Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 857: Lần thứ nhất cầu viện (length: 8184)

Theo lời cầu cứu của Diệp Trường Thanh, mọi người trong Liên minh Linh Trù vốn đang vô cùng phẫn nộ, giờ phút này đều im lặng lạ thường.
Đồng thời, ai nấy mặt mày cổ quái, như có điều muốn nói lại thôi.
Còn tại Vân La thánh thành, đối diện với hành động kỳ lạ của mọi người trong Liên minh Linh Trù, gã chấp sự của Vân La thánh địa cùng đám tráng hán cầm đầu lúc này cũng tràn đầy nghi hoặc.
Tình huống gì thế này? Vừa rồi còn hừng hực lửa giận, sao giờ lại chẳng ai hé răng?
Sự thay đổi đột ngột này khiến gã chấp sự của Vân La thánh địa trong lòng ngờ vực, luôn cảm thấy có vấn đề nhưng không tài nào nói ra được.
Về phần Diệp Trường Thanh, sau khi thi triển phù cầu viện thì không nói thêm gì nữa, sắc mặt cũng không hề lo lắng, không rõ đang nghĩ gì.
Thực ra ý nghĩ của mọi người trong Liên minh Linh Trù rất đơn giản, đó là có chuyện lớn xảy ra.
Người của Đạo Nhất thánh địa, giờ mà biết Cơm Tổ đại nhân bị uất ức ở Vân La thánh thành, thậm chí còn bị người bày mưu hãm hại, thì làm sao nhẫn được?
Không san bằng Vân La thánh thành đã là tốt lắm rồi, chứ còn nói đến thể diện của Vân La thánh địa...
Ha, dù sao với sự hiểu biết của Liên minh Linh Trù về tông môn này, là căn bản không thể để ý nữa rồi, huống chi còn liên lụy đến Cơm Tổ đại nhân.
Thực ra suy đoán của mọi người trong Liên minh Linh Trù hoàn toàn chính xác, lúc này Đạo Nhất thánh địa quả thật đã loạn hết cả lên.
Vốn dĩ một ngày yên bình, các đệ tử kẻ tu luyện, người vừa kết thúc tu luyện thì nghỉ ngơi, trong miệng còn đang cảm thán về chuyện xảy ra với Diệp Trường Thanh.
“Ai, Trưởng lão Trường Thanh đi rồi, ta nhớ hắn quá.”
“Đúng vậy, ngày nào cũng ăn lương khô, chưa hết đâu, lương khô lại còn sắp hết nữa chứ.”
“Hết rồi sao? Chẳng phải ngươi mua hơn hai mươi hộp trước đây rồi à?”
“Thì vẫn không đủ ăn mà.”
Không có Diệp Trường Thanh ở bên, không ít đệ tử đều cảm thấy khó chịu, cứ thấy sai sai.
Ngay lúc các đệ tử đang cảm thán thì đột nhiên, trên không trung Đạo Nhất thánh địa vang lên tiếng chuông quen thuộc.
“Có người cầu viện tông môn?”
Tiếng chuông vừa vang, các đệ tử đều bất ngờ nhìn về phía chủ phong, chẳng lẽ có đệ tử nào bên ngoài gặp nguy hiểm?
Khi mới thành lập sơn môn, tự nhiên giữ lại rất nhiều thói quen vốn có của Đạo Nhất tông, trong đó có cả tiếng chuông cầu viện này.
Bất quá mới chỉ có một tiếng, cũng chưa đủ khiến các đệ tử quá xôn xao, chỉ đơn giản là tò mò.
Nhưng ngay lập tức, tiếng thứ hai, tiếng thứ ba, tiếng thứ tư, cho đến cuối cùng tiếng chuông thứ chín vang lên.
Các đệ tử hoàn toàn không thể bình tĩnh được, ai đang yêu cầu viện binh vậy?
Chuông vang lên chín lần, đó là cấp độ phong chủ hoặc trưởng lão chủ tọa cầu viện.
“Có phong chủ hay trưởng lão nào bên ngoài gặp nạn sao?”
“Không đúng, đâu nghe nói ai ra ngoài, ngoại trừ đại trưởng lão Ngô Thọ.”
“Nhưng đại trưởng lão không phải đang ở Đông Châu sao? Phù cầu viện làm gì vượt châu được?”
Trước mắt, hình như chỉ có Ngô Thọ là người cấp phong chủ và trưởng lão chủ tọa duy nhất ở bên ngoài.
Nhưng hắn đang ở Đông Châu, phù cầu viện không thể nào truyền đến Trung Châu được.
Mà chuông vang chín tiếng, điều này cho thấy đúng là người cấp phong chủ gặp nạn.
Các đệ tử bàn tán xôn xao, đột nhiên có người nhỏ giọng lên tiếng.
“Sư huynh, có phải các huynh quên mất ngoài đại trưởng lão, còn có một vị trưởng lão chủ tọa khác đang ở bên ngoài không?”
“Hả?…Ngọa Tào, không thể nào?”
Nghe vậy, các đệ tử đồng loạt tỉnh ngộ, còn một người nữa, chẳng phải là Trưởng lão Trường Thanh đó sao?
Đúng vậy, trưởng lão Trường Thanh bây giờ cũng là một trong những trưởng lão chủ tọa của Đạo Nhất thánh địa.
Chỉ có điều trong nhất thời, các đệ tử chưa kịp phản ứng.
Nếu không thể là đại trưởng lão, vậy thì chỉ có thể là Diệp Trường Thanh.
Đoán ra được Diệp Trường Thanh gặp nguy hiểm bên ngoài, điều này khiến các đệ tử hoàn toàn không giữ nổi bình tĩnh.
Không chỉ bọn họ, trong đại điện chủ phong, Tề Hùng, Hồng Tôn, cả Vân Tiên Đài, Dư Mạt, Vương Mãn và một đám lão tổ khác đều lần lượt kéo đến.
“Là ai dùng phù cầu viện? Chuông vang chín tiếng?”
“Là tiểu tử Trường Thanh.”
Tề Hùng đã sớm hỏi thăm, xác nhận là phù cầu viện của Diệp Trường Thanh, nghe vậy, ai nấy đều trầm mặt xuống, Vân Tiên Đài thì càng lớn tiếng hô.
“Còn chờ gì nữa, mau lên đường, lỡ có chuyện gì với tiểu tử Trường Thanh thì sao.”
Vân Tiên Đài kích động lạ thường, dạo gần đây ông ta cảm thấy cuộc sống của mình chẳng khác gì thần tiên.
Ngày nào cũng được thưởng thức những món ngon như vậy, lại còn có đồ nhi Hồng Tôn cất giữ những loại mỹ tửu kia, quả thực khiến người ta mê mẩn.
Giờ mà nghe tin tiểu tử Trường Thanh gặp chuyện, Vân Tiên Đài làm sao chịu được.
Nghe lời của Vân Tiên Đài, mọi người ở đây đều thúc giục Tề Hùng mau chóng hành động.
“Mở trận truyền tống, mục tiêu là Vân La thánh thành.”
Thấy vậy, Tề Hùng cũng không nói nhảm nữa, lập tức ra lệnh.
Trong nháy mắt, tất cả các đệ tử thân truyền của Đạo Nhất thánh địa, cùng với phong chủ, các trưởng lão đều vội vã chạy tới chỗ trận truyền tống.
Là một trong tam đại thánh địa, Đạo Nhất thánh địa tự nhiên có trận truyền tống riêng, hơn nữa còn đã kết nối với các thành lớn của nhân tộc ở Trung Châu.
Chỉ là, sau khi trận pháp được mở ra, Trương Thiên Trận, phong chủ của Vạn Trận phong, lại có vẻ mặt khó coi mà nói.
“Tông chủ, không kết nối được.”
“Trương Thiên Trận, ngươi rốt cuộc có được không đấy, có mỗi cái trận pháp truyền tống cũng không kết nối được?”
Nghe vậy, Hồng Tôn và đám người liền sốt ruột, đây là tiểu tử Trường Thanh gặp chuyện mà, hơn nữa hình như vẫn là lần đầu tiên Diệp Trường Thanh chủ động sử dụng phù cầu viện.
Lần trước ở Đông Châu là Kim Mẫn dùng, không phải tiểu tử Trường Thanh.
Đối mặt với sự trách móc của đám người Hồng Tôn, Trương Thiên Trận một mặt u sầu nói.
“Không phải lỗi của chúng ta, là bên Vân La thánh thành cự tuyệt.”
Việc kết nối trận pháp truyền tống cần cả hai bên cùng thao tác.
Nếu một bên từ bỏ việc kết nối, vậy thì sẽ không thể thành công.
Nghe vậy, Tề Hùng, Hồng Tôn và đám cao tầng Đạo Nhất thánh địa liền lập tức sầm mặt xuống.
“Ngươi nói là Vân La thánh thành bên kia cự tuyệt?”
“Chính xác, hơn nữa đã kết nối ba lần đều vậy.”
“Quả nhiên, đây là có mưu tính trước, sư huynh, không thể chậm trễ được, tiểu tử Trường Thanh chỉ sợ đang gặp nguy hiểm.”
“Đúng đó, theo ta thấy thì đám người trong Liên minh Linh Trù kia chỉ là một lũ ăn hại, khó mà bảo vệ được an toàn cho tiểu tử Trường Thanh, chúng ta nhất định phải mau chóng đến đó.”
“Liên lạc với Lạc Thủy thành, bảo họ kết nối trận truyền tống.”
Suy nghĩ một lát, Tề Hùng trầm giọng nói.
Lạc Thủy thành là một trong số các thành gần Vân La thánh thành nhất, trong thành cũng có trận pháp truyền tống.
Hơn nữa, với tốc độ của Vân Tiên Đài, Dư Mạt và những Đại Đế này, chỉ cần đến được Lạc Thủy thành, thì khoảng cách kia chỉ trong chớp mắt là có thể tới được Vân La thánh thành.
Giờ chỉ hy vọng Lạc Thủy thành có thể kết nối trận truyền tống, bằng không thì Tề Hùng và những người khác muốn đến Vân La thánh thành nhanh một chút thì sẽ rất phiền phức.
Nghe vậy, Trương Thiên Trận không dám chậm trễ thời gian, trực tiếp liên lạc với thành chủ Lạc Thủy thành.
Lạc Thủy thành không do Vân La thánh địa trực tiếp quản lý, bất quá hoàng triều ở đó, cũng là hoàng triều phụ thuộc Vân La thánh địa.
Chỉ có điều, may mắn là chuyện giữa Vân La thánh thành và Diệp Trường Thanh, chưa có truyền đến Lạc Thủy thành.
Đại trưởng lão Uông Lâm chắc chắn cũng không ngờ, sự tình lại phát triển đến mức này, nên tự nhiên cũng không nghĩ đến việc sớm báo tin cho Lạc Thủy thành...
Bạn cần đăng nhập để bình luận