Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1521: Ngươi thật cầm đầu bếp không làm người (length: 8193)

Tốt, tốt, tốt, bọn ngươi đám tinh phỉ bây giờ cũng chơi kiểu này phải không.
Đối mặt không nói hai lời, trực tiếp thì mở bí pháp, bảy tên Đế Tôn tinh phỉ, Hắc Nham giới bốn tên Đế Tôn cũng cắn răng một cái, đồng dạng mở bí pháp.
Chỉ là song phương đều mở bí pháp, tình thế căn bản không có gì thay đổi, cũng liền trở lại như trước.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, bảy tên Đế Tôn tinh phỉ đúng là bọn ngoan cố.
Thấy Hắc Nham giới bốn tên Đế Tôn cũng mở bí pháp, bảy người cắn răng một cái, mẹ nó, thiêu đốt tinh huyết.
Lần này thì làm bốn tên Đế Tôn Hắc Nham giới nhìn trố mắt.
Không phải, các ngươi làm cái gì vậy, dùng bí pháp còn chưa đủ, mẹ nó giờ còn lôi cả tinh huyết ra.
Tốt, tốt, tốt, tốt, đông người hiếp ít người coi như xong, còn chơi như thế đúng không.
Bốn tên Đế Tôn Hắc Nham giới cũng bị ép tới mức bốc hỏa, cũng thiêu đốt tinh huyết.
Rõ ràng không cần thiết đánh thành như vậy, nhưng giờ song phương hoàn toàn là lấy mạng ra đánh.
Trần gia đám người ở một bên khác, thấy thì mở bí pháp, lại thì đốt tinh huyết, ai nấy đều trầm mặc.
Bây giờ lại liều mạng như vậy sao? Nhưng mà bốn tên Đế Tôn Hắc Nham giới liều mạng thì bọn họ còn hiểu, nhưng bọn tinh phỉ liều mạng thế làm gì, chẳng có lý do gì a.
Ba vị lão tổ Trần gia cũng đều nhìn nhau.
Đám tinh phỉ này đúng là hung hãn, nhìn thấy mà bọn họ đều thấy tê cả da đầu.
Bất quá ngay khi ba lão tổ Trần gia đang ngơ người, Trần gia Tam Tổ bỗng nhận được âm thanh của Diệp Trường Thanh, giọng điệu có hơi không vui.
"Tiền bối, các ngươi cứ đứng nhìn như vậy có hơi không ổn nhỉ?"
Diệp Trường Thanh bây giờ cái gì cũng kệ, chỉ muốn giết chết bốn tên Đế Tôn Hắc Nham giới, cái gì mẹ nó thủ lĩnh tinh phỉ, cái gì mẹ nó tiểu bạch kiểm.
Trước đó còn không để ý đến Trần gia, nhưng ngoảnh đầu nhìn lại, lúc này mới thấy, đám Trần gia này đánh tới giờ mà hình như vẫn chưa ra tay thì phải.
Các ngươi mẹ nó đứng đó xem náo nhiệt hả?
Chúng ta đến cứu các ngươi, mà các ngươi thì nhìn chúng ta đánh nhau như thế? Sau đó coi như không thấy?
Nhận được âm thanh của Diệp Trường Thanh, Trần gia Tam Tổ ngượng ngùng nhìn về phía chiến hạm trong tinh không.
Vừa đúng lúc đó Diệp Trường Thanh cũng nheo mắt nhìn về phía hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, đối diện với ánh mắt dò xét của Diệp Trường Thanh, dù cho Trần gia Tam Tổ da mặt dày cũng có hơi không nhịn được.
Rõ ràng chỉ đối diện một tiểu bối tu vi Đại Thánh, mà lúc này Trần gia Tam Tổ lại có chút thẹn quá hóa run.
Thấy sắc mặt Trần gia Tam Tổ không được tốt, Trần gia Nhị Tổ lên tiếng hỏi.
"Lão tam, ngươi sao vậy? Mặt đỏ lên rồi."
"Không có gì, nhị ca, chúng ta cứ đứng nhìn như vậy có phải không ổn không?"
"Hả?"
"Này, người ta tốt xấu cũng đến cứu chúng ta."
"Có điều đây là tinh phỉ mà."
"Ngươi không cần quan tâm hắn tinh phỉ hay không, nhưng người ta tốt xấu đã cứu chúng ta, chúng ta không ra tay, chuyện này không thể chấp nhận được."
Trần gia Nhị Tổ và Đại Tổ đều còn chưa nhận ra vấn đề.
Mãi đến khi nghe được lời này của Trần gia Tam Tổ, hai người mới sửng sốt một chút, lập tức gật gật đầu, cũng phải như thế.
Tinh phỉ thì thế nào, tốt xấu gì người ta cũng là ân nhân cứu mạng của Trần gia.
Người ta ở đó liều mạng, ngươi nhìn xem, bảy tên Đế Tôn tinh phỉ kia, thì thi triển bí pháp, thì thiêu đốt tinh huyết, mà bọn họ lại đứng một bên nhìn, đúng là có chút không ổn.
Lúc này Trần gia vung tay hét lớn một tiếng.
"Anh em Trần gia, theo ta giết!"
Sao lại có chuyện nhìn ân nhân cứu mạng liều mạng, mà mình đứng một bên xem kịch vui như vậy được.
Dưới sự chỉ huy của ba vị lão tổ Trần gia, Trần gia cũng tham gia vào chiến đấu.
Trước đó bị Hắc Nham giới đánh cho chạy trối chết, nhưng giờ đây, có đông đảo tinh phỉ trợ giúp, đám Trần gia quả thực là như hổ vào bầy dê.
Nỗi uất ức dồn nén bấy lâu nay, trong khoảnh khắc này đã bùng nổ.
Ba vị lão tổ Trần gia cũng nhắm thẳng đến bốn tên Đế Tôn Hắc Nham giới mà xông tới.
"Lũ khốn, nhận lấy cái chết."
Vốn đang bị áp lực lớn như núi đè nặng, giờ lại thấy ba vị lão tổ Trần gia cũng tham gia vào chiến đấu, bốn tên Đế Tôn Hắc Nham giới trong lòng càng thêm tuyệt vọng.
Thấy đám Trần gia cũng đã nhập cuộc chiến, Diệp Trường Thanh lúc này mới hài lòng gật đầu, không tệ, không tệ.
Cuối cùng cũng yên tĩnh được rồi.
Chưa đầy mấy hơi thở, liền nghe một tiếng hét giận dữ truyền đến.
"Chúng ta chặn con đàn bà kia, ba người các ngươi bắt lấy thằng tiểu bạch kiểm kia, phải nhanh lên."
Hả?
Nhìn theo hướng âm thanh, chỉ thấy một đội hơn chục tu sĩ đen thui, không biết bằng cách nào đã đột phá được vòng vây của đông đảo tinh phỉ.
Dẫn đầu là tám tên tu sĩ Đại Đế, ngoài ra còn có ba tu sĩ cảnh giới Đại Thánh.
Người vừa nói cũng là một tên tu sĩ Đại Đế trong số đó.
Ý tứ rất rõ ràng, tám người bọn chúng liều chết chặn Thu Bạch Y, để ba tên Đại Thánh tu sĩ khác tranh thủ thời gian, bắt sống mình.
Thấy đám hơn chục người này lại xông về phía mình, sắc mặt Diệp Trường Thanh đen xì.
Không biết đám hơn chục người này có thi triển bí pháp, rồi đốt tinh huyết, còn nuốt cả đan dược, cuối cùng được sự yểm trợ liều chết của các tu sĩ Hắc Nham giới khác, mới đột phá vòng vây của đông đảo tinh phỉ mà xông ra.
Nhưng đối với Diệp Trường Thanh mà nói, chuyện này căn bản không quan trọng.
Mấy tên Hắc Nham giới này, thật là không coi ai ra gì mà.
Thế nào, ai cũng có thể tùy tiện bắt sống mình hả?
Dưới sự chú ý của Diệp Trường Thanh, đám người này đã lao đến trước mặt Diệp Trường Thanh và Thu Bạch Y.
Tám cường giả Đại Đế, không chút do dự, lập tức liên thủ đánh Thu Bạch Y một chưởng.
Thu Bạch Y cũng không để ý chút nào, trực tiếp nghênh đón.
Tám tên Đế Tôn có thể cản cô ta một thời gian, nhưng cũng chỉ có vậy thôi.
Còn về sự an toàn của Diệp Trường Thanh, cô ta không lo một chút nào, cứ như là Bạch Tiên Nhi là người chết vậy.
Thế nhưng lần này, Diệp Trường Thanh căn bản không cho Bạch Tiên Nhi cơ hội ra tay.
Ngay lúc ba tên tu sĩ Đại Thánh vừa mở miệng, hô một câu.
"Cùng xông lên, bắt nó trước rồi tính, đừng lãng phí thời gian...."
Lời còn chưa dứt, không đợi Bạch Tiên Nhi ra tay, bịch một tiếng, tu sĩ Đại Thánh vừa nói, đã bị Diệp Trường Thanh một chưởng đánh bay ra ngoài.
Sát thương thì không lớn, nhưng tính sỉ nhục cực mạnh, ngay cả hai người còn lại cũng không thấy Diệp Trường Thanh ra tay thế nào.
Vẻ mặt khiếp sợ nhìn đồng đội bị bay ra ngoài, sau đó quay đầu nhìn Diệp Trường Thanh đang từng bước một, lơ lửng trên không đi đến từ boong tàu, hai người hoàn toàn không hiểu chuyện gì.
Vừa nãy là ai ra tay? Gặp ma rồi?
Sắc mặt Diệp Trường Thanh tái mét, sát khí trong mắt lóe lên, hắn thật sự ghét cay ghét đắng lũ người Hắc Nham giới này.
Mình đúng là không thích chiến đấu, càng không thích cùng người khác liều mạng, nhưng mẹ nó, quả hồng mềm cũng không phải cứ thế mà nắn bóp được.
Lộn qua lộn lại mà nắn? Thật sự cho rằng mẹ nó mình không còn cách nào khác sao.
Bạch Tiên Nhi ban đầu vốn chuẩn bị ra tay, thấy bộ dạng này của Diệp Trường Thanh, cũng tạm thời nín nhịn, không ra tay nữa.
Tiếp xúc với Diệp Trường Thanh lâu như vậy, Bạch Tiên Nhi cũng rõ, đừng nhìn Diệp Trường Thanh bình thường gần như không ra tay, nhưng chiến lực của hắn tuyệt đối thuộc top đầu trong cùng giai.
Tu vi Đại Thánh viên mãn, theo Bạch Tiên Nhi thấy, Diệp Trường Thanh dù có đối đầu với cường giả Đại Đế nhập môn, cũng có thể đánh một trận, cộng thêm cả thân pháp bảo hộ mệnh kia, tự bảo vệ bản thân thì không có vấn đề gì.
Chỉ có ba tên Đại Thánh thôi, còn chưa có nguy hiểm gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận