Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1817: Sư huynh, các ngươi không cần như thế (length: 8072)

Diệp Trường Thanh, Từ Kiệt, Triệu Chính Bình và các sư huynh đệ nhìn nhau, trong lòng tự nhiên hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Cũng có thể đoán được ý đồ của đám con cháu Quách gia, dù sao chuyện này đã quá rõ ràng rồi.
Vì đồ ăn của Diệp Trường Thanh, đám con cháu Quách gia cảm thấy ngại, nên lấy bảo bối trên người ra, coi như là cơ duyên, muốn tặng cho Diệp Trường Thanh.
Nhưng còn chưa kịp để bọn họ nghĩ ngợi nhiều, mấy tên con cháu Quách gia đã chạy tới, không nói không rằng kéo lấy Diệp Trường Thanh đi.
“Diệp công tử, bên kia có đại cơ duyên, vận khí của ngươi thật sự là quá tốt.”
Hả?
Bị cưỡng ép lôi đi, chẳng mấy chốc, Diệp Trường Thanh đã đến trước chỗ mà mấy người kia gọi là đại cơ duyên.
Chỉ thấy bên bờ mây trắng để một đống thiên tài địa bảo, mỗi loại đều ít nhất là cấp Tiên, mà trong đó còn có mấy viên đan dược.
“Diệp công tử, đây đều là bảo bối đấy, trước kia có muốn cũng khó thấy.”
Hả?
Mấy tên con cháu Quách gia xung quanh vẫn giả bộ mặt hưng phấn nói, giống như thật sự là do vận may vậy.
Bọn họ cũng lo trực tiếp đưa cho Diệp Trường Thanh, Diệp Trường Thanh sẽ từ chối, nên mới nghĩ ra biện pháp này.
Nhưng nhìn đống thiên tài địa bảo trước mặt với đủ các chủng loại, thậm chí thuộc tính khác biệt một trời một vực, mà khoa trương nhất là còn có cả đan dược, cái này thì mẹ nó là cơ duyên gì chứ?
Đan dược có thể mọc ra bỗng dưng được sao?
Đối mặt với vẻ mặt hưng phấn của đám con cháu Quách gia, Diệp Trường Thanh lộ vẻ bất đắc dĩ nói:
"Chư vị sư huynh, ta biết hảo ý của các ngươi, sư đệ cũng xin nhận tấm lòng, chỉ là cái này..."
Nhưng Diệp Trường Thanh chưa nói hết câu, mới nói được nửa chừng, đám người Quách gia kia đã ngẩn người ra, rồi im bặt.
Lập tức bọn họ kinh ngạc nhìn Diệp Trường Thanh nói:
“Diệp sư đệ, ngươi đã nhìn ra rồi sao?”
Hả?
Nghe câu này, khóe miệng Diệp Trường Thanh không nhịn được run rẩy, cái này còn cần ta phải nhìn sao? Chính các ngươi đã nói rõ rồi đấy.
Đan dược có thể tự dưng xuất hiện ở nơi hoang vu này sao?
Diệp Trường Thanh nhất thời không biết trả lời đám người kia thế nào.
Chuyện rõ ràng như vậy, ngươi có muốn mình tiếp tục giả vờ hồ đồ cũng khó, chân tướng đập vào mặt rồi, còn bắt mình giả ngốc, độ khó hơi cao đấy.
Tuy không trả lời, nhưng ở đây vô thanh thắng hữu thanh.
Nhất thời, ánh mắt của Diệp Trường Thanh và đám con cháu Quách gia giao nhau, cả hai đều rơi vào trầm mặc, không ai biết phải nói gì.
...
Sau một hồi bận rộn bên bờ sông, mọi người đã bắt được cá bơi và xử lý xong, được Diệp Trường Thanh chế biến thành một nồi lẩu mỹ vị.
Mùi vị kia khiến đám người Quách gia kinh động như gặp thiên nhân.
Đặc biệt là những người không thuộc thứ hai danh sách, dù sao trước đó bọn họ không có được ăn, giờ được ăn cá bơi này, đơn giản là ngon đến mức muốn nuốt cả lưỡi.
Mỗi người ăn liền mấy chén cơm lớn, lúc này mới thỏa mãn, Diệp Trường Thanh nhìn đám con cháu Quách gia, cũng cười lắc đầu.
Những loại thiên tài địa bảo, đan dược pháp khí kia, Diệp Trường Thanh không thể từ chối đám sư huynh đệ Quách gia, sau khi bị người thứ hai trong danh sách yêu cầu không được từ chối, cuối cùng vẫn nhận.
Vốn dĩ Diệp Trường Thanh định cho Từ Kiệt bọn họ,
nhưng cả năm người nói gì cũng không chịu nhận, cuối cùng trải qua một phen kéo đẩy, những pháp bảo bảo mệnh được Diệp Trường Thanh giữ lại.
Còn những thiên tài địa bảo cùng đan dược dùng để tu luyện, đều cho Từ Kiệt, Triệu Chính Bình bọn họ.
Tuy nói Từ Kiệt bọn họ đều đột phá Đại Thánh cảnh, nhưng Đại Thánh cảnh vẫn còn quá yếu, chưa đạt tới Đại Đế.
Mà Diệp Trường Thanh lại không cần đến những thứ này, giữ lại cũng chỉ lãng phí, chi bằng đưa cho Từ Kiệt bọn họ để tăng thực lực lên nhanh hơn.
Nhận được nhiều đồ tốt như vậy, sư huynh đệ bọn họ vô cùng cảm kích đám người Quách gia.
Thế nhưng, lúc này đám con cháu Quách gia lại có chút lúng túng.
Sau khi nếm qua canh chua cá do Diệp Trường Thanh nấu, trong lòng mọi người chỉ còn nhớ đến món mỹ vị đó, hoàn toàn không có tâm tư nghĩ đến chuyện khác.
Nhưng hiện tại, "cơ duyên" vừa nãy đã bị Diệp Trường Thanh nhìn thấu, giờ muốn mà không có nữa thì bởi vì thèm ăn của bản thân, mà làm lỡ cơ duyên của Diệp Trường Thanh thì trong lòng quả thực là có chút không đành.
Chủ yếu nhất là lo Diệp Trường Thanh sẽ sinh lòng không vui.
Nhưng nếu cứ để mọi người tiếp tục xuất phát như vậy, thì họ lại không nỡ.
Nhưng vừa nãy làm thế thì rõ ràng không được, Diệp Trường Thanh đã triệt để nhìn thấu rồi, không thể sập bẫy lần nữa.
"Huynh trưởng, giờ làm sao?"
"Làm, làm cái gì mà không biết?"
"Ngươi có mặt mũi nào không?"
"Ta..."
"Diệp công tử người ta không nhận cơ duyên, trong lòng nếu không vui với chúng ta thì sau này ngươi còn muốn được ăn cơm à? Đến lúc đó chỉ cần một câu, ngươi tin không ngươi đến chỗ xếp hàng còn không có."
"Vậy giờ phải làm sao?"
Đám người ngươi một lời ta một câu truyền âm bàn bạc, cuối cùng tất cả đều nhìn về phía người thứ hai trong danh sách.
Rõ ràng người thứ hai là người đáng tin cậy nhất trong đám sư huynh đệ, bây giờ mọi người không có cách nào, nên tự nhiên chỉ có thể xem người thứ hai có ý kiến hay không.
Dù sao vừa rồi cái biện pháp đó cũng là do người thứ hai nghĩ ra, tuy bị mọi người làm hỏng, nhưng dù vậy, mọi người vẫn cảm thấy đó là một biện pháp tốt, chỉ là mình không xử lý tốt mà thôi.
Đối mặt với ánh mắt chăm chú của đám sư huynh đệ, người thứ hai trong danh sách trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi truyền âm nói:
“Trực tiếp đưa bảo vật, Diệp sư đệ e rằng không nhận, có ăn thì bọn ta cũng không phải người như thế.”
Thì là như vậy đấy, nhưng vấn đề là bây giờ phải làm sao?
Đám huynh đệ vừa muốn ăn, lại không có ý tốt để ăn không, sợ làm Diệp Trường Thanh ghét bỏ.
May thay, người thứ hai trong danh sách cũng không thừa nước đục thả câu, dừng một chút, rồi nhanh chóng nói tiếp:
“Cho nên, ta thấy chúng ta tự mình đi một chuyến nửa đoạn đường phía sau, để Diệp sư đệ ở lại nấu cơm, chúng ta đi cướp đoạt cơ duyên, đến lúc đó cướp đoạt được lại đem toàn bộ chuyển cho Diệp sư đệ, như vậy chắc sẽ được.”
Lời này vừa nói ra, đám con cháu Quách gia hai mắt đều sáng lên.
Đúng a, vừa rồi chuyện này hỏng, thì bây giờ trực tiếp làm thành cơ duyên thật là xong chứ gì.
Không phải muốn cơ duyên sao, ta cướp được cho ngươi chính là, như thế cũng không tính là ăn không, đối với bên Diệp Trường Thanh cũng coi như có bàn giao.
Nhất thời, các sư huynh đệ nhao nhao gật đầu, bày tỏ tán thành ý kiến của người thứ hai trong danh sách, đây quả thật là ý kiến tốt nhất trước mắt.
Đám con cháu Quách gia đang truyền âm bàn bạc, Diệp Trường Thanh ở gần đó lại vẻ mặt cổ quái nhìn bọn họ.
Tuy rằng bọn họ dùng linh lực truyền âm giao lưu, Diệp Trường Thanh hoàn toàn không biết bọn họ đang nói cái gì, nhưng chỉ cần nhìn thần sắc của bọn họ, Diệp Trường Thanh đã biết, chắc chắn họ đang âm mưu chuyện gì.
Mà chuyện này... Diệp Trường Thanh cũng đoán được sơ qua, chỉ muốn nói thật sự không cần thiết, trước đó đám con cháu Quách gia đã tự bỏ tiền túi ra, cho những bảo vật đó đã đủ nhiều rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận