Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1132: Ngươi quản cái này gọi thử đồ ăn? (length: 7600)

Nhìn một đám lão tổ Thạch tộc, nịnh nọt hết cỡ, kết quả là chỉ vì ăn đồ nóng hổi.
Lão tổ Man tộc, Cổ tộc, Bất Tử tộc thì khịt mũi coi thường, các ngươi mẹ nó nói dối cũng không thèm nháp trước.
Chỉ vì một miếng cơm, các ngươi có thể làm tới mức này sao? Ma mới tin!
Vậy mà, đám lão tổ nhân tộc như Vân Tiên Đài, Vân La thánh chủ lại tin, ai nấy đều cười gật đầu.
"Dễ nói, sau này có cơ hội thì cứ đến ăn."
"Thật sao?"
Nghe vậy, các lão tổ Thạch tộc vui mừng khôn xiết, mắt như sắp xuất hiện sao.
"Đương nhiên rồi."
"Tốt, tốt, tốt, đa tạ thượng tộc, đa tạ thượng tộc."
Nghe vậy, các lão tổ Thạch tộc vô cùng phấn khích, vừa nghĩ đến sau này được thường xuyên ăn đồ ăn do Diệp Trường Thanh nấu, họ mừng rơn.
Thỏa mãn, đều thỏa mãn cả rồi.
Nhìn đám lão tổ Thạch tộc hớn hở như vậy, các lão giả ba tộc còn lại thì nhíu mày.
Diễn xuất của đám lão tổ Thạch tộc này đã giỏi tới vậy rồi sao? Bằng nhãn lực của bọn họ, cũng chẳng thấy có gì không ổn.
Trông giống như là thật sự cao hứng vậy.
Nhưng mà, chuyện này có thể nào? Mẹ nó, chỉ là một bữa cơm thôi mà, có thể khiến các ngươi cao hứng tới vậy sao?
Diễn, chắc chắn là diễn, chỉ là diễn xuất của các lão tổ Thạch tộc đã đạt tới trình độ thuần thục, giả như thật rồi.
Nhưng ngẫm lại thì cũng đúng, Thạch tộc trước kia đã từng lừa gạt cả bọn họ mà không hề để lộ sơ hở nào, có diễn xuất này thì cũng chẳng có gì lạ, nếu không thì sao lừa được họ chứ.
Càng nghĩ vậy, các lão tổ ba tộc càng nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên, lũ này đúng là một đám hai mặt.
Công phu nịnh nọt thì luyện tới cực hạn, chính đạo không đi, lại chỉ giỏi gian tà phải không?
Đúng lúc các lão tổ ba tộc âm thầm khinh bỉ, một mùi thơm bỗng dưng bay tới.
Các lão tổ ba tộc vừa ngửi được, sắc mặt liền biến đổi.
"Mùi vị này..."
"Tê..."
Chưa từng ngửi thấy mùi thơm nào như thế, mà trong nháy mắt đã khiến các lão tổ thèm thuồng, chỉ ngửi thấy mùi thơm này thôi mà họ đã không thể chờ đợi nổi rồi.
Liếc mắt nhìn nhau, chẳng lẽ lát nữa sẽ được ăn đồ này sao?
Nếu đúng là vậy, thì...
Ánh mắt lại nhìn về phía đám lão tổ Thạch tộc, nhất thời, các lão tổ ba tộc có vẻ như đã hiểu ra đôi chút.
Lời lão tổ Thạch tộc nói không phải là thật sao?
Dù sao thì mùi thơm này, họ sống ngần ấy năm, cũng chưa từng ngửi thấy bao giờ.
Tuy rằng nhân tộc có nhiều món ngon thật đấy, nhưng đối với những người sống lâu như bọn họ thì cũng không phải chưa từng nếm thử.
Mấy món do đầu bếp nhân tộc làm, họ ăn thì cũng chỉ có vậy.
Mới mẻ thì cũng còn có hứng, nhưng tuyệt không đạt đến mức độ hấp dẫn quá lớn.
Nhưng mùi thơm này thì lại hoàn toàn khác, các lão tổ ba tộc chỉ mới ngửi thôi mà đã thấy thèm thuồng.
Còn những người khác ở đó, lúc này cũng đều đã thèm nhỏ dãi.
Mùi thơm xuất hiện, chứng tỏ sắp được ăn cơm rồi.
Vân Tiên Đài nhắm mắt tận hưởng, trong miệng còn lẩm bẩm.
"Tay nghề của Trường Thanh tiểu tử lại tiến bộ rồi."
"Đúng vậy, cảm giác ngon hơn trước nhiều."
"Lão phu đi xem nhà bếp một chút, có gì giúp được không."
"Ta cũng đi."
"Cùng đi cùng đi."
"Chút chuyện này sao còn cần phiền đến thượng tộc, bọn ta đi là được rồi."
"Mẹ nó chờ ta với."
Ban đầu thì còn có vẻ bình thường, nhưng nói qua nói lại, người ta nối tiếp nhau đứng dậy, nhanh chân hướng nhà bếp đi tới.
Vân Tiên Đài, Vân La thánh chủ và các lão tổ nhân tộc thì không nói, nhưng thấy các lão tổ Thạch tộc, lão tổ Tinh Linh tộc, còn có lão tổ Mị tộc cũng vội vã đi theo, các lão tổ ba tộc có chút ngơ ngác.
Trong chớp mắt, trong sân chỉ còn lại bọn họ.
Các lão tổ ba tộc nhìn nhau, trong mắt đều tràn đầy vẻ mờ mịt.
Lũ này đi đâu hết vậy? Đến cả một câu chào cũng không có đã đi rồi?
Mà, ăn cơm thì cứ ăn thôi, có gì phải ra tay giúp chứ? Hơn nữa còn cần một đám Đại Đế lão tổ ra tay giúp đỡ sao?
Hay là, giúp mang đồ ăn ra?
Các lão tổ ba tộc càng lúc càng không hiểu cái sự việc kỳ quặc này.
Chuyện gì thế này, thật không thể nào hiểu được, Đại Đế lão tổ mà lại đi bưng đồ ăn sao?
"Chúng ta làm sao bây giờ?"
"Có đi giúp không?"
"Ngươi nhìn còn chỗ cho chúng ta sao?"
Hả???
Nghe vậy, các lão tổ ba tộc nhìn về phía nhà bếp, lập tức thì ngây người.
Tình hình mẹ nó thế nào, một cái nhà bếp nhỏ bé này, lúc này căn bản không chen vào nổi.
Mấy lão tổ Mị tộc, Tinh Linh tộc, Thạch tộc chen chúc ở ngoài cửa, ai nấy cũng sốt ruột, vừa chen, vừa đưa cổ vào trong nhìn.
"Đừng có mà chen lấn nữa, hết chỗ đứng rồi."
"Vậy thì các ngươi ra đi."
"Tề Hùng, rốt cuộc ngươi có ra không đấy?"
Một lão tổ Mị tộc nhẹ giọng quát lên, nhưng Tề Hùng trong phòng lại không hề đáp lại.
Lúc này làm sao có thể ra ngoài được chứ, mọi người xông vào nhà bếp, chỉ thấy từng bàn từng bàn đồ ăn tinh xảo bày ra trước mắt.
Lúc này làm sao còn nhịn nổi, Tề Hùng tốc độ nhanh nhất, nhanh như chớp xông tới, vồ lấy đồ ăn mà ăn, còn nói.
"Ta giúp các ngươi thử đồ ăn."
Vừa ăn, vừa lắc đầu nói.
"Món này không được, không ăn được, các ngươi nghe ta, ăn món khác đi."
Nhìn thấy khóe miệng của Tề Hùng cứ toe toét mãi, ai mà thèm nghe hắn nói chứ.
Mồm ngươi còn muốn ngoác tới mang tai kia kìa, lúc này còn bảo chúng ta không được ăn sao? Ma nó tin!
Vì vậy những người khác cũng không nói hai lời, trực tiếp tiến lên, ai cũng làm bộ nói.
"Ăn không ngon sao? Đâu có thể nào, để ta thử."
"Lão già nhà ngươi biết nếm gì chứ, cho ngươi nếm thì chỉ phí đồ ngon thôi, vẫn nên để ta nếm."
"Không không không, ta hiểu rõ tay nghề của tiểu tử Trường Thanh nhất, để ta nếm mới đúng."
"Mấy người đàn ông các ngươi, sao mà làm được cái việc tỉ mỉ này chứ, vẫn nên để Dao Trì thánh địa ta đi."
"Không, ta tới."
"Ta tới."
Chớp mắt, mọi người liền tranh nhau trong bếp.
Nói là thử đồ ăn, nhưng đợi mọi người tản ra, một bàn đầy đồ ăn chỉ còn lại cặn bã.
Các lão tổ Thạch tộc, Tinh Linh tộc, Mị tộc đứng đằng sau thấy vậy, lập tức ngớ người, các ngươi bảo cái này là thử đồ ăn sao?
Các ngươi thử món gì vậy? Chả nhẽ thử xong cái bàn đồ ăn đã cạn veo rồi?
Quả là vô lý, thấy đồ ăn chỉ còn cặn, các lão tổ Thạch tộc, Tinh Linh, Mị tộc làm sao nhịn được nữa.
Thấy Diệp Trường Thanh mang bàn mới vừa ra nồi xuống, các lão tổ ba tộc triệt để luống cuống, bởi vì Vân Tiên Đài và những người khác lại xúm vào.
"Lại thêm một món ngon nữa, để lão phu nếm thử, xem mùi vị thế nào."
"Đã bảo ngươi có biết nếm gì đâu, thứ này vẫn phải để ta mới đúng."
"Được rồi, hai người các ngươi chẳng hiểu gì cả, vẫn để ta đi."
"Đừng có túm tay ta, đang thử đồ ăn đấy, ngươi kéo ta làm gì?"
"Mấy người ăn vài miếng thôi, gọi là thử đồ ăn à? Chừa lại cho ta nữa chứ."
"Vừa nãy ăn ngấu nghiến, chưa nếm ra vị gì, đợi lão phu ăn thêm miếng nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận