Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 967: Thứ này xấu quá (length: 7851)

Không hiểu vì sao, sự hoảng sợ của mọi người đối với Ma tộc bây giờ đã giảm đi rất nhiều.
Một lần nữa giao chiến với Ma tộc, cũng không hề sợ hãi, thậm chí tâm trạng còn có vẻ rất nhẹ nhõm.
"Đừng giết chết, tìm cơ hội bắt sống."
"Đúng đúng đúng."
Cái phiền toái duy nhất có lẽ là những năng lực thiên hình vạn trạng của Ma tộc.
Hoặc là phòng ngự đáng kinh ngạc, hoặc là toàn thân độc dịch, hoặc là tốc độ cực nhanh.
Vừa rồi một trận phù triện, trận bàn oanh tạc điên cuồng kia, thực tế số Ma tộc chết cũng không nhiều.
Đừng thấy bọn gia hỏa này hung hăng, khả năng phòng ngự cũng rất mạnh.
Phù triện cấp thấp, trận bàn ném lên người, một chút tác dụng cũng không có.
Nhưng bây giờ, có trận pháp, bên nhân tộc cũng có không ít biện pháp bắt sống Ma tộc.
Đại chiến vô cùng căng thẳng, còn Diệp Trường Thanh xem xét cục diện chiến đấu, phát hiện nhân tộc chiếm ưu thế rồi, liền xuống tường thành.
Về phần những nguyên liệu nấu ăn Ma tộc mới mang về, ngay lập tức được người của Linh Trù liên minh tiếp nhận.
Khi Diệp Trường Thanh đến nhà bếp thì một đám linh trù sư đã bận rộn xử lý.
Vì lúc này là thời gian dùng cơm của người ba đại thánh địa, với lại nếu nhà bếp cứ đặt ở trụ sở Đạo Nhất thánh địa thì Dao Trì thánh địa và Vân La thánh địa gần như không có gì để ăn.
Cho nên, mọi người cùng nhau thương lượng, trực tiếp tìm một cái sân lớn trong thành, cải tạo thành nhà bếp.
Cách xử lý Ma tộc phổ thông, trước đây Diệp Trường Thanh đã dạy mọi người rồi.
Vì vậy đối với các linh trù sư, xử lý đơn giản, bọn họ hoàn toàn không có vấn đề.
Vừa vào sân, đã thấy đám linh trù sư người mổ heo, người làm thịt dê, người đánh vảy cá, bận tối mặt tối mày.
"Giữ chặt đi."
"Tốt tốt tốt."
"Ngươi mẹ nó đừng để nó động đậy."
Năm linh trù sư vây quanh một chỗ, trong đó bốn người đè chặt một con Đại Bạch Trư, một người tay cầm dao găm lưỡi khoan dài, liên tục tìm vị trí.
Thế giới Hạo Thổ không có dao mổ heo, nhưng các đầu bếp dùng dao găm lưỡi khoan cũng vậy, chỉ cần đâm được là được.
Chỉ là bốn linh trù sư gắng sức đè con Đại Bạch Trư này, mà vẫn có cảm giác không đè nổi.
"Trói chân nó lại trước đi, dùng Khổn Yêu thằng."
Khi đi ngang qua, Diệp Trường Thanh tiện miệng nói một câu, nghe vậy, bốn linh trù sư mới phản ứng lại.
"À, đúng đúng đúng."
Lúc này lấy Khổn Yêu thằng trói tứ chi, như vậy cuối cùng cũng dễ đè hơn.
Theo tiếng dao găm lưỡi khoan trắng đâm vào, rút ra máu đỏ, con Đại Bạch Trư rất nhanh không còn hơi thở.
"Nhanh, lấy chậu ra hứng máu."
Đi lại một vòng trong sân, Diệp Trường Thanh rất có cảm giác kiếp trước, cái này mẹ nó giống như đang tổ chức tiệc lớn trong thôn là sao.
Đang đi thì đột nhiên nghe có người nói.
"Cái này là cái gì, xấu quá à."
Nhìn theo hướng tiếng nói, chỉ thấy một linh trù sư cầm một con Ma tộc có hình dáng kỳ quái trên tay.
Linh trù sư này chưa bao giờ thấy Ma tộc như vậy, đưa tay sờ lên lưng nó.
"Đừng động."
Diệp Trường Thanh thấy vậy vội la lên, nhưng vẫn chậm một bước, linh trù sư này kêu thảm một tiếng, chỉ cảm thấy trên cánh tay truyền đến đau nhức một hồi.
Tiếng kêu thảm thiết rất nhanh thu hút mọi người, nhìn người này sắc mặt nhanh chóng đen sạm, có người trầm giọng nói.
"Con Ma tộc này có độc."
"Nhanh, nhanh đưa đến Đan Sư liên minh."
Không dám chần chừ, hai người trong đó lập tức mang linh trù sư này chạy tới Đan Sư liên minh, ai cũng không biết độc này có trí mạng hay không.
Những người còn lại thì hiếu kỳ đánh giá con cá xấu bị vứt trên mặt đất.
"Đây là Ma tộc gì? Trước đây chưa thấy bao giờ."
"Ta cũng lần đầu, không lớn lắm mà thành ra thế này, ăn được không?"
Đám linh trù sư đều lộ vẻ ghét bỏ.
Bọn họ làm đầu bếp cũng phải nhìn mặt chứ, cái thế giới chết tiệt trọng nhan sắc.
Nguyên liệu nấu ăn xấu như vậy, nhìn thôi đã thấy không ăn được rồi.
Đám linh trù sư trong lòng thầm ghét bỏ nói, chỉ có Diệp Trường Thanh hai mắt sáng lên, nhanh chóng tiến lên, đưa tay nhấc con cá xấu này lên.
Thấy vậy, mọi người vội la lên.
"Cơm Tổ cẩn thận."
"Yên tâm, không sao đâu."
Chỉ thấy Diệp Trường Thanh vững vàng nắm con cá xấu lên, hiếu kỳ đánh giá một phen, mà mọi người thấy hắn không bị sao cả, đều ngây ra, nhưng sau khi bình tĩnh lại, vẫn là một trận tán dương.
"Không hổ là Cơm Tổ a."
"Cơm Tổ uy vũ."
"Cơm Tổ vô địch."
Nghe mọi người reo hò, tán thưởng, khóe miệng Diệp Trường Thanh giật giật, nhưng thời gian lâu như vậy, hắn cũng quen rồi.
Sự chú ý của hắn vẫn tập trung trên con cá xấu trong tay.
Con cá này thật xấu, miệng không ra miệng, mũi không ra mũi, cái này chẳng phải là cá mặt quỷ ở kiếp trước sao.
Xấu như vậy, nhưng tuyệt đối là một mỹ thực cực phẩm.
Tuy thân mang kịch độc, nhưng qua tay đầu bếp cao minh xử lý, hương vị đó quả thật có thể so với vây cá, bào ngư cực phẩm.
Chỉ có điều đồ này dù sao cũng mang độc, kiếp trước cũng từng có vụ hạ độc chết người.
Mặc dù không nhiều, nhưng vẫn làm phần lớn mọi người trong lòng dè chừng, cho nên không ít người chưa từng ăn, hay nói đúng hơn là không dám ăn.
Nhưng bất kể thế nào, đồ này tuyệt đối là một nguyên liệu nấu ăn đỉnh cao thật sự.
"Cơm Tổ, cái đồ này xấu quá, hay là vứt đi đi."
"Vứt đi? Bọn họ mang về nhiều vậy đây."
Hả? ? ?
Theo ngón tay của một linh trù sư nhìn sang, khá lắm, một đống cá xấu như vậy, đang chất đống ở một góc sân.
"Mang về nhiều vậy?"
Đây đều là do người của ba đại thánh địa mang về.
Thấy nhiều vậy, mọi người có chút lúng túng, cái đồ này có độc, còn xấu, rõ ràng là không ăn được.
"Đây có thể là đồ tốt đấy."
Khi mọi người đang do dự thì Diệp Trường Thanh lên tiếng, nghe vậy, đông đảo linh trù sư ngẩn ra, đồng loạt quay sang nhìn Diệp Trường Thanh, rồi nhìn lại con cá xấu trong tay hắn, nghi ngờ nói.
"Cơm Tổ đại nhân, đồ này thật sự ăn được sao?"
"Có thể, không chỉ ăn được mà còn rất ngon."
"Nhưng nó có độc mà."
"Xử lý không được sao, thân là linh trù, chẳng phải chúng ta chuyên làm cái này."
Hả? ? ?
Các linh trù sư đều mộng, đã có độc rồi thì còn xử lý thế nào?
Trong suy nghĩ của họ, nguyên liệu nấu ăn mà vốn đã có độc thì tuyệt đối không thể ăn, bất kể ngươi dùng thủ đoạn nào để nấu nướng, có độc thì vẫn là có độc, vị dù ngon, nhưng có hại cho người, thì cũng không thể nào là mỹ thực.
Cho dù có một số tu sĩ tu vi cường đại không sợ độc tố tương tự, nhưng như vậy là đi ngược lại mục đích ban đầu của linh trù rồi.
Chế biến nguyên liệu nấu ăn có độc, chẳng khác nào hại người.
Cho nên, các đầu bếp linh trù ở Trung Châu, khi gặp phải nguyên liệu nấu ăn có độc, thì thà bỏ đi chứ không muốn mạo hiểm một chút nào.
Nhưng giờ phút này, Diệp Trường Thanh lại nói ăn được, còn nói rất ngon, hoàn toàn không quan tâm vấn đề độc tố.
Đông đảo linh trù sư đều do dự không dám mở lời.
"Cơm Tổ đại nhân, dù vị có ngon đến đâu, mà dù sao cũng có độc."
"Đúng vậy, chúng ta không thể làm đồ có độc cho người khác ăn được."
"Cơm Tổ đại nhân, hay là chúng ta vứt cái đồ này đi, Ma tộc còn nhiều, không cần để ý chút ít này đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận