Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 554: Tuyệt hảo phối hợp (length: 8156)

Nhìn Thánh giả Phật môn trước mặt vừa quay đầu đã bỏ chạy, Tần Sơn Hải tức giận mắng rồi đuổi theo.
Mấy con lừa trọc này mẹ nó gan nhỏ như vậy.
Bất quá trong lúc truy kích, Tần Sơn Hải thấy đằng sau mình còn kéo theo một cái thật dài... ruột?
Đây là người chạy trước, ruột đuổi sau, nhưng Tần Sơn Hải hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện này.
Chứng cứ về Nhạc Vân thành đã gần như định đoạt, Phật môn không còn bất kỳ cơ hội nào.
Các đệ tử kẻ trốn người bị giết, Đạo Nhất tông đối với đám đệ tử Phật môn này không hề nương tay.
Cùng lúc chiến sự ở Nhạc Vân thành chuẩn bị kết thúc, bốn chiến trường khác là các độ khẩu Đông Châu, Nam Tĩnh thành, Hẻm núi Bạc Vân, Đảo Võ Quân cũng nổ ra giao tranh.
Vẫn là Phật môn chủ động tấn công.
Nam Tĩnh thành giống như Nhạc Vân thành, đều là đại thành ở Đông Châu gần với Giới Hải.
Chỉ có điều Nam Tĩnh thành ở gần phía nam Đông Châu, ngăn cách với rừng mưa phía nam.
So với những nơi khác, khu vực phía nam ở Đông Châu có vẻ như không được các đại tông môn coi trọng lắm.
Nguyên nhân chủ yếu là vì các bộ lạc vu sư sinh sống trong rừng mưa phía nam.
Bọn họ không muốn tiếp xúc với người ngoài, sinh sống rất khép kín, trước giờ không ra khỏi rừng mưa, và cũng không chào đón người ngoài tiến vào.
Trước đây cũng vì điều này mà bộ lạc vu sư đã có giao tranh với không ít tông môn ở Đông Châu.
Chỉ là các vu sư này có thủ đoạn quỷ dị vô cùng, các đại tông môn cũng không muốn trêu vào.
Thêm việc bọn họ cũng không chủ động gây chuyện, chỉ cần ngươi không xâm phạm địa bàn của họ, thì đôi bên bình an vô sự, thế nên cứ để mặc họ như vậy.
Lần này đối mặt với sự tập kích của Phật môn, bộ lạc vu sư không hề có động tĩnh, rõ ràng là không muốn nhúng tay vào.
Bên ngoài Nam Tĩnh thành, hai bên đã giao chiến ác liệt, Bách Hoa tiên tử cũng đang một mình đối đầu với hai Thánh giả Phật môn.
Diệp Trường Thanh vốn muốn tham chiến, nhưng lại bị Bách Hoa tiên tử ngăn lại, thậm chí còn đặc biệt sắp xếp một trưởng lão Ngọc Nữ phong trông coi hắn.
“Ta nói ngươi trông ta làm gì, còn không mau đi giúp đi.”
Hắn bực dọc nói với trưởng lão bên cạnh, nghe vậy, trưởng lão này cũng mặt mày khổ sở nói.
“Diệp trưởng lão, xin ngươi đừng làm khó ta, phong chủ dặn dò, tuyệt đối không được để ngươi rời khỏi thành một bước.”
“Ngươi…”
Trưởng lão này nói gì cũng không chịu đi, Diệp Trường Thanh cũng chỉ còn cách bất lực, ngươi nói xem chuyện này là sao chứ.
Là một trong các chủ tọa trưởng lão của Đạo Nhất tông, tông môn gặp nạn mà không cho mình ra tay.
Biết Bách Hoa tiên tử là muốn tốt cho mình, nhưng trong lòng Diệp Trường Thanh cũng không khỏi lo lắng.
“Diệp trưởng lão, ngươi cũng không cần quá lo lắng.”
“Ta sao có thể không lo lắng, Phật môn khí thế hung hăng, một khi…”
“Hay là Diệp trưởng lão xem thử tình hình chiến sự?”
Nghe vậy, trưởng lão này hảo tâm nhắc nhở, Diệp Trường Thanh nghe vậy hồ nghi quay đầu, chiến sự không phải đang kịch liệt lắm sao?
Quay đầu nhìn qua, Diệp Trường Thanh ngây người, mẹ nó đây là cái gì vậy.
Chỉ thấy hai bên đang giao đấu, lúc này đệ tử Phật môn ai nấy người thì sạch sẽ bóng loáng, trong miệng không ngừng giận mắng.
“Tiểu tặc, trả không gian giới chỉ lại cho bần tăng.”
“Đáng chết, bần tăng tuyệt không tha cho các ngươi.”
Cái quái gì mà sao đệ tử Phật môn ngay cả quần áo cũng không có vậy?
Nhìn kỹ lại, đám đệ tử Đạo Nhất tông đều đang thi triển thần thông Đạo Lâm, trực tiếp trộm sạch sẽ đồ của phía Phật môn.
Bình thường Diệp Trường Thanh cũng không chú ý, không biết có nhiều đệ tử tu luyện thần thông Đạo Lâm đến vậy.
Chỉ là lúc này nhìn xem, cảnh tượng này không thể không nói là quái dị.
Điều kỳ quái nhất là ngay cả đệ tử Ngọc Nữ phong cũng ra tay nhanh, chuẩn, ác, trộm chẳng thua kém gì đám đệ tử nam.
“Cái này, cái này, cái này...”
Đệ tử Đạo Nhất tông còn có chiêu này ư?
Và điều mà Diệp Trường Thanh không ngờ còn ở phía sau, theo không gian giới chỉ, áo cà sa, thậm chí quần lót ào ào bị trộm sạch.
Trong mắt đám đệ tử Đạo Nhất tông ánh lên một tia lạnh lẽo.
“Cũng gần rồi.”
Thời cơ đã đến, lập tức, chỉ thấy các đệ tử trong nháy mắt thi triển tuyệt kỹ Phổ Đà tự, Long Trảo Thủ.
“Long Trảo Thủ.”
Một tay túm lấy, không hề gặp cản trở nào, ngay mục tiêu, rồi chỉ nghe đệ tử Phật môn từng người kêu rên lên.
“A..ư..”
“Buông tay, buông tay.”
“Tiểu tăng...”
Cơn đau dữ dội khiến đệ tử Phật môn ai nấy đều toát mồ hôi lạnh ròng ròng, Diệp Trường Thanh ở trên tường thành thấy cảnh này cũng không nhịn được hít vào một hơi lạnh.
“Tê, thật đau a.”
Bình thường có quần áo che chắn, vẫn còn khả năng túm nhầm, dù sao có che chắn mà, sai lệch một chút vẫn có thể lấp liếm.
Nhưng hiện tại, không có gì che chắn thì đây tuyệt đối là một trảo trúng một phát.
Huống hồ, Long Trảo Thủ của đám đệ tử ít nhất đều là đại thành, cấp độ viên mãn, còn đệ tử ngoại môn gần như đạt tới hóa cảnh.
Một móng vuốt giáng xuống, cảm giác đau đớn có thể tưởng tượng được.
“Không tệ, không tệ, cái Thám Vân Thủ này cùng Long Trảo Thủ, đây quả là tuyệt phối.”
Chung Linh phe phẩy lông trong tay, hài lòng nhìn đệ tử Phật môn trước mặt đã quỳ rạp xuống đất.
Lúc này chỉ thấy mặt bọn chúng tái mét, bộ dạng sống không bằng chết.
“Ngươi...ngươi…”
“Ngươi cái gì mà ngươi, nhìn ta Long Trảo Thủ này.”
Thấy thế, Chung Linh lại giơ tay ra, rồi đệ tử Phật môn kia "a" lên một tiếng, cũng không chịu nổi ngã xuống.
Ai có thể ngờ được, Thám Vân Thủ và Thuận Tinh Chỉ, lại có thể kết hợp với Long Trảo Thủ một cách tuyệt diệu đến vậy.
Giống như trước làm mất cảnh giác của đối thủ, sau đó một chiêu kết liễu vậy.
Chắc có lẽ ngay cả gia tộc Vương Ngũ và Tống Di, cũng không ngờ được, Thám Vân Thủ và Thuận Tinh Chỉ còn có thể dùng như vậy.
Nhìn chiến trường, đệ tử Phật môn không ngừng ngã xuống đất, lòng Diệp Trường Thanh không biết nên hình dung thế nào.
Vui mừng thì có lẽ có, dù sao Đạo Nhất tông đang chiếm ưu thế, nhưng ngoài ra còn có một cảm giác kỳ quái khó tả.
Tại sao mỗi lần chiến đấu, đến chỗ Đạo Nhất tông, hình ảnh đều trở nên quái dị như vậy chứ?
Đây không phải là chiến trường nghiêm túc, máu tanh, tàn khốc sao?
Mà giờ thì...
Cũng không thể nói là không tàn khốc, nhìn xem đám đệ tử Phật môn kia, ai cũng bị túm đến đổ máu, chỉ là vị trí bị thương của mẹ nó có gì đó sai sai ấy.
Nào có ai lại cứ nhè chỗ hạ bàn của người ta mà đánh chứ.
Nhưng đệ tử Đạo Nhất tông lại chẳng bận tâm đến những chuyện đó, trong lòng bọn họ chỉ có một ý nghĩ, thắng là được.
Mày quan tâm gì đến tao dùng thủ đoạn gì, dù sao tao đánh cho mày ngã xuống đất, đó là thủ đoạn hay.
“Đáng chết, Mặc Vân, Đạo Nhất tông các ngươi là kẻ cầm đầu gây rối Đông Châu chính đạo, chỉ biết dùng những thủ đoạn hạ lưu này sao? Thật mất mặt.”
Một Thánh giả Phật môn đang kịch chiến với Mặc Vân, nhìn thảm cảnh của đệ tử phía dưới, không nhịn được giận dữ hét lớn, nhưng mà chính hắn giờ cũng người sạch sẽ bóng loáng rồi kia kìa.
Còn Mặc Vân lại chẳng thèm quan tâm đến chuyện đó, tay cầm bút lông, xem thường cười nói.
“Ngươi ngu hay là điên vậy? Đang tác chiến đấy, ngươi cho là ta đang cùng ngươi luận đạo à, còn nói mất mặt, bớt nói nhiều lời đi, xem ta Long Trảo Thủ này.”
"A...ư..."
Không kịp phản ứng, thật sự là những người Đạo Nhất tông này dùng Long Trảo Thủ quả thực quá thành thục, chỉ cảm thấy một luồng kình phong đánh tới, sau đó là cơn đau toàn tâm toàn ý, lan rộng khắp người...
Bạn cần đăng nhập để bình luận