Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1162: Đi đóng giữ Đông Châu đi (length: 7682)

Mạc Du buồn bực suốt cả một buổi tối, nhưng biết làm sao được, cơm cũng đã ăn rồi, lẽ nào còn có thể phun ra.
Sau Mạc Du, các sư huynh khác cũng lần lượt được xếp lên.
Mà chuyện Diệp Trường Thanh hứa với các vị phong chủ, trưởng lão, cũng rất nhanh truyền khắp Đạo Nhất thánh địa.
Đông đảo đệ tử, chấp sự, nhất là đệ tử thân truyền, ai nấy đều hận không thể quỳ trước mặt sư tôn, cầu xin sư tôn lúc ăn cơm cho mình đi theo.
Đây chính là bữa ăn nhỏ riêng đấy, không đúng, cái này mẹ nó gọi là cơ hội gọi món, hơn nữa còn là mỗi người một bàn.
Cơ hội tốt thế này, ai nỡ bỏ qua?
Cho nên trong chốc lát, trước cửa các vị phong chủ có thể nói là vô cùng náo nhiệt, vô số người đều muốn húp chút canh.
Nhưng đối với việc này, các phong chủ tuyệt nhiên không hé răng, đùa gì chứ, ta đây còn muốn một mình ăn cả bàn đây, ta cũng muốn thanh thản chứ.
Nghĩ tới Cầm Long, Lâm Phá Thiên, Hồng Tôn, Tần Sơn Hải bọn họ, một mình hưởng thụ cả bàn mỹ thực.
Lão già Hồng Tôn kia còn được ăn hai lần, trong lòng bọn họ hâm mộ không tả xiết.
Ta cũng muốn một mình hưởng thụ, cho nên đối mặt với đám người, các phong chủ cắn răng thật chặt, nói gì cũng không gật đầu.
Cho dù đối diện là đệ tử của mình, cũng vẫn nhẫn tâm như sắt.
"Sư tôn, con là đệ tử thân yêu của người mà, người ăn cơm, cho con húp chút canh thì có gì quá đáng."
"Ăn ăn ăn, cả ngày chỉ biết ăn thôi, tu luyện xong chưa? Tu vi đột phá chưa? Chiến lực tăng lên chưa? Chỉ có biết ăn thôi, cút ra ngoài."
Mẹ nó, bữa cơm này, coi như Thiên Vương lão tử tới, ta cũng muốn tự mình ăn.
Các phong chủ đều nghĩ như vậy, và người kế tiếp được sắp xếp đến lượt Thạch Tùng.
Dù vẫn còn cách một ngày, Thạch Tùng đã không kìm được sự kích động, rượu ngon cũng đã chuẩn bị sẵn, thậm chí lão già này còn liên hệ với kỹ nữ xinh đẹp, chỉ đợi ngày mai đến chung vui.
Nghĩ một chút, rượu ngon, mỹ nhân, lại thêm món ngon của Diệp Trường Thanh, ngày mai tuyệt đối là khoảng thời gian thần tiên.
Rượu ngon món ngon, lại thêm mỹ nhân cùng nhảy, cuộc sống này...
Nghĩ tới đây, Thạch Tùng không khỏi bật cười.
"Sư đệ cười cái gì thế?"
Hả???
Đang miên man suy nghĩ kỳ lạ, đột nhiên nghe thấy giọng Tề Hùng, quay đầu nhìn lại, lão già này bước sải chân đến, như cười như không nhìn Thạch Tùng.
Thấy vậy, lông mày Thạch Tùng giật một cái, trong nháy mắt đã đoán được mục đích lão già này tìm đến mình, căn bản không cho Tề Hùng cơ hội lên tiếng, trực tiếp mở miệng nói.
"Đại sư huynh, nếu như là chuyện ăn cơm kia thì không cần phải nói, mà các ngươi lại ngày nào cũng được ăn riêng rồi, còn có mặt mũi đến tranh của ta sao?"
Tề Hùng, Vân Tiên Đài, Dư Mạt, Vương Mãn, Nguyên Thương, mấy vị Đại Đế này, ăn còn hơn bọn họ nhiều.
Tuy nói so với yến tiệc lần này thì không bằng, nhưng ít nhất mỗi ngày cũng có ba món một canh chứ.
Cho nên, lão già này muốn cướp cơm của mình, tuyệt đối không có khả năng.
Thạch Tùng đâu có nhược điểm gì nằm trong tay Tề Hùng, hắn cả đời làm người rất ngay thẳng, tuyệt không giống như Mạc Du, bị người bắt được thóp.
Thấy Thạch Tùng một bộ dạng không có gì để thương lượng, Tề Hùng cũng không tức giận, cười cười bước sang một bên.
"Sư đệ, thánh địa ta suy đi nghĩ lại, cảm thấy Đông Châu dù sao cũng là gốc rễ của Đạo Nhất thánh địa ta, cho nên, sơn môn Đông Châu cũng cần có người trấn thủ."
"Sau khi mọi người nhất trí biểu quyết, nhận thấy sư đệ cũng là người thích hợp nhất, cho nên, sáng mai sư đệ lên đường, đi Đông Châu sơn môn trấn thủ, không triệu thì không được tự ý rời đi."
Hả???
Tề Hùng cười hề hề nói xong, chỉ là nghe những lời này, Thạch Tùng cả người đều ngây ra, hai mắt trừng trừng nhìn Tề Hùng.
Lão già này mượn gió bẻ măng à? Ngươi mẹ nó...
Sơn môn Đông Châu đích thật có người, bất quá chỉ để lại mấy lão chấp sự, thọ nguyên không nhiều, cũng không nguyện ý rời Đông Châu, nên lưu lại tại sơn môn Đông Châu.
Cho đến giờ cũng chưa từng nghe nói có chuyện phái người đến trấn thủ Đông Châu.
Mà lại, cái cẩu thí thánh địa quyết định gì, quyết định lúc nào? Là nhị trưởng lão chủ tọa, hắn sao không biết?
Còn mẹ nó nhất trí biểu quyết, lại đây, ngươi nói thử xem những mọi người này có ai.
"Sư huynh, huynh làm thế này không có ý nghĩa rồi."
Hai mắt gắt gao nhìn Tề Hùng, nghiến răng nghiến lợi nói, nghe vậy, Tề Hùng liền một mặt vô tội nói.
"Sư đệ đây là có ý gì, đây đều là ý của mọi người mà, cũng là vì thánh địa mà."
"Cút, trước kia sao không nói đi? Cứ hết lần này đến lần khác vào lúc này nói."
"Đây không phải vừa kịp hay sao."
"Tề Hùng, ngươi đừng cho là ta không biết ngươi đang nghĩ gì, được, ta đi, bất quá đợi ngày mai ăn cơm tối xong thì nói."
Thạch Tùng giận dữ nói, nhưng Tề Hùng trực tiếp lắc đầu.
"Không được, sáng mai xuất phát, trận pháp truyền tống ta đều đã chuẩn bị tốt cho ngươi rồi, đi thẳng đến bờ biển, sau đó ngươi ngồi phi thuyền không gian đi."
"Ta @# $%@% $#@ "
Một tràng thăm hỏi thân thiết, lão già này cũng cố ý mà, ngươi mẹ nó không đợi được bữa cơm hay sao?
Đã dài như thế, còn thiếu mấy canh giờ? Ta ăn cơm xong đi cũng không được sao?
Lão già này nói rõ là đang uy hiếp, uy hiếp trắng trợn mà.
"Ngươi uy hiếp ta?"
Râu ria đều tức điên, nhưng đối với điều này, Tề Hùng vẫn cứ lắc đầu.
"Không có mà, cái này đều là vì thánh địa, vì đại cục mà."
"Cẩu thí thánh địa, cẩu thí đại cục, Tề Hùng, ngươi đây là báo thù riêng."
"Sư đệ sao lại có suy nghĩ như vậy, sư huynh ta chưa bao giờ có tư tâm mà."
Tề Hùng có nói gì cũng không nhận mình có tư tâm.
Dù sao ý đã rất rõ ràng, hoặc là ngươi liền dẫn theo ta, huynh đệ cùng nhau vui vẻ ăn bữa cơm này, hoặc là ngươi thì cứ thành thật đi Đông Châu ở đi.
Thấy Tề Hùng mặt mày tươi cười, răng Thạch Tùng cũng nghiến ken két.
Lão già kia, lấn ta quá đáng, lấn ta quá đáng mà.
Nắm đấm đã nắm chặt, hít sâu một hơi.
"Ta... Ta dẫn ngươi đi cùng, nhưng ngươi không thể gọi người khác nữa."
"Cái này... Không hay a."
Vậy mà Tề Hùng còn ra vẻ ngượng ngùng, càng khiến Thạch Tùng thấy mà sôi máu.
"Ngươi mẹ nó có vừa vừa thôi được không, có tin ta liều mạng với ngươi không."
"Vậy mai ở Thực Đường gặp nhé?"
"Cút."
Thành công tóm được Thạch Tùng, Tề Hùng lúc này mới hài lòng rời đi.
Nhưng Tề Hùng vừa đi, Hồng Tôn lại đến, không cần nói cũng biết mục đích là giống nhau.
"Tam sư huynh, ta tới... Ngọa tào, huynh làm gì thế... ."
Ý đồ của Hồng Tôn khỏi phải nói cũng biết, nhưng hắn còn chưa kịp nói hết, chỉ thấy một đạo kiếm quang chém thẳng tới mình, dọa cho hắn vội vàng tránh sang một bên, lúc này mới miễn cưỡng thoát được.
Sau đó một mặt khó chịu nhìn về phía Thạch Tùng, chỉ thấy Thạch Tùng tay cầm trường kiếm, mặt lạnh như băng đứng ở phía trước.
Lão già này uống thuốc nổ hả? Hỏa khí lớn như vậy, ta mẹ nó còn chưa nói gì mà.
"Sư huynh, huynh đây là..."
"Cút."
"Không phải, ta đến xem người mà, ngươi..."
Vậy mà giây sau, đáp lại hắn lại là một đạo kiếm mang, bọn cẩu này, một đám không xong, nhất là ngươi Hồng Tôn, đã nếm mùi hai lần rồi, còn đến có ý đồ với ta, muốn chết.
Thạch Tùng lúc này căn bản không muốn nói nhảm gì, đều cút hết cho ta, trước khi ăn cơm vào ngày mai, mẹ nó người nào cũng không thấy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận