Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1347: Nam nhân đều ưa thích ôn nhu nữ nhân (length: 7719)

Thanh Yên cũng không biết vì sao mình lại bị Thu Bạch Y mang về Bạch Tùng cốc.
Mà theo nàng biến mất, Nhạc Dương thành đã hoàn toàn loạn lạc.
Không chỉ đám người buôn phấn bán son, mà ngay cả không ít nam tu sĩ trong thành, sau khi nghe tin Thanh Yên biến mất, cũng đều gia nhập đội tìm kiếm.
Toàn bộ Nhạc Dương thành bị lật tung từ trong ra ngoài không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng Thanh Yên.
"Đáng chết, rốt cuộc là ai, dám bắt cóc Thanh Yên hoa khôi."
"Bọn hộ vệ ở các câu lan các ngươi đều là lũ ăn hại sao, một hoa khôi lớn như vậy, nói mất là mất?"
"Không có Thanh Yên, sau này ta sống thế nào đây."
Toàn bộ Nhạc Dương thành đều náo loạn, còn Thanh Yên thì không hề hay biết chuyện này, lúc này nàng đã ở trong động phủ của Thu Bạch Y.
Thu Bạch Y tiện tay lấy cho nàng một bộ quần áo chấp sự của Bạch Tùng cốc.
"Mặc vào, sau này khi ra ngoài, ngươi cứ nói là thị nữ của ta."
"Dạ."
Thanh Yên cung kính gật đầu, không dám có chút phản đối.
Rất nhanh nàng đã thay đồ xong, vốn là đệ nhất hoa khôi Nhạc Dương thành, dù mặc quần áo của Bạch Tùng cốc thì Thanh Yên vẫn đẹp tuyệt trần.
Chỉ là khi đứng bên cạnh Thu Bạch Y thì có vẻ hơi tự ti mặc cảm, không thể so sánh được, ánh sao sao có thể so được với ánh trăng rằm.
Nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ cơm, Thu Bạch Y liền dẫn Thanh Yên tới nhà ăn.
Một mặt là để ăn cơm, mặt khác là để Thanh Yên tận mắt nhìn Diệp Trường Thanh, để nàng bày mưu tính kế cho mình.
"Ngươi hãy quan sát kỹ Trường Thanh đi, sau này giúp ta nghĩ cách."
"Dạ, cốc chủ cứ yên tâm."
Trong lòng Thanh Yên cũng tò mò, rốt cuộc là nam nhân như thế nào mà khiến Thu Bạch Y thích nhưng lại không chiếm được, đó phải là một kỳ nam tử ra sao.
Nhưng khi Thu Bạch Y mang nàng vào nhà ăn, đồng thời bí mật truyền âm cho nàng thì Thanh Yên vẫn còn ngơ ngác.
"Đầu bếp?"
Nàng nghĩ rằng người mà Thu Bạch Y thích, có thể là đại năng của giới nào đó, hoặc là một nhân vật nào đó khác thường khó lường.
Nhưng không ngờ người này lại chỉ là một đầu bếp.
Ánh mắt nhìn theo hướng Thu Bạch Y nói, Thanh Yên sững sờ.
Trước đó trong lòng còn coi thường, nhưng khi nhìn thấy Diệp Trường Thanh, Thanh Yên cảm thấy mình thật thiển cận, đẹp trai quá.
Từ dung mạo đến khí chất, Diệp Trường Thanh đều là người đàn ông đẹp trai nhất mà Thanh Yên từng gặp.
Chỉ xét về bề ngoài, Thanh Yên cảm thấy Diệp Trường Thanh hoàn toàn xứng với Thu Bạch Y.
Thanh Yên bí mật quan sát Diệp Trường Thanh, còn Thu Bạch Y lúc này đã đi đến trước mặt Diệp Trường Thanh, cười nói.
"Trường Thanh, ta về rồi."
"Cốc chủ."
"Đây là linh quả ta mang cho ngươi, vị rất ngon đó, ta vẫn rất thích ăn."
Nói chuyện xong, Thu Bạch Y lấy từ trong không gian giới chỉ của mình ra một bàn linh quả.
Đối với chuyện này, Diệp Trường Thanh đã không còn ngạc nhiên, người phụ nữ này lần nào đến cũng mang đồ cho mình.
Diệp Trường Thanh mặt lạnh nhạt gật đầu.
"Để đó đi."
"Ngươi nhớ ăn nha."
"Cốc chủ, có thể ăn cơm được chưa, người không ăn sao?"
"Ăn chứ."
Người phụ nữ này cứ quấy rầy đạo tâm của ta, ta Diệp mỗ sao có thể để ngươi vừa ý.
Thu Bạch Y lấy một bát cơm, Thanh Yên đi theo bên cạnh nàng, cũng may mắn có được một bát.
Nhìn trong sân càng lúc càng đông đệ tử Bạch Tùng cốc, chấp sự, trưởng lão, Thanh Yên lại càng thêm kỳ lạ.
Cái Bạch Tùng cốc này là sao vậy, không lo tu luyện, cơm thì lại rất tích cực, đây chẳng phải là phí hoài tu vi sao?
Thanh Yên làm sao biết, đồ ăn của Diệp Trường Thanh không những vị ngon tuyệt đỉnh, mà còn không ảnh hưởng đến việc tu luyện, mà còn hỗ trợ tu luyện rất nhiều.
Thời gian trôi qua, số đệ tử biết bí mật của nhà ăn càng ngày càng nhiều.
Điều này khiến những đệ tử ban đầu đầy bất đắc dĩ, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể ăn ngày nào hay ngày đó.
Sau này e rằng cơm ăn sẽ ngày càng khó hơn thôi.
Từng đám đệ tử lấy đồ ăn, tùy tiện tìm một chỗ rồi bắt đầu ăn, cái tướng ăn đó, hoàn toàn khác một trời một vực với ấn tượng của bên ngoài về Bạch Tùng cốc.
Đây là tiên nữ mà ngoại giới nói sao?
Nhìn từng khuôn mặt xinh đẹp của các đệ tử Bạch Tùng cốc, ăn một cách hùng hổ, miệng đầy mỡ, giống như lũ quỷ chết đói đầu thai vậy.
Thanh Yên cảm thấy, mọi thứ về Bạch Tùng cốc trong nàng đều đã hoàn toàn sụp đổ.
Đâu rồi những đệ tử Bạch Tùng cốc ôn nhu, lịch sự, tài trí, dịu dàng mà nàng từng ấn tượng? Đều đi đâu hết cả rồi?
Sao trước mặt nàng, mấy đệ tử Bạch Tùng cốc này cho nàng cảm giác giống như từng tên đại hán thích móc chân vậy?
Ngay cả nam nhân ăn cơm cũng không có phóng khoáng như thế đi.
Trong lòng Thanh Yên chấn kinh, vô tình gắp một miếng đồ ăn.
Một giây sau, nàng cũng biến thành giống đám đệ tử, đầu muốn vùi cả vào trong bát.
Lúc này còn quan tâm đến khí chất tao nhã gì nữa, đồ ăn này ngon quá.
Bản thân ăn qua không ít mỹ vị, nhãn giới cũng không thấp, nhưng bây giờ Thanh Yên mới phát hiện, những thứ trước kia nàng ăn là cái gì vậy?
So với một bát cơm tập thể đơn giản trên tay mình, thì không thể so sánh chút nào.
Đưa cho chó, chó cũng không ăn.
Cúi đầu, không bao lâu Thanh Yên đã từ từ ăn hết một bát lớn, nhưng vẫn còn hơi chưa thỏa mãn.
Lúc này Thu Bạch Y vừa kịp quay lại lấy thêm bát, nàng ăn còn nhanh hơn cả Thanh Yên.
Thấy Thanh Yên có vẻ luyến tiếc bát cơm đã hết, Thu Bạch Y thản nhiên nói.
"Muốn ăn thì cứ lấy thêm một bát, sau này e là không còn cơ hội."
Bây giờ các đệ tử còn có thể ăn được hai bát, có người nhanh còn có thể ăn được ba bát.
Nhưng không bao lâu nữa, e rằng sẽ không còn đãi ngộ này, đến lúc đó đa số đệ tử e là một bát cũng không có kịp ăn.
Dù sao mỗi bữa ăn chỉ có 3 vạn suất mà thôi.
Nghe vậy, Thanh Yên liền vội vàng đứng lên, đi thẳng đến hàng mua cơm.
"Ô, cô là ai vậy? Chưa từng thấy cô nha."
Trong hàng chờ mua cơm, có đệ tử hiếu kỳ nhìn Thanh Yên, chưa từng thấy bao giờ, nên cất tiếng hỏi.
Nghe vậy, Thanh Yên ngượng ngùng cười một tiếng.
"Ta là thị nữ của cốc chủ, mới tới."
"Thị nữ của cốc chủ?"
Cốc chủ từ bao giờ có thị nữ rồi? Có điều vừa rồi Thanh Yên đúng là cùng Thu Bạch Y đi chung, chắc là cốc chủ hứng chí mà thôi, không biết từ đâu kiếm được một thị nữ.
Chuyện của cốc chủ, không phải là bọn tiểu đệ tử như họ có thể quản, hơn nữa, bây giờ đang là giờ cơm mà, sao có thể phân tâm được chứ.
Giống như đám đệ tử khác, Thanh Yên lại lấy thêm một bát lớn đầy ắp, ăn thật là dễ chịu.
Nhưng vẫn còn chưa đủ, mà đồ ăn thì đã hết.
Sau khi ăn trưa, Thu Bạch Y nhìn chằm chằm Diệp Trường Thanh một cái, đợi đến khi về động phủ mới mở miệng hỏi.
"Thế nào, ngươi cũng đã gặp người rồi, có ý kiến gì không."
Thu Bạch Y nhất định phải chinh phục Diệp Trường Thanh, một khắc cũng không chờ được, nên mới lập tức đến hỏi Thanh Yên.
Nghe vậy, Thanh Yên đã hoàn toàn nhập trạng thái, kỳ nam tử như vậy, khó trách đến cả Thu Bạch Y cũng bị mê hoặc.
Nếu bản thân mình có thể giúp Thu Bạch Y thành công, thì nàng hiện tại là thị nữ của Thu Bạch Y, về sau có khi còn có thể làm nha hoàn hầu hạ chuyện phòng the không nhỉ? Cũng có thể mãi được ăn đồ ăn ngon như thế này rồi?
Nghĩ đến đó, Thanh Yên cảm thấy nhiệt tình dâng cao, đối mặt với câu hỏi của Thu Bạch Y, nàng không hề hoảng hốt đáp.
"Cốc chủ, đàn ông ấy mà đều thích phụ nữ dịu dàng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận