Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 689: Hiện trường bắt đầu ăn (length: 7875)

Ở đó đúng là tụ tập không ít tu sĩ, nhưng tu vi cao nhất cũng chỉ là hai vị cường giả Đại Thánh.
Đối mặt với việc Đạo Nhất tông nắm giữ mười một vị Đại Thánh, tất cả mọi người đều chọn im lặng.
Thấy mọi người không ai trả lời, Tề Hùng cũng không dài dòng nữa, trực tiếp tiến lên, cùng Dư Mạt và những người khác bắt đầu phá giải cấm chế.
"Phải làm sao bây giờ?"
Nhìn Đạo Nhất tông đã ra tay phá giải cấm chế, có người không cam lòng lên tiếng, nhưng người bạn đi cùng bất lực đáp lại.
"Còn có thể làm sao? Ngươi dám động vào không?"
"Cái này..."
Động tay vào rõ ràng là không thể, trừ khi người đó muốn chết.
"Hừ, đợi người của Kình Thiên thánh địa tới, ta xem bọn chúng còn ngông cuồng được không."
Vẫn có người bất lực giận dữ, miệng thì nói Kình Thiên thánh địa sẽ xử lý Đạo Nhất tông.
Đối với những lời bàn tán này, Tề Hùng và những người khác hoàn toàn không để ý, cùng nhau ra tay, rất nhanh cấm chế liền bị cưỡng ép phá tan.
Mà xác Tổ Thú ở đầu kia cũng cuối cùng lộ rõ ra trước mắt mọi người.
"Chân Long nhất tộc?"
Không ngờ lại là Tổ Thú của Chân Long nhất tộc, tất cả mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc, giá trị của thứ này còn cao hơn.
Tổ Thú của yêu tộc bình thường đã có giá trị không nhỏ rồi, đừng nói chi đến đây lại là Chân Long nhất tộc, loài mạnh nhất trong yêu thú.
Trong phút chốc, trong mắt mọi người tràn đầy ham muốn, hận không thể xông vào cướp đoạt, nhưng khi nhìn thấy Tề Hùng và những người khác, ánh mắt nóng rực nhanh chóng lụi xuống.
Mười một vị Đại Thánh đứng đó, ai dám xông vào chứ.
"Trường Thanh tiểu tử, mau tới."
Phá tan cấm chế, Tề Hùng hưng phấn vẫy tay với Diệp Trường Thanh, mọi người đi đến cạnh xác Tổ Thú, Diệp Trường Thanh phát hiện, cấm chế này quả thật như thể ngăn cách dòng chảy thời gian vậy.
Xác Tổ Thú này không có một chút dấu hiệu hư thối nào, bảo quản cực kỳ hoàn hảo, tuyệt vời.
"Có thể dùng."
Chẳng mấy chốc cậu đã kiên quyết gật đầu, thấy vậy, Tề Hùng và những người khác đều vui vẻ.
"Vậy bây giờ đi ngay sao?"
"Đi đâu mà đi, đoán chừng người của Kình Thiên thánh địa cũng sắp đến rồi, trực tiếp ăn ở đây thôi."
Mọi người không phải là không để ý đến Kình Thiên thánh địa, mà là vẫn đang suy nghĩ xem nên đối phó Kình Thiên thánh địa như thế nào.
Lúc này nguyên liệu nấu ăn Tổ Thú đã đến tay, Tề Hùng quyết định ngay lập tức ăn luôn.
Nếu Dư Mạt và những người khác có thể thành công đột phá Đế cảnh thì đương nhiên tốt nhất, nếu thất bại thì mọi người cũng đã có kế hoạch khác rồi.
Nghe Tề Hùng nói vậy, những người khác cũng không có ý kiến gì, ngay tại chỗ trước mặt mọi người, Tề Hùng trực tiếp lấy ra Linh thành, cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều thấy khó hiểu.
"Đây là ý gì? Lấy được xác Tổ Thú rồi còn không mau đi?"
Việc lúc trước các ngươi thèm thuồng xác Tổ Thú không tính, nhưng bây giờ đã có trong tay rồi, còn không mau đi? Có phải là thực sự không xem Kình Thiên thánh địa ra gì không.
Nhìn đám người Đạo Nhất tông kỳ quặc như vậy, các tu sĩ tại chỗ đều tò mò.
Đều muốn xem rốt cuộc Đạo Nhất tông định làm gì trong hồ lô này.
Trong lúc nhất thời, đông đảo tu sĩ không ai có ý định rời đi.
Trong Linh thành, Diệp Trường Thanh theo lời Tề Hùng dặn đã bắt đầu xử lý xác Tổ Thú này.
Vì chuyện rất quan trọng, lần này Diệp Trường Thanh có thể nói là dốc hết toàn lực, lấy hết bản lĩnh ra dùng.
Từ đầu đến cuối đều đích thân thao tác, Chu Vũ và Sơn Hổ hai người cũng chỉ đứng một bên quan sát.
Còn những người khác thì tỏa ra xung quanh, bắt đầu bố trí cái gì đó.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Kình Thiên thánh địa chẳng mấy chốc sẽ đến nơi này, cho nên vẫn cần tiến hành một số chuẩn bị cần thiết.
Đây cũng là truyền thống của Đạo Nhất tông, chuẩn bị chu toàn mọi thứ thì sẽ không bao giờ sai.
"Bọn họ đang làm gì vậy?"
"Không biết nữa, giống như là đang bố trí bẫy?"
"Cái này...."
"Không phải là bọn họ định đánh một trận với Kình Thiên thánh địa tại đây chứ?"
"Khó nói."
Không những không trốn mà còn bố trí bẫy, đúng là dáng vẻ chờ Kình Thiên thánh địa tới.
Hàng loạt hành động của Đạo Nhất tông, khiến các tu sĩ xung quanh càng thêm mơ hồ, đây nên nói bọn họ gan lớn hay là nói bọn họ không biết sống chết?
Mà cái cách bố trí bẫy này, bọn họ sao lại không hiểu một chút nào vậy?
Tu sĩ dùng phù triện để bố trí một vài cạm bẫy thì rất bình thường, nên hầu như không có ai đào sâu nghiên cứu.
Nhưng cách thức của Đạo Nhất tông rất kỳ lạ, hoàn toàn khác với cách bố trí bẫy thông thường.
Một vài tu sĩ căn bản là không hiểu những thao tác này.
Ví dụ như đã có phù triện rõ ràng rồi, tại sao còn phải làm thêm một cái trận bàn?
Rõ ràng ở nơi đó đã có cạm bẫy, còn phải đặt thêm một cái nữa, có cần thiết không vậy?
Tóm lại rất kỳ lạ, nhưng mọi người trong Đạo Nhất tông lại không giải thích.
Sau khi bố trí bẫy xong, Diệp Trường Thanh cũng xem như xử lý xong xác Tổ Thú.
Trận pháp của Linh thành đã mở, mùi hương không thể truyền ra ngoài, cho nên đông đảo tu sĩ bên ngoài tự nhiên không biết Đạo Nhất tông đang làm gì bên trong.
Xác một con Tổ Thú thật sự đã được Diệp Trường Thanh xử lý xong.
Thịt rồng, gân rồng, long cốt, không bỏ thứ gì.
Xào nấu, hấp luộc, kho ninh, nấu canh.
Một bàn mỹ vị thức ăn đã được dọn lên, sau khi mọi người ngồi vào bàn, ngửi mùi thơm nồng nặc này, ai nấy đều thèm nhỏ dãi.
Nhiều như vậy hoàn toàn đủ để mỗi người ăn no.
"Ta không khách sáo nhé."
Từ Kiệt không nói hai lời, trực tiếp ôm một khúc long cốt gặm, những người khác cũng chẳng kém là bao.
Quả không hổ là Tổ Thú được Diệp Trường Thanh ca tụng là nguyên liệu nấu ăn có thể so với Yêu Đế, mùi vị đó, còn ngon hơn Yêu Hoàng nữa.
"Sư thúc, mau ăn đi, các người ăn nhiều chút."
Tề Hùng ăn đến miệng đầy mỡ, nhưng vẫn không quên bảo ba người Dư Mạt ăn nhiều chút.
Bọn họ mới là người gánh vác trọng trách của tông môn, nhất định phải ăn nhiều vào, ngon miệng vào liền trực tiếp đột phá.
Nguồn năng lượng dồi dào trong nguyên liệu nấu ăn Tổ Thú, dưới sự chế biến của Diệp Trường Thanh, thực sự đạt đến đỉnh cao.
Chưa ăn được mấy miếng, Triệu Chính Bình, Từ Kiệt và những người khác đã cảm giác linh lực trong cơ thể bắt đầu bạo động.
Đến rồi, chính là cảm giác này, cái cảm giác quen thuộc sắp đột phá cuối cùng cũng đến.
Đừng nói đến bọn họ, ngay cả Tề Hùng, Hồng Tôn những người mới đột phá tu vi Đại Thánh, lúc này đều có động tĩnh dưới sự trợ giúp của món nguyên liệu nấu ăn Tổ Thú này.
"Hiệu quả thật mạnh."
Hai mắt tỏa sáng, mọi người càng ăn nhanh hơn, ba người Dư Mạt thì khỏi nói, từ đầu đến giờ miệng không ngừng.
Và khi thức ăn không ngừng đưa vào miệng, Dư Mạt kinh ngạc phát hiện, cảm giác đột phá lúc trước lại xuất hiện.
Điều này khiến Dư Mạt mừng rỡ trong lòng, cảm giác này trước đây ở Đông Châu đã từng có, cậu tuyệt đối không thể nhầm được, trong nhất thời, Dư Mạt ăn càng mạnh hơn.
Tất cả mọi người như lũ quỷ đói đầu thai, miệng không ngừng, tay cũng không ngơi.
Một lượng lớn nguyên liệu nấu ăn Tổ Thú, dưới cơn gió cuốn mây tan của mọi người, không ngừng giảm bớt.
Trong lúc đó, Triệu Chính Bình, Từ Kiệt và những người khác trực tiếp đột phá một cảnh giới nhỏ, sau đó, Tề Hùng, Hồng Tôn, Lâm Phá Thiên cũng đột phá một cảnh giới nhỏ.
Từ Đại Thánh cảnh nhập môn trực tiếp đột phá lên Đại Thánh cảnh tiểu thành.
Động tĩnh đột phá liên tiếp, khiến các tu sĩ bên ngoài sửng sốt một chút.
"Rốt cuộc thì Đạo Nhất tông đang làm cái gì vậy? Tại sao trận pháp lại liên tục có dao động?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận