lại không phải đối thủ của đám đệ tử Đạo Nhất tông này chứ? Đáng chết a.
Một đám tu sĩ trong lòng có thể nói là ngũ vị tạp trần, hận không thể ngửa mặt lên trời gào thét.
Mà khi mọi người rời đi, hậu viện, một chiếc bàn lớn cũng sớm đã chuẩn bị xong.
Cái bàn này còn lớn hơn rất nhiều so với trước kia, đi theo Dư Mạt, Tề Hùng bọn người tới đây, Vân La thánh chủ cùng Dao Trì thánh chủ thấy vậy, đều hiếu kỳ nói.
"Ta cmn, Dư Mạt đạo hữu, bàn lớn thế này, quá mức rồi chứ?"
Nghe vậy, Dư Mạt bọn người cũng ngớ người, trước đây khi Bát Trân yến đâu có bàn nào lớn như vậy? Thật khoa trương a?
Bất quá mọi người vẫn cười nói.
"Dù sao cũng là tiệc rượu mà, không khí này đương nhiên phải tốt một chút."
Dư Mạt bọn người vẫn dùng ánh mắt của Bát Trân yến để đối đãi Khổng Phủ yến lần này, trước kia ở Bát Trân yến, tuy món ăn cũng không ít, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với hơn 190 món ăn của Khổng Phủ yến hạng nhất được.
Chỉ có thể nói giữa hai bên, hoàn toàn là tiểu vu gặp đại vu, trách sao hệ thống chỉ cho một bàn số lượng.
Dư Mạt bọn người lúc này vẫn chưa biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Mà theo thời gian đến, Vương Mãn và Nguyên Thương đã ngồi vào vị trí.
Hai người ngồi ngay ngắn ở trước chiếc bàn lớn, để lộ ra toàn bộ bàn trống không, nhìn một bên Dư Mạt bọn người, Vương Mãn hơi đỏ mặt nói.
"Sư huynh, hay là mọi người cùng ăn?"
Vương Mãn thật sự là có chút xấu hổ, tiệc rượu mà, ai không mong chờ, thế mà bây giờ, bàn lớn như vậy, chỉ có hắn với Nguyên Thương lên bàn, thật sự có chút ngại.
Huống chi, hai người trước kia ở Yêu Đế thịnh yến vẫn chưa đột phá, càng thêm áy náy trong lòng.
Nhưng mà đối với điều này, Dư Mạt giận dữ trả lời.
"Bớt đi, hai ngươi hôm nay cứ việc ăn thỏa thuê đi, tốt nhất có thể đột phá, nếu không ta làm chết các ngươi."
Mình không lên bàn là vì cái gì, hai tên này thì chẳng có tí cảm giác nào sao?
Mẹ nó đứng ở đây đã không chịu nổi rồi, lên bàn chẳng phải là gấp đôi tra tấn?
Vì đã quyết định lần này nhịn đau cắt thịt, đều là để cho hai người đột phá, Dư Mạt đương nhiên sẽ không tìm thêm cái gì khó chịu cho mình.
Vương Mãn cùng Nguyên Thương cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng Dư Mạt, lúc này, trong lòng hai người cũng rất là cảm động, cả đám nghiêm túc nói.
"Sư huynh yên tâm, ăn cơm hai người ta nhất định đột phá, nếu không thì thà tự sát."
Yêu Đế thịnh yến ăn rồi, tiệc rượu cũng ăn, cái này mà vẫn không đột phá được, thì mẹ nó thật sự có thể tìm miếng đậu phụ đâm chết mình được rồi.
Nghe vậy, Dư Mạt nghiến răng gật đầu nói.
"Vậy thì tốt nhất."
Mình đã hy sinh nhiều như vậy, hai ngươi mà còn không đột phá được thì thật sự muốn tức chết người.
Nếu bàn về Đạo Nhất tông chứng minh tình nghĩa sư huynh đệ như thế nào, thì không hề nghi ngờ chính là nhường cơm.
Nhường cơm bình thường kia đã là tình nghĩa quá sâu nặng, huống chi lần này, Dư Mạt nhường cho cả một buổi tiệc rượu tốt đẹp, tình nghĩa trong đó, vậy tất nhiên là khỏi cần phải nói.
Có thể nói, Dư Mạt có giác ngộ như vậy, thật khiến người ta phải khóc.
Thậm chí ngay cả Vân La thánh chủ và Dao Trì thánh chủ một bên đều cảm thấy khâm phục, đồ ăn đó à, lại còn là đồ ăn của Đạo Nhất tông, cần phải hy sinh lớn đến thế nào mới có được giác ngộ này chứ.
Theo lời nói của Dư Mạt vừa dứt, Liễu Sương, Lục Du Du, Vương Dao, Triệu Nhu các nữ đệ tử cũng tự mình mang thức ăn lên bàn.
Chỉ là sắc mặt của chúng nữ đều có chút kỳ lạ, nhất là sau khi nghe sư thúc tổ Dư Mạt tình thâm nghĩa trọng nói xong, thì càng như vậy.
Chỉ hy vọng sư thúc tổ Dư Mạt một lát nữa đừng hối hận là được.
Theo đồ ăn được dọn lên, nhìn những món ngon sắc hương vị đều đủ, Dư Mạt, Vân La thánh chủ, Dao Trì thánh chủ, Tề Hùng bọn người, đều không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt.
Mẹ nó nhìn thôi đã thấy ngon rồi, bình thường ba bữa một ngày cũng đã đủ mê người, nhưng so với tiệc rượu trước mắt thì đơn giản là không cùng một đẳng cấp.
"Dư Mạt đạo hữu, đây là tiệc rượu của Đạo Nhất tông ngươi à?"
"Đúng vậy."
Dư Mạt nuốt một ngụm nước bọt, một mặt giãy dụa trả lời.
Hắn từng nếm qua Bát Trân yến, tự nhiên biết tiệc rượu cùng đồ ăn ngày thường chênh lệch lớn như thế nào.
Trong đó không chỉ vì nguyên liệu nấu ăn do hệ thống ban thưởng quá mức hoàn mỹ, mà càng là vì Diệp Trường Thanh khi chế biến tiệc rượu đã toàn lực ứng phó.
Huống chi, lần này Khổng Phủ yến cũng chỉ có một bàn, Diệp Trường Thanh càng muốn tốt hơn nữa, toàn lực ứng phó.
Đương nhiên cùng ba bữa một ngày khác nhau rất lớn.
Nói thẳng ra, nhìn mấy món đồ ăn vừa mới bưng lên, Vân La thánh chủ cùng Dao Trì thánh chủ cảm thấy, so với Yêu Đế thịnh yến trước đây, còn hơn chứ không kém.
Tiếng nuốt nước miếng vang lên khắp nơi.
Mà Vương Mãn cùng Nguyên Thương, trước kia còn áy náy, cũng đã sớm tiêu tan trống không vì đồ ăn trước mắt.
Đối với Dư Mạt làm bộ nói một câu.
"Vậy sư huynh, bọn đệ tử khai vị nhé?"
"Ăn đi ăn đi, đừng nói nhảm."
"Vậy bọn đệ tử xin không khách khí."
Còn chưa đợi đồ ăn dâng lên đủ, hai người đã ăn như gió cuốn, còn Dư Mạt bọn người một bên, thì nhìn mà chảy nước miếng, mẹ nó, thật muốn nếm thử một miếng quá đi.
Còn Liễu Sương, Lục Du Du, Vương Dao, Triệu Nhu bọn người, vẫn đang không ngừng mang thức ăn lên.
Không bao lâu, trên bàn đã có năm sáu mươi món ăn, Vương Mãn và Nguyên Thương thì ăn đầy mồm đầy miệng, thấy chúng nữ vẫn không có ý dừng lại, Vân La thánh chủ nghi ngờ nói.
"Còn chưa mang hết lên à? Tiệc rượu này rốt cuộc là có bao nhiêu món ăn thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận