Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1709: Liên thủ làm khó dễ (length: 7710)

"Tam sư huynh, đến lượt ngươi ra tay, đi thôi."
Nghe Diệp Trường Thanh nói vậy, Từ Kiệt lại tỏ vẻ tự tin đứng lên nói.
"Yên tâm, ta đã sớm có kế hoạch rồi, chuyện nhỏ thôi."
Dứt lời, Từ Kiệt nhanh chân đi ra khỏi hốc cây, còn Triệu Chính Bình, Liễu Sương, Lục Du Du thì không hiểu chuyện gì.
Dù sao chuyện xảy ra trong hốc cây trước đó, ba người đều không biết, nhất thời đều nhìn về phía Diệp Trường Thanh, bộ dạng chờ nghe giải thích.
Đối mặt với ánh mắt của ba người, Diệp Trường Thanh kể lại vắn tắt những chuyện đã xảy ra trong hốc cây.
Nghe xong Diệp Trường Thanh giải thích, sắc mặt ba người đều tối sầm lại, Triệu Chính Bình thậm chí không nhịn được mà giật khóe miệng nói.
"Từ lão tam, đúng là không ngày nào không gây chuyện."
Biết rõ đầu đuôi câu chuyện, cả nhóm cũng tò mò đi ra khỏi hốc cây, muốn xem Từ Kiệt xử lý chuyện này thế nào.
Lúc này không ít người cũng đã đi ra hốc cây, từng người ngẩng đầu nhìn A Thành hai người đang kịch chiến trên bầu trời.
Đặc biệt là đám huynh đệ dưới trướng của hai người, thấy đại ca mình đang đánh túi bụi, mà lại còn nói những thứ bọn họ hoàn toàn không hiểu, ai nấy đều đầy vẻ nghi hoặc và do dự.
Nghi hoặc là chuyện gì đang xảy ra, do dự là, đại ca mình đã ra tay, vậy bọn họ có nên xông lên không?
"Hôm nay ta phải xé nát miệng của ngươi."
"Rõ ràng là ngươi hôn ta."
"Mẹ kiếp, ngươi đang nói cái quỷ gì vậy, ta không phải người như vậy. Ngươi còn ôm ta nữa, sao không nói?"
"Đó là tự ngươi nhào vào."
"Bớt nói nhảm, chết đi."
Nghe A Thành hai người gầm thét, đám huynh đệ của hai người đều im lặng, đây là đang nói cái gì vậy? Vì sao hoàn toàn nghe không hiểu chứ? Trước đó đại ca của bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Cái gì mà hôn với ôm.
Không hiểu hai người đang nói gì, nên đám thiên kiêu bị lưu đày nhất thời không biết có nên xông lên không.
Mà A Thành hai người thì càng đánh càng tức, vừa nghĩ tới lúc vừa tỉnh rượu, mở mắt ra thấy cảnh tượng đó, hai người thật sự thấy ghê tởm.
Trước mắt chính là cái mặt to của đối phương, càng quái dị hơn là hai người không biết từ lúc nào, đã dán mồm vào nhau.
Còn ôm chặt lấy nhau, phản ứng đầu tiên là cả người nổi da gà, theo sau là ghê tởm.
Rồi sau đó là một cảm giác khuất nhục, cùng với một ngọn lửa giận vô danh bùng lên nhanh chóng.
Hai người đều cảm thấy bản thân mình không còn trong sạch, nổi giận thì đương nhiên là phải ra tay, thế muốn giết chết đối phương, vì bản thân lấy lại trong sạch.
Ngay khi hai người càng đánh càng dữ dội, ai nấy đều ra tay sát chiêu, đột nhiên, một tiếng quát truyền đến.
"Khoan đã."
Theo tiếng quát, Từ Kiệt lăng không bay lên, đến gần rìa chiến trường.
Nhìn Từ Kiệt đột ngột xuất hiện trên không, đám thiên kiêu bị lưu đày đều sững sờ.
Đại ca bọn họ đang đánh nhau, thằng này xông lên làm gì? Người ta hai cái Đại Đế cảnh, ngươi thì Thánh cảnh, lên đó chịu chết à?
Đám người không hiểu, còn đám sư huynh như Vạn Tượng thì trừng mắt nhìn, lòng như treo lên.
"Từ lão tam làm cái gì vậy? Không muốn sống nữa à?"
Trong sự soi mói của mọi người, Từ Kiệt cũng không tùy tiện tới gần A Thành hai người, thấy hai người vì mình nói mà dừng động tác trên tay, Từ Kiệt đứng xa nói.
"Hai vị, vốn dĩ là đồng bào sinh ra từ một cội nguồn, cớ sao phải làm quá vậy."
"Có ý gì?"
"Dừng tay trước đi, chuyện vừa rồi có hiểu lầm."
"Hiểu lầm? Hiểu cái rắm gì, hôm nay tên chó chết này phải chết."
"Chết chính là ngươi."
"Thử xem thì biết."
Vừa nói, thấy hai người lại muốn động thủ, Từ Kiệt vội mở miệng nói.
"Hai vị chi bằng cứ tạm thời dừng tay, đợi xem hết vật này rồi quyết định, cũng không muộn mà."
Từ Kiệt đang cầm trên tay Lưu Ảnh Thạch, có thứ này, Từ Kiệt có lòng tin thuyết phục được A Thành hai người.
Bị Từ Kiệt hù dọa một phen, A Thành hai người cũng hiếu kỳ, vừa rồi sau khi uống thứ rượu kia, bọn họ đều tự nhiên mất ý thức.
Chẳng lẽ là chuyện gì đã xảy ra trong lúc đó?
Cứ tìm hiểu rõ ràng đã, dù sao đối diện với thằng chó này, muốn giết khi nào cũng được.
Nghĩ vậy, hai người miễn cưỡng nén lửa giận xấu hổ trong lòng, gật nhẹ đầu, xem như đã đồng ý với Từ Kiệt.
Thấy thế, Từ Kiệt gọi Diệp Trường Thanh, cả nhóm bốn người lại về hốc cây.
Trong hốc cây, Từ Kiệt phát lại nội dung trong Lưu Ảnh Thạch cho A Thành hai người xem.
Lần đầu thấy Lưu Ảnh Thạch, nhưng nhìn nội dung trên Lưu Ảnh Thạch, cả A Thành hai người đều ngơ ngác, mắt trừng lên như chuông đồng.
"Ở trên đó là ta?"
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào."
Chỉ thấy trên màn ánh sáng của Lưu Ảnh Thạch, A Thành hai người sau khi uống say, lúc đầu thì lảm nhảm, nhưng ngay sau đó hai người lại bắt đầu kề vai sát cánh, ôm lấy vai nhau.
Rồi sau đó mơ hồ không rõ nói chuyện, ban đầu thì mày mắng tao một câu, tao chửi mày một tiếng, rồi dần dần bắt đầu xin lỗi và nhận sai.
Dù sao lời thoại không hề có chút logic, nhưng chuyện nhận sai là thật.
Sau đó thì kết bái tại chỗ, dưới sự chứng kiến của Từ Kiệt và Diệp Trường Thanh, hai người quỳ lạy trời đất, lớn tiếng hô hào cái gì kết làm huynh đệ khác họ, về sau có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, đồng sinh cộng tử các kiểu.
Đến khi hình ảnh ghi lại trong Lưu Ảnh Thạch chiếu xong, cả A Thành hai người đều ngơ ngác tại chỗ, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Ngồi im tại chỗ, hồi lâu không nói gì, cả người như hóa đá.
Từ Kiệt cũng đợi hai người hồi phục tinh thần, mới ung dung mở miệng nói.
"Vậy nên là như vậy đấy, hai người các ngươi bây giờ đã là huynh đệ, huynh đệ sao có thể tương tàn được."
"Đừng quên, các ngươi lại còn kết bái dưới sự chứng giám của trời đất, đàn ông nhất ngôn cửu đỉnh, các ngươi không muốn trở mặt đấy chứ."
"Ta..."
Nghe vậy, hai người nhìn nhau, há hốc miệng, nhưng lại không nói được một lời nào.
Trong lòng đều nảy lên cùng một ý tưởng.
Ta lại thành huynh đệ với thằng chó này?
Đánh nhau nhiều năm như vậy, lúc nào cũng nghĩ đến việc giết chết đối phương, thế mà mẹ nó bây giờ tự nhiên thành huynh đệ, sao lại thế này chứ?
Trong lòng A Thành hai người nhất thời không thể nào chấp nhận được, không cần như vậy mà, không cần phải thành huynh đệ đâu, bọn họ là tử địch mà, phải giết chết đối phương chứ.
Thấy hai người nhất thời vẫn chưa thể chấp nhận, Từ Kiệt lại ở một bên thêm mắm thêm muối.
"Dù sao tình huống bây giờ cũng như vậy rồi, các ngươi cũng bái trời đất rồi, lại còn cả huynh đệ chi lễ nữa, muốn trở mặt vậy ta cũng chịu, bất quá đàn ông đường đường bảy thước, ta tin là các ngươi sẽ không thất tín đấy chứ."
"Huynh đệ chi lễ?"
"Đúng vậy, trước đó các ngươi không phải ngủ chung sao? Còn thân mật hơn, cái này ở chư thiên vạn giới bọn ta chính là huynh đệ rồi."
"Ngủ chung giường, chủ yếu là còn có tiếp xúc thân mật nhất, ở chư thiên vạn giới bọn ta, chỉ cần như thế thì đã là huynh đệ sinh tử cùng nhau rồi."
"Nếu ai làm ra chuyện ruồng bỏ huynh đệ, thì sẽ bị thiên hạ phỉ nhổ, cả đời không ngóc đầu lên được, lại càng không thể trở mặt."
Từ Kiệt thao thao bất tuyệt nói, khiến A Thành hai người nghe xong đều sững sờ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận