Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1080: Một cái tổ địa đều là bẫy rập (length: 7852)

Diệp Trường Thanh đề nghị, các lão tổ đều hoàn toàn đồng ý, còn Từ Kiệt thì dựa trên ý kiến của Diệp Trường Thanh mà bổ sung thêm:
"Ngoài việc dùng trận truyền tống, chúng ta có thể tiện tay bày thêm chút bẫy rập. Dù sao chúng ta có ký hiệu riêng, người của mình đều hiểu cả."
Hả???
"Từ tiểu tử, ngươi nói bày bẫy rập là trên toàn bộ tổ địa?"
"Đúng vậy, chứ sao?"
Ngọa Tào…
Lời này của Từ Kiệt khiến cả đám lão tổ đều ngơ ngác. Thằng nhóc này hơi bị ác đó, lại đòi bày bẫy rập khắp tổ địa, nhưng mà biện pháp này cũng không tệ.
Về việc tiêu hao tài nguyên, ái chà, giàu nứt đố đổ vách cũng là tùy hứng thôi.
Từ sau khi đánh đuổi bọn Bất Tử tộc, nhân tộc bây giờ giàu có nứt đố đổ vách.
Hơn nữa lần này là năm đại bá tộc liên thủ, thì trách sao được người ta.
Chờ ra khỏi tổ địa, thế nào cũng phải đến các tộc một chuyến mới được, đến lúc đó tài nguyên hao tổn không phải lại trở về hết sao.
"Được, cứ làm như thế đi."
Rất nhanh, các lão tổ liền truyền đạt kế hoạch xuống.
Nghe vậy, đám cường giả nhân tộc đều sững sờ, có phải là hơi quá độc ác không, bày bẫy rập lung tung trên cả tổ địa, đây là không chừa đường sống cho ai mà.
Nhưng hiện tại, nhân tộc chắc chắn là cao thủ bày bẫy rập rồi, tất cả đều là do Đạo Nhất thánh địa mà ra.
Hơn nữa, nhờ không ngừng nghiên cứu, không ít cường giả nhân tộc càng lúc càng thích cảm giác bố trí bẫy rập này.
Đã dễ dàng rồi, lão tổ tông nói đánh không đánh mà thắng, không phải là như này à?
"Không cần quan tâm tài nguyên, dùng hết thì lại đi đoạt."
Cuối cùng, các lão tổ còn cố ý nhắc nhở. Nhân tộc bây giờ không thiếu tài nguyên, mà dù có thiếu thì cũng có cách kiếm thêm.
Quan trọng nhất bây giờ vẫn là phải vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, nếu không muốn thật sự bị năm đại bá tộc kia đè chết trong tổ địa, thì có nhiều tài nguyên hơn nữa đến cuối cùng cũng là vô ích, lại còn làm lợi cho người ta.
Đã quyết định kế hoạch, bước tiếp theo là chia nhau hành động.
Tổng cộng bốn đội, các lão tổ Đại Đế của tam đại thánh địa, mỗi người chỉ huy một đội. Còn lại Khí Tổ chỉ huy đám luyện khí sư phụ trách khắc họa trận truyền tống.
Diệp Trường Thanh đương nhiên là đi cùng Tề Hùng, Vân Tiên Đài bọn họ.
"Vậy hành động thôi."
Ăn uống no say, mọi người ngay tại chỗ chia ra, còn người nhân tộc ở bên ngoài nhìn thấy cảnh này thì ngơ ngác.
Sao tự dưng lại chia nhau ra thế này? Đây là muốn làm gì?
Không hiểu ý của lão tổ và các cường giả nhà mình, tình huống này...
Nhưng rất nhanh, nhiều người nhân tộc liền hiểu ra.
Bởi vì từ khi chia ra hành động, nhiều người nhân tộc thấy rằng dọc đường, các cường giả nhà mình cứ như thả rông bản thân vậy.
Trên đường đi cứ như vừa đi vừa đặt bẫy, quả thực là phát cuồng.
"Cái này, cái này, cái này... Nhiều bẫy rập thế."
"Ngọa Tào, phù triện cấp Thánh cũng mang ra dùng làm bẫy à?"
Hơn nữa lần này nhân tộc có thể nói là thực sự độc ác, cái gì phù triện cao giai, bàn trận gì cũng đều không keo kiệt mà đem ra hết.
Cũng chẳng sợ sẽ giết chết ai đó, dù sao đã thế này thì còn cố kỵ cái gì nữa.
Cứ như vậy, đông đảo cường giả nhân tộc chia nhau ra hành động, điên cuồng bố trí bẫy rập trong tổ địa.
Còn có Khí Tổ bọn họ, cũng không ngừng tay khắc trận pháp.
Khi những trận truyền tống này lần lượt hoàn thành, mọi người dựa vào bàn trận mà Khí Tổ cho trước đó có thể liên thông những trận truyền tống này trong nháy mắt.
Các tộc khác vẫn còn đang ra sức tìm kiếm hành tung của nhân tộc, hoàn toàn không biết hành động của bên nhân tộc.
Nhưng cũng có một vài nơi đã phát hiện ra.
Một đội cường giả Cổ tộc, không nhiều, cũng chỉ có bốn người.
Lúc này đang tìm theo khí tức mà nhân tộc lưu lại, truy đuổi theo một đường.
"Không sai được, khí tức này càng ngày càng đậm, bọn nhân tộc nhất định ở ngay gần đây thôi."
"Chúng ta có cần báo với lão tổ không?"
"Cứ chờ xác định vị trí của nhân tộc đã rồi tính, dù sao chúng ta cũng không vội ra tay."
"Được."
Đội Cổ tộc này vừa đi vừa thận trọng truy tìm theo khí tức, không dám chút nào có ý lơ là.
Dù sao bọn họ cũng không dám trực tiếp xông lên động thủ với nhân tộc, thế thì tự tìm chết mà thôi.
Nhưng cho dù là không gặp được nhân tộc thì, một tên cường giả Cổ tộc, hoàn toàn không để ý dưới chân, vừa bước xuống, trên mặt đất lập tức bùng phát một đạo quang mang phù triện.
"Hả???"
Ánh sáng chói mắt của phù triện bộc phát trong nháy mắt, tên Cổ tộc này ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì thấy ánh sáng ngút trời đã bao phủ lấy mình.
"Bẫy rập..."
"Chết tiệt, chắc chắn là đám nhân tộc hèn hạ."
"Đừng có chết tiệt nữa, bây giờ ta sắp chết rồi, đây mẹ nó là phù triện cấp Thánh."
"Cái gì?"
Ba tên Cổ tộc còn lại còn đang tức giận mắng thì tên Cổ tộc bị phù triện bao phủ đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Mẹ nó, đây không phải phù triện bình thường mà là phù triện cấp Thánh đấy.
Tuy tên Cổ tộc này cũng có tu vi Thánh cảnh, nhưng phù triện cấp Thánh cũng có thể gây ra uy hiếp chết người cho hắn.
Nhất là lại ở khoảng cách gần như thế, lại không có chút phòng bị, ăn trọn cú đó, cho dù không chết thì cũng phải trọng thương.
Lúc này mới gọi đồng đội đến cứu, chỉ là vừa nghe nói thằng cha này đạp trúng phải phù triện cấp Thánh, ba tên Cổ tộc khác, hoàn toàn không chút do dự, lập tức lựa chọn rút lui, tốc độ phải nói là cực nhanh.
"Cứu... Mấy người mẹ nó chạy cái gì..."
Còn tưởng rằng đồng đội đến cứu mình chứ, nhưng chỉ chớp mắt ba tên Cổ tộc đã chạy mất.
Chỉ còn lại một mình tên Cổ tộc này ngơ ngác đứng trong ánh sáng phù triện.
Mẹ nó, còn nói là không coi nghĩa khí ra gì hả?
"Nguy hiểm thật, lại là phù triện cấp Thánh."
Ba tên Cổ tộc vừa chạy xa, vẫn còn bộ dạng kinh hồn bạt vía.
Nhân tộc này đúng là có độc, phù triện cấp Thánh cũng lấy ra làm bẫy? Mấy người mẹ nó nhiều tiền quá đốt hết à?
Tuy Cổ tộc không biết luyện chế phù triện, nhưng cũng biết phù triện cấp Thánh của nhân tộc, mỗi một tờ đều có giá cực kỳ đắt đỏ.
Thậm chí rất nhiều tu sĩ nhân tộc, nếu có thể có được một tờ phù triện cấp Thánh thì đều là dùng như át chủ bài bảo mệnh.
Nhưng bây giờ, phù triện cấp Thánh trân quý như vậy mà mấy người mẹ nó lại đem ra để đặt bẫy à?
Vừa dứt lời, một đạo hỏa quang phóng lên tận trời, phù triện nổ tung, còn tên Cổ tộc kia đã bị bao phủ thì không rõ sống chết.
Uy áp kinh khủng khiến ba tên Cổ tộc còn lại lại không nhịn được lùi ra rất xa.
Mãi cho đến khi ánh sáng phù triện biến mất thì ba người này mới thận trọng tiến lên.
"Ngươi không sao chứ?"
Nhìn thấy từ xa một vật thể đen thui, trông giống đồng đội mình, ba tên Cổ tộc cẩn thận hỏi.
Nghe thấy giọng nói, tên Cổ tộc bị đốt đen kia mới giãy giụa đứng lên, vừa nãy hắn đã dùng hết sức để giữ mạng.
Nhưng không ngoài dự đoán, hắn trực tiếp bị thương nặng. Nhìn ba tên đồng đội không có một chút nghĩa khí, tên Cổ tộc này nghiến răng nghiến lợi, run rẩy đi về phía trước, trong miệng còn tức giận mắng:
"Vừa nãy mấy người chạy đi đâu đấy?"
"Cái này... cái kia..."
"Ta hỏi vừa nãy mấy người chạy đi đâu?"
Cả mặt tràn đầy tức giận, nhưng vừa dứt lời, cả người nhất thời cứng đờ tại chỗ, ánh mắt đầy tuyệt vọng nhìn xuống dưới chân, thấy một đạo trận pháp quang mang lóe lên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận