Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1099: Nghiên cứu phá cục (length: 8070)

Nhìn mặt không đỏ, hơi thở không gấp của đám người Đạo Nhất thánh địa, bên nhân tộc đã quá quen thuộc.
Người của Đạo Nhất thánh địa này, lòng dạ thật bẩn, lại thêm cái miệng không có một câu thật.
Vừa mới còn dỗ ngọt, giờ lại bảo người ta sang một bên chờ.
Trước đó Tinh Linh tộc là như vậy, bây giờ Mị tộc cũng vậy.
Hết lần này đến lần khác, những nữ nhân này cứ như bị tẩy não, nghe xong lời này, cả đám Mị tộc thế mà vẫn ngọt ngào cười nói.
"Được rồi, bảo bối đối với ta thật tốt."
Nghe vậy, tất cả mọi người không nhịn được khóe miệng giật giật, thế này mà là tốt?
Lại thêm một đám yêu đương não, bị người bán còn muốn giúp đếm tiền.
Mọi người khó hiểu, lúc đối diện với họ, đám Mị tộc này không phải rất khôn ngoan hay sao, vậy mà sao đến tay Đạo Nhất thánh địa, các nàng cứ như đều mất trí hết vậy? Thật không thể hiểu nổi.
Vốn đám Mị tộc đều đã đồng ý, chỉ là ngay lúc này, Xích Nhiêu lên tiếng cười nói.
"Ta nói các ngươi mấy tên đàn ông thối tha đúng là vô lương tâm, cơm nhà Trường Thanh đệ đệ ta nấu ngon như vậy, bảo bối thế này, các ngươi chẳng lẽ không cho bọn ta ăn?"
Hả? ? ?
Nghe vậy, đám người Đạo Nhất thánh địa ngớ người ra, ngọa tào, sao lại quên mất Xích Nhiêu chứ.
Nàng ở đây từ sáng sớm, chắc là sớm đã biết hết rồi, giờ hay rồi, bị nàng nói toạc ra, thế này thì làm sao đây?
Quả nhiên, nghe Xích Nhiêu nói vậy, đám Mị tộc lập tức nghi ngờ nhìn người yêu bên cạnh.
Trong mắt tràn đầy vẻ xem xét, rõ ràng là muốn có lời giải thích.
Thấy thế, các cường giả Nhân tộc khác xung quanh đều tỏ vẻ hả hê.
Cũng không có ý đồ xấu gì, chỉ đơn giản là ghen tị thôi, cũng là cường giả Nhân tộc, dựa vào cái gì mà chỉ có Đạo Nhất thánh địa các ngươi được ăn thịt, còn chúng ta chỉ được đứng nhìn?
Muốn ăn thì cùng nhau ăn, không thì đừng ai ăn hết.
Xem chừng là sắp ầm ĩ lên rồi đây, các ngươi lừa người như vậy, Mị tộc chịu sao nổi?
Nhưng đối mặt với chuyện này, đám người Đạo Nhất thánh địa chỉ ngẩn người một chút, rồi rất nhanh đã hoàn hồn, cũng không có câu thông gì, chỉ thấy tất cả mọi người đều nở nụ cười trên mặt, thâm tình nói.
"Bảo bối, em nói gì vậy, chẳng phải anh sợ em không hợp khẩu vị sao."
"Bảo bối, sao anh có thể lừa em, chỉ là lo em không quen đồ ăn nhân tộc thôi mà."
"Bảo bối, em muốn ăn anh chuẩn bị cho em là được, sao em lại nghi ngờ anh?"
Lời lẽ đúng là một bộ một bộ, cãi nhau như trong dự đoán không hề xảy ra, ngược lại đám Mị tộc kia, chưa nói mấy câu đã bị dụ cho cười toe toét.
Những người xung quanh thấy choáng, ngọa tào, vẫn còn thể thế này được à?
Mấy cô Mị tộc này đơn thuần vậy sao?
Mọi người dù sao cũng trực tiếp không hiểu nổi, bất quá tới giờ cơm, mọi người cũng không nghĩ nhiều nữa.
Tình trường thất ý, trên bàn cơm đương nhiên không thể lại có chuyện gì được, cho nên chuyện ăn cơm, mọi người đều hết sức tích cực.
Mà Mị tộc sau khi ăn đồ ăn của Diệp Trường Thanh, thì hết thảy đều kinh ngạc như gặp thần thánh.
Bởi vậy, không khỏi lại oán hờn đám người Đạo Nhất thánh địa một trận.
Đồ ăn ngon như vậy, vừa nãy suýt chút nữa các nàng bỏ qua, đều do mấy người vô lương tâm này.
Bất quá đối với người Đạo Nhất thánh địa mà nói thì chẳng là gì, rất nhanh đã dỗ dành xong.
Nhìn đám người Đạo Nhất thánh địa ăn cơm cũng không quên tú ân ái, mọi người đã chết lặng, cả trên dưới Đạo Nhất thánh địa này chắc đều là Tình Thánh chuyển thế cả rồi.
Một bữa điểm tâm ăn xong, ngoại trừ Bách Hoa tiên tử và Tuyệt Ảnh, những người khác đều ăn uống hết sức thoải mái.
Về việc hai nàng vì sao không vui, đương nhiên là bởi vì Xích Nhiêu.
Hồ ly tinh này cứ quấn lấy Diệp Trường Thanh không buông, ăn cơm cũng không thành thật, hết lần này đến lần khác hai nàng lại đánh không lại.
"Tức chết mất thôi."
Hai nàng tức tối bĩu môi, mắt cứ nhìn chằm chằm vào Xích Nhiêu, bất quá Xích Nhiêu chẳng thèm để ý chút nào, thậm chí còn cười với hai nàng.
Cơm nước no nê, mọi người thu dọn một chút, Vân Tiên Đài chờ lão tổ lúc này đứng lên, gọi Diệp Trường Thanh.
"Trường Thanh tiểu tử, ngươi cũng đi theo, bàn một vài chuyện."
Nghe vậy, Diệp Trường Thanh liền vội đứng dậy, như được giải thoát đi theo các lão tổ.
Chỉ là Diệp Trường Thanh hiển nhiên quên một chuyện, đó là Xích Nhiêu cũng là Đại Đế lão tổ mà, nên đương nhiên cũng có tư cách tham gia nghị sự sau đó.
Cho nên, khi Diệp Trường Thanh theo các lão tổ đến đại điện, vừa nhìn thấy Xích Nhiêu, thì sững người, nữ nhân này cũng ở đây.
Mà Xích Nhiêu thấy Diệp Trường Thanh thì cười vỗ vỗ vào cái ghế bên cạnh.
"Trường Thanh đệ đệ, đến ngồi."
Rõ ràng, đây là Xích Nhiêu cố ý chuẩn bị cho Diệp Trường Thanh.
Không có sức phản kháng nào, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống, rất nhanh người đã đến đủ, lần này ngoài Diệp Trường Thanh ra, còn có Từ Kiệt, Tôn Minh cũng tham gia.
Có thể thấy được, các lão tổ cũng rất coi trọng Tôn Minh.
Tuy rằng hắn luyện ra mấy loại đan dược đó tác dụng phụ kỳ quái, nhưng hiệu quả thật sự rất tốt, điều này không thể nghi ngờ.
Người đến đủ rồi, Vân Tiên Đài lên tiếng trước.
"Thời gian tổ địa đóng lại cũng chỉ còn chưa tới một tháng nữa, cũng nên nghĩ cách đoạt lại tổ địa, còn có giải quyết chuyện Liên minh Ngũ Tộc kia."
Loạn đã lâu như vậy, nhân tộc mặc dù không bị thiệt, nhưng vẫn chưa đoạt lại được tổ địa.
Còn chuyện năm đại liên minh, không giải quyết, đối với nhân tộc vẫn luôn là mối uy hiếp, nên chuyện này cũng phải giải quyết.
Nếu không cái liên minh này cứ mãi tồn tại, dù có rời tổ địa cũng vẫn phiền phức.
"Đúng là đến lúc phải suy tính vấn đề này rồi."
"Nếu có thể tiêu diệt từng bộ phận thì tốt, năm đại bá tộc, bây giờ nhân tộc ta không sợ bất kỳ bên nào."
"Bọn họ sẽ không cho các ngươi cơ hội này đâu."
Cách tốt nhất đương nhiên là tiêu diệt từng bộ phận, một chọi một nhân tộc đúng là không sợ bên nào trong năm đại bá tộc.
Nhưng rõ ràng, năm đại bá tộc không ngốc, sao có thể cho các ngươi cơ hội tiêu diệt từng bộ phận được chứ.
Điểm này tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Lúc này, Từ Kiệt chủ động lên tiếng.
"Các vị lão tổ, kỳ thật chúng ta hoàn toàn có thể dùng chút thủ đoạn, tỉ như ngấm ngầm lôi kéo một phe trong số đó."
Hả? ? ?
Từ Kiệt vừa nói vậy, các lão tổ đều tò mò quay sang nhìn.
Tiểu tử này đúng là có cách.
"Ngươi đừng nhúc nhích đã."
Ngay lúc này, Diệp Trường Thanh đột nhiên kêu lên.
Hả? ? ?
Mọi người tò mò nhìn qua, trong nháy mắt mắt thì trợn to.
Chỉ thấy Xích Nhiêu cả người đang dựa vào người Diệp Trường Thanh, sau đó, đai lưng của Diệp Trường Thanh đã bị tháo ra.
Lúc này đang nắm chặt tay Xích Nhiêu, còn Xích Nhiêu thì mặt cười lả lơi.
Mắt mọi người đều nhìn thẳng, nhất là mấy người Dao Trì thánh chủ, mặt càng tối sầm lại, một lão tổ trầm giọng nói.
"Xích Nhiêu đạo hữu, đây đang nói chuyện đấy, các ngươi nghiêm túc một chút, có gì xuống dưới trò chuyện riêng không được sao?"
Bị mọi người nhìn chằm chằm, Xích Nhiêu lúc này mới bớt phóng túng lại một chút, còn Diệp Trường Thanh thì mặt đen sì, vội vàng thắt lại đai lưng.
Nghiệp chướng a, tại sao lại bị nữ nhân thế này để mắt tới chứ, từ lúc ngồi xuống đến giờ, tay của nữ nhân này không hề đứng đắn một chút nào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận