Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1437: Bạch Tiên Nhi muốn lui ra? (length: 7896)

Ba vạn phần lương khô, để Từ Kiệt bọn họ kiếm lời đầy túi, vẻn vẹn thôi cũng đã hơn trăm triệu.
Mà lại, ba vạn phần lương khô này, nói thật, vào bụng bốn người bọn họ thì chẳng biết là bao nhiêu.
Nhưng dù vậy, mấy người vẫn kiếm được bộn.
Vào ngày cuối cùng, một ngàn bản lương khô, đây là phiên đấu giá lương khô cuối cùng.
Đám trưởng lão, cung phụng của Dược Vương các càng là phát cuồng, ra giá một cái so với một cái cao.
Ai biết lần này qua đi, phải đợi đến khi nào mới được ăn mỹ vị thần tiên như vậy nữa.
Cho nên mọi người đều điên cuồng.
Khi phiên đấu giá lương khô cuối cùng hạ màn kết thúc, Dược Vương các mới dần dần khôi phục bình tĩnh.
Mấy ngày nay, Từ Kiệt đám người thật sự đã làm náo động không nhỏ ở Dược Vương các.
Bất quá Diệp Trường Thanh không chú ý những chuyện này, mỗi ngày cũng là mang theo Thu Bạch Y tứ nữ khắp nơi du sơn ngoạn thủy.
Chờ Từ Kiệt bốn người tìm đến mình, nhìn bốn người đưa ra một chiếc nhẫn không gian.
"Sư đệ Trường Thanh, như đã nói trước, huynh chiếm bảy thành."
Đúng là hoàn toàn không làm gì cả, thế mà đợi khi Diệp Trường Thanh liếc qua đồ vật bên trong chiếc nhẫn không gian, cả người đều ngây ra.
"Nhiều vậy sao?"
Ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hãi nhìn Từ Kiệt bốn người, mình chỉ cho bọn họ ba vạn phần lương khô thôi mà, bọn gia hỏa này lấy đâu ra nhiều linh thạch với các loại bảo vật như vậy.
Đây là giá cả mà ba vạn phần lương khô có thể bán được sao?
Mà lại, phần mình chỉ có bảy thành, còn ba phần là của Từ Kiệt bọn họ, cộng lại quả thực là một con số trên trời.
"Các ngươi có phải cướp đoạt của Dược Vương các không đấy?"
"Sao có thể, đều là tiền bán lương khô, thế nào, ta đã nói sư đệ Trường Thanh huynh muốn phát tài rồi mà."
Từ Kiệt cười đắc ý nói, đến mức Diệp Trường Thanh thì câm lặng.
Tên Từ lão tam này có tay đó nha, trong khoảng thời gian ngắn, thực sự kiếm được nhiều linh thạch như vậy.
Hoàn toàn vượt ngoài mong muốn của Diệp Trường Thanh, sau khi hết kinh hãi, Diệp Trường Thanh cũng không khách sáo, trực tiếp nhận lấy nhẫn không gian.
Đến khi không còn phiên đấu giá lương khô, đông đảo đệ tử, trưởng lão của Dược Vương các lại lần nữa khôi phục trạng thái trước kia.
Mà mấy người Vân Tiên Đài cũng dự định rời khỏi Dược Vương giới, tiến về Ma giới.
Ở Dược Vương các chờ hơn một tháng, cũng không sai biệt lắm là lúc rồi.
"Vân đạo huynh thực sự muốn đi sao?"
Nói một tiếng với Dược Vân Phong, nghe vậy, Dược Vân Phong một mặt không nỡ nhìn Vân Tiên Đài hỏi, ánh mắt kia, ẩn ý đưa tình, đầy vẻ không muốn.
Thấy vậy, Vân Tiên Đài không nhịn được rùng mình một cái, bị một lão già nát rượu dùng ánh mắt này nhìn, thật sự khiến trong lòng thấy khó chịu.
Nhẹ gật đầu, Vân Tiên Đài kiên định nói.
"Cần phải đi rồi, đã đợi không ít thời gian."
Lần này thái độ của Vân Tiên Đài kiên quyết, mặc cho Dược Vân Phong nói thế nào, cũng không đồng ý.
Mà lại trước đó hắn đã hỏi Diệp Trường Thanh, định ở lại thêm một thời gian hay rời đi.
Diệp Trường Thanh cũng nói không sai biệt lắm rồi.
Cho nên Vân Tiên Đài quyết tâm muốn đi.
Thấy lần này không khuyên nổi Vân Tiên Đài, Dược Vân Phong vô cùng thất vọng lắc đầu, thuận miệng nói ra.
"Hay là để Diệp tiểu hữu ở lại, dù sao Ma giới nguy hiểm, ở Dược Vương các sẽ an toàn hơn một chút."
Hả? ? ?
Vừa dứt lời, sắc mặt Vân Tiên Đài lúc này liền sầm xuống, Dược Vân Phong thấy vậy không nhịn được khóe miệng giật giật.
Chết tiệt, sao không cẩn thận lại thốt ra lời trong lòng.
Nhìn ánh mắt không thiện của Vân Tiên Đài, Dược Vân Phong ngượng ngùng cười một tiếng, mà Vân Tiên Đài thì lạnh giọng nói.
"Dược lão đầu, ngươi là thật không biết sống chết?"
"Không không không, ta đùa thôi mà."
Tự nhiên biết việc muốn Diệp Trường Thanh ở lại là không thể nào, Vân Tiên Đài sẽ không đồng ý.
Nếu thực sự để Diệp Trường Thanh ở lại, Vân Tiên Đài sợ là có thể liều mạng với hắn, điểm này Dược Vân Phong đã sớm biết, nên cũng không có hy vọng hão huyền gì.
Trước đó cũng chỉ là thất vọng trong lòng, không suy nghĩ nhiều, sao lời này lại thốt ra.
Thấy Dược Vân Phong như thế, Vân Tiên Đài mới hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Để tiểu tử Trường Thanh ở lại Dược Vương các, Dược Vân Phong ngươi thực sự nghĩ ra đó, nói đùa.
Nói cáo từ, đám người liền bắt đầu chuẩn bị, chỉ là một bên khác, Phùng Minh nhìn Bạch Tiên Nhi trước mặt, một mặt phức tạp nói.
"Ngươi thật đã nghĩ kỹ chưa? Muốn rời khỏi Dược Vương các?"
Ngay hôm qua, Bạch Linh Nhi đột nhiên nói với Phùng Minh, nói nàng muốn rời khỏi Dược Vương các, đi cùng Vân Tiên Đài bọn họ.
Nghe những lời này, Phùng Minh lập tức ngớ ra.
Không phải chứ, biết ngươi là người thích ăn, thích đồ ăn của Diệp Trường Thanh, nhưng không đến mức phải làm tới mức này chứ.
Bạch Linh Nhi đối với điều này thì không để ý chút nào mà cười nói.
"Ta vốn dĩ lẻ loi một mình, vô thân vô thích, trước kia gia nhập Dược Vương các cũng chỉ vì Dược Vương các cho giá cao nhất."
"Bất quá bây giờ ta không hứng thú với đồ vật Dược Vương các cho nữa, chỉ muốn ăn cơm do Diệp Trường Thanh làm thôi."
Bạch Tiên Nhi rất thoải mái, đối với Dược Vương các cũng không có chút lưu luyến.
Đây chính là mối quan hệ giữa cung phụng và tông môn, càng giống như thuê mướn.
Người ta nếu muốn đi, tông môn cũng không thể ngăn cản.
Phùng Minh và Bạch Tiên Nhi trước sau gia nhập Dược Vương các, hai người cũng khá quen nhau, nên khi nghe nói Bạch Tiên Nhi muốn đi, Phùng Minh mới kinh ngạc như vậy.
Lúc này nghe nói những lời này, dừng một chút, Phùng Minh cũng không nói thêm gì nữa, gật đầu nói.
"Đã ngươi quyết định rồi, vậy ta không nói thêm gì, đi đường cẩn thận."
"Ừm."
Ăn tối xong, đến đêm khuya, Dược Vân Phong một mặt thất vọng đi vào chính điện, trải qua bữa ăn cuối cùng này, sau này lại muốn ăn đồ ăn của Diệp Trường Thanh, thì chẳng biết đến khi nào nữa.
Vừa nghĩ đến từ ngày mai trở đi không thể được ăn món ăn mỹ vị như thế, Dược Vân Phong trong lòng cảm thấy khó chịu.
Mà hết lần này tới lần khác, lúc này Bạch Tiên Nhi tìm tới cửa.
Nghe vậy, Dược Vân Phong còn kỳ quái, lúc này Bạch Tiên Nhi tìm mình làm gì?
Nhưng đối phương dù sao cũng là cường giả Đế Tôn, muốn gặp mình, Dược Vân Phong cũng không thể không gặp, lúc này liền cho người mời Bạch Tiên Nhi vào đại điện.
Cười hỏi Bạch Tiên Nhi.
"Bạch cung phụng, đã trễ thế này còn tới tìm ta, có việc gì sao?"
"Ừm, là có chút việc."
Nghe vậy, Bạch Tiên Nhi nhẹ gật đầu, thấy thế, Dược Vân Phong nghi hoặc, nhưng vẫn hỏi xem chuyện gì.
Thế nhưng câu trả lời của Bạch Tiên Nhi, trực tiếp khiến Dược Vân Phong choáng váng, cả người lúc này ngơ ngác tại chỗ.
"Ta dự định rút khỏi Dược Vương các."
Hả? ? ?
Hai mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm Bạch Tiên Nhi, Dược Vân Phong hỏi.
"Cái này......Sao vậy, là đã xảy ra chuyện gì sao?"
Chuyện đang yên lành, sao đột nhiên lại muốn rút lui, mà Bạch Tiên Nhi sắc mặt như thường, nhàn nhạt trả lời.
"Không có gì, ta dự định gia nhập bọn Diệp Trường Thanh, sau này cũng tiện ăn cơm."
Hả? ? ? Tiện ăn cơm?
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Tiên Nhi, không giống đang đùa, trong nhất thời, Dược Vân Phong trầm mặc.
Mẹ nó, Diệp Trường Thanh thì không ở lại, phe mình lại mất một vị cung phụng Đế Tôn, đây không phải lỗ lớn sao.
Toàn bộ Dược Vương các có không mấy cung phụng Đế Tôn, Bạch Tiên Nhi vừa đi, lỗ tới nhà bà ngoại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận