Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 870: Lão tổ, thu tay lại đi (length: 7855)

Thạch Thanh Phong bị Vân Tiên Đài dọa cho giật mình một chút, vừa suy tư vừa vô thức gật đầu tán thành.
Nếu nói là mới đầu, Thạch Thanh Phong đoán chừng còn không chịu, nhưng lúc này hắn đã chén ba con man thú cấp Hoàng rồi.
Nghĩ lại, lão tử ngay cả man thú cấp Hoàng còn ăn, lo gì vài con man thú cấp Vương?
Dưới sự dẫn dắt từng bước của Vân Tiên Đài, cuối cùng, Thạch Thanh Phong gật đầu mạnh mẽ nói.
"Tiên Đài huynh nói phải đạo lý, ngày mai ta lại kiếm một con man thú cấp Vương tới."
"Thạch huynh thật cao thượng."
"Ha ha, Tiên Đài huynh không cần khách sáo, nói cho cùng vẫn là lão phu được nhờ."
Xem đi, ăn của người ta, uống của người ta, cuối cùng người ta lại phải nói lời cảm ơn ngươi.
Nhìn Thạch Thanh Phong trước khi đi cười tươi, còn không ngừng nói cảm ơn, tất cả mọi người ở Đạo Nhất thánh địa đều ngây người.
Gừng càng già càng cay, xem ba câu kia đi, đều khiến Thạch Thanh Phong bị lừa đến mất phương hướng.
"Sư huynh, lương tâm ngươi không đau sao?"
Sau khi Thạch Thanh Phong đi, ba người Dư Mạt phức tạp nhìn Vân Tiên Đài.
Đối với điều này, Vân Tiên Đài nhếch mép, tức giận nói.
"Các ngươi nói gì vậy, tình nguyện cả thôi, còn có thể trách ta sao?"
Nói nghe có lý quá nhỉ, ba người Dư Mạt căn bản không có cách nào phản bác.
Liên tiếp ba ngày, ngày nào cũng có tiệc, mọi người sống vô cùng thoải mái.
Hơn nữa, không chỉ là Man tộc được thỏa mãn ăn uống, khí huyết chi lực kinh khủng của man thú cấp Hoàng cũng khiến tu vi của mọi người tăng nhanh chóng mặt.
Đặc biệt là đối với Triệu Chính Bình, Từ Kiệt, Thạch Y Y lớp trẻ, càng thể hiện rõ nhất.
Đêm hôm đó, Triệu Chính Bình, tiếp theo là Thẩm Tiên và hơn nửa số đệ tử thân truyền lần lượt đột phá tu vi, sức mạnh nhục thân cũng tăng cường lên rất nhiều so với trước đó.
Trong động phủ của Thạch Y Y, cũng giống như Triệu Chính Bình và những người khác, đều đã thành công đột phá.
Cảm nhận được động tĩnh đột phá, Thạch Thanh Phong ở cùng động phủ, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng, âm thầm cảm thán nói.
"Xem ra là không uổng công ăn uống rồi."
Xem đi, đến giờ phút này, Thạch Thanh Phong càng ngày càng cảm thấy ba con man thú cấp Hoàng này quá đáng giá.
Không chút do dự, vừa tờ mờ sáng ngày hôm sau, Thạch Thanh Phong đã sớm đến phía sau núi.
Không còn vào động phủ, mà đi đến khu vực chuyên tự dưỡng man thú ở phía sau núi.
Chỉ có man thú cấp Hoàng là được tự dưỡng trong động phủ riêng, còn các man thú khác thì chỉ quây một khu vực tập trung để tự dưỡng.
Khi Thạch Thanh Phong đến, mấy gã chấp sự phụ trách trông coi khu vực man thú, ngay lập tức luống cuống.
Bọn họ đương nhiên biết, ba con man thú cấp Hoàng kia từ khi bị lão tổ mang đi đến giờ vẫn không có tin tức gì.
Chuyện này đã báo cáo với Đại trưởng lão, nhưng Đại trưởng lão vẫn bế quan, căn bản không trả lời.
Nghĩ lại cũng phải, vừa gây ra một cái sọt lớn như vậy, vất vả lắm mới giữ được cái mạng, lúc này, Uông Lâm làm sao còn dám nhảy nhót nữa, nhất định là phải ngoan ngoãn mới đúng.
Hơn nữa nói, làm chuyện này chính là Thạch Thanh Phong, trừ phi Uông Lâm bị úng não, mới dám quản việc này.
"Lão tổ, ngài sao lại tới đây?"
Trong lòng im lặng cùng cực, nhưng mấy gã chấp sự vẫn cung kính tiến lên hành lễ, nhưng trong ánh mắt, lại tràn đầy vẻ ghét bỏ.
Như thể đang nói, lão tổ, ngài mau đi đi.
Nghe vậy, Thạch Thanh Phong khẽ gật đầu, ra vẻ bình tĩnh nói.
"Lão phu đi dạo thôi, các ngươi làm việc của các ngươi đi."
Nói rồi, Thạch Thanh Phong một mình đi vào bên trong tản bộ.
Thấy vậy, mấy gã chấp sự liếc nhau, một người trong đó hỏi.
"Bây giờ làm sao?"
"Không biết nữa, chẳng lẽ lại là vì man thú mà đến đây sao?"
"Đi theo sau rồi tính."
Không dám ngăn Thạch Thanh Phong lại, nên mấy gã chấp sự chỉ có thể theo sau từ xa.
Dọc đường, Thạch Thanh Phong đi dạo, thấy không ít man thú, nhưng có vẻ không có hứng thú.
Thấy vậy, mấy gã chấp sự mới thở phào nhẹ nhõm, không có hứng thú là tốt rồi.
Nhưng chưa kịp để mấy người cao hứng quá lâu, Thạch Thanh Phong vốn đang đi dạo xung quanh đột nhiên mắt sáng lên, chỉ thấy phía trước xuất hiện một con man thú cấp Vương.
Đang thảnh thơi phơi nắng trên cỏ.
Nhìn thấy con man thú cấp Vương này, bước chân Thạch Thanh Phong cũng nhanh hơn không ít.
Mấy bước tiến lên, trên dưới quan sát một phen, hài lòng khẽ gật đầu.
"Không tệ, là ngươi rồi."
Nói xong muốn tóm con man thú cấp Vương này đi, thấy vậy, mấy gã chấp sự vừa mới thở phào, lập tức luống cuống, vội vàng tiến lên nói.
"Lão tổ, xin dừng tay, đây chỉ là man thú cấp Vương thôi."
"Đúng vậy, lão tổ, rốt cuộc ngài muốn làm gì? Ba con man thú cấp Hoàng kia đâu?"
Mấy người mặt mày cay đắng nói, tủi thân đến sắp khóc.
Ba con man thú cấp Hoàng bị ngươi hố bây giờ không rõ sống chết, không tin tức gì, quay đầu lại đòi man thú cấp Vương, lão tổ muốn làm gì vậy? Sát thủ man thú à?
Trước đây không thấy Thạch Thanh Phong để ý mấy con man thú này như vậy, mấy chục năm cũng không thèm đến nhìn.
Gần đây là thế nào, không chỉ ngày nào cũng đến, mà mỗi lần đến đều muốn mang đi một con, đã đi là không có tin tức gì.
Ba con man thú cấp Hoàng bây giờ sống chết ra sao, nói thật bọn họ còn chưa biết, giờ lại nhắm vào man thú cấp Vương.
Mấy gã chấp sự ra sức thuyết phục, trong lòng uất ức đã sớm bùng nổ.
Chỉ là, đối mặt với sự thuyết phục của mấy người, Thạch Thanh Phong căn bản không để ý, tóm con man thú cấp Vương rồi đi ra ngoài.
"Lão tổ, ngươi..."
"Chuyện này các ngươi không cần để ý, lão phu tự có tính toán."
Hoàn toàn không để ý tới mấy người, Thạch Thanh Phong nắm con man thú cấp Vương rồi rời đi.
Nhìn Thạch Thanh Phong rời đi, mấy gã chấp sự mặt mày ủ rũ, cản cũng không được.
Dọc đường, đông đảo đệ tử thấy Thạch Thanh Phong dắt một con man thú cấp Vương vào động phủ tạm trú của Đạo Nhất thánh địa, bọn đệ tử hoàn toàn trợn mắt há mồm.
Đây là tình huống gì? Mỗi ngày đều làm một con man thú vào? Muốn làm gì vậy?
Vị của man thú cấp Vương và công hiệu tự nhiên kém xa so với man thú cấp Hoàng, nhưng cũng coi như một bữa tiệc lớn.
Mọi người ăn vẫn cứ vô cùng sung sướng, sau khi ăn xong, lần này không cần Vân Tiên Đài mở miệng, Thạch Thanh Phong tự mình nói ngày mai sẽ lại tới một con, mọi người tiếp tục ăn.
Nghe vậy, Vân Tiên Đài cười đến không ngậm được miệng, còn Dư Mạt, Tề Hùng thì lại mặt mày phức tạp.
Ngọa tào, người này dễ nói chuyện quá nhỉ, xem hắn đã học được cách tự giác rồi.
Lại được một bữa no nê, thoải mái dẫn Thạch Y Y rời đi, sau khi hai người đi, Diệp Trường Thanh cũng nhanh chóng nghỉ ngơi.
Ngày mai sẽ là thời gian bắt đầu hội nghị 5 đại liên minh, sáng sớm phải đi Vân La thánh thành.
Lần này, cả bốn người Vân Tiên Đài đều muốn đi cùng, nói là để bảo vệ an toàn cho Diệp Trường Thanh.
Có bốn Đại Đế ở bên, Diệp Trường Thanh cũng không biết phải nói gì.
Sớm chìm vào giấc ngủ, vừa sáng ngày thứ hai tỉnh lại, tinh thần vô cùng sảng khoái.
Cùng lúc đó, bên trong Vân La thánh thành, hôm nay Vân La thánh thành cũng lộ ra cực kỳ náo nhiệt, đông đảo tu sĩ đều nườm nượp hướng về phía vị trí trong thành, hiển nhiên cũng giống như muốn tận mắt chứng kiến các cường giả của 5 đại liên minh, nếu có thể kết bạn một hai người thì càng tốt hơn…
Bạn cần đăng nhập để bình luận