Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 1537: Chúng ta tinh phỉ chơi cũng là nghĩa khí (length: 7998)

Đám tinh phỉ đông đảo cũng chẳng phải kẻ ngốc, Đạo Nhất thánh địa đột nhiên làm ra động tĩnh lớn như vậy, mời toàn bộ tinh phỉ đến dự tiệc.
Vậy chắc chắn là có chuyện muốn nhờ rồi.
Lần trước mở tiệc vẫn là thời điểm hai bên mới hợp tác, bất quá dù là lần đó, cũng không có quy mô lớn như vậy.
Mỗi một nhóm tinh phỉ đều có số lượng cố định, dù sao thì cũng chỉ có từng ấy người.
Thế nhưng lần này lại không hề có một chút hạn chế nào, một đám Đế Tôn tinh phỉ cũng âm thầm suy đoán, chuyện lần này có lẽ không nhỏ.
Bất quá đám tinh phỉ cũng không thèm để ý, mặc kệ nó thế nào, cứ ăn đã rồi tính.
Đồ ăn của Diệp nhị ca sao có thể bỏ lỡ được chứ.
Một đám Đế Tôn tinh phỉ mong chờ không thôi, những tinh phỉ khác đang trên đường đến Đạo Nhất thánh địa, lại càng thêm kích động không ngừng.
Rất nhiều người trong bọn họ cũng chỉ mới ăn lương khô, còn chưa từng nếm qua cơm của Diệp Trường Thanh.
Bất quá nghe lão đại của mình hết mực tôn sùng Diệp Trường Thanh, lại ca ngợi các món ăn tới mức tận cùng.
Đám tinh phỉ đã sớm thèm thuồng không chịu nổi, chỉ tiếc thực lực của bọn hắn chưa đủ, không có tư cách được ăn bữa cơm này.
Vốn cho rằng lần này e là cũng chỉ có thể ăn chút lương khô cho xong bữa.
Mặc dù lương khô cũng rất ngon, đông đảo tinh phỉ cũng ăn đến quên cả trời đất, nhưng nếu có món ngon hơn bày trước mắt, ai mà lại không muốn nếm thử cơ chứ.
Lúc này, cơ hội bỗng nhiên xuất hiện, đám tinh phỉ nào còn khống chế được sự kích động trong lòng.
Một đường điều khiển tinh không chiến hạm, nhanh như điện xẹt, hận không thể giây sau đã đến được Đạo Nhất thánh địa.
Toàn bộ Đạo Nhất thánh địa liên tục bận rộn mấy ngày liền.
Mà đông đảo tinh phỉ kéo đến cũng không hề gây ra chút hỗn loạn nào.
Trước khi đến Hạo Thổ thế giới, những tinh phỉ này đều quy củ, bây giờ tới Đạo Nhất thánh địa, ai nấy đều càng thêm khéo léo.
Nhìn thấy đệ tử Đạo Nhất thánh địa, bọn họ càng tỏ ra vô cùng nhiệt tình, khiến cho đệ tử Đạo Nhất thánh địa đều có chút không thích ứng.
"Đạo huynh, đến uống trà nhé."
"Đạo huynh, ta có bình rượu ngon đây, nào, chúng ta cạn chén."
Đối mặt với những tinh phỉ nhiệt tình này, đệ tử Đạo Nhất thánh địa thậm chí còn có cảm giác, ta mới là khách.
Không đúng, ta rõ ràng mới là đệ tử Đạo Nhất thánh địa, đây là Đạo Nhất thánh địa mà, sao lại có cảm giác như đi ăn nhờ ở đậu thế này.
Họ có chút chịu không nổi sự nhiệt tình của những tinh phỉ này.
May mà, liên tiếp mấy ngày, Diệp Trường Thanh cuối cùng cũng chuẩn bị xong tiệc rượu.
Đêm hôm đó, trên chủ phong của Đạo Nhất thánh địa, ở quảng trường lớn nhất, bày đầy bàn tiệc.
Đông đảo tinh phỉ cùng một đám trưởng lão, phong chủ của Đạo Nhất thánh địa, còn có các đệ tử thân truyền của các phong lần lượt ngồi vào chỗ.
Đồ ăn còn chưa lên, đám người vừa tán gẫu cho đỡ buồn vừa bắt đầu uống rượu nói chuyện phiếm.
Tinh phỉ mà, tập trung một chỗ, không uống rượu nói chuyện phiếm thì còn làm gì được nữa, uống nhiều rồi có lúc còn muốn luận bàn một chút.
Người của Đạo Nhất thánh địa cũng tiếp chuyện cùng mấy tinh phỉ này, khung cảnh ngược lại rất náo nhiệt, mối quan hệ của hai bên cũng nhờ vậy mà tiến thêm một bước.
Đây là điều Đạo Nhất thánh địa mong muốn, đối mặt với Ma tộc khí thế hung hăng, lực lượng của những tinh phỉ này là không thể thiếu.
Cũng không đợi bao lâu, từng bàn từng bàn đồ ăn tinh mỹ đã được đông đảo đệ tử Đạo Nhất thánh địa bưng lên.
Khi đồ ăn vừa lên bàn, đám tinh phỉ cũng không còn hứng thú uống rượu nữa.
Chủ yếu là mùi vị của đồ ăn quá thơm, vừa muốn ăn cơm lại vừa muốn uống rượu, đám tinh phỉ cũng không khách khí, bưng bát lên thì gặm lấy gặm để.
Trước đây chỉ nghe lão đại của mình nói qua, trù nghệ của Diệp nhị ca cỡ nào cỡ nào tốt, làm ra đồ ăn ngon cỡ nào cỡ nào.
Bây giờ cuối cùng đã được ăn, mùi vị đó còn vượt quá cả tưởng tượng của đông đảo tinh phỉ.
Món ngon như vậy, khiến đông đảo tinh phỉ thật sự kinh động như gặp thần tiên.
Trong chốc lát, khung cảnh trở nên hỗn loạn hơn, nhiều người như vậy, giành ăn hiển nhiên là chuyện thường tình.
Bất quá đám tinh phỉ cũng coi như là kiềm chế, không trực tiếp xảy ra xung đột.
Dù sao nếu đánh nhau ở Đạo Nhất thánh địa, phá hỏng quy củ, vậy sau này sẽ không còn cơ hội ăn được món ngon như vậy, thế thì sẽ thành kẻ thù của toàn bộ đám tinh phỉ mất.
Đám tinh phỉ ăn gọi là một trận đã đời, lần này Diệp Trường Thanh cũng thật sự đã lấy ra thành ý.
Mỗi bàn đều có rất nhiều món ăn, đám tinh phỉ ăn uống vô cùng thoải mái.
Đặc biệt là một đám Đế Tôn tinh phỉ, rất nhiều món ngon trước đây họ chưa từng ăn, lần này Diệp Trường Thanh đều một mạch mang ra hết.
Bây giờ cũng không phải lúc keo kiệt.
Đồ ăn tràn đầy cả bàn, không bao lâu đã bị đông đảo tinh phỉ ăn như hổ đói càn quét sạch trơn.
Khi đông đảo tinh phỉ ăn xong, Diệp Trường Thanh cùng Vân Tiên Đài mới xuất hiện.
Dù sao trước đó khi đám tinh phỉ đang ăn, có lẽ cũng không nghe lọt những gì họ đang nói, chi bằng để mọi người ăn xong rồi họ mới đến.
Nhìn thấy Vân Tiên Đài và Diệp Trường Thanh, một đám tinh phỉ đồng loạt lên tiếng gọi.
"Vân đại ca."
"Diệp nhị ca."
"Diệp nhị ca đến rồi à."
Bất quá rõ ràng, thái độ của đông đảo tinh phỉ đối với Diệp Trường Thanh còn nhiệt tình, cung kính hơn một chút.
Dù là Vân Tiên Đài, một Đế Tôn, cũng không thể so sánh được.
Sau khi Diệp Trường Thanh gật đầu chào lại một đám Đế Tôn tinh phỉ, Vân Tiên Đài đi vào giữa yến tiệc, nhìn về phía một đám Đế Tôn tinh phỉ, chậm rãi mở lời.
"Chư vị, hôm nay thiết yến, thật không dám giấu giếm, là Đạo Nhất thánh địa ta muốn cùng chư vị nói chuyện hợp tác."
Quả nhiên là có việc cần, về điều này, một đám Đế Tôn tinh phỉ ngược lại không có gì kinh ngạc, đã sớm đoán được rồi.
Còn những tinh phỉ khác, họ cũng không có quyền quyết định gì, quyền quyết định đều nằm trong tay các lão đại.
Dù sao lão đại nói sao thì họ sẽ làm vậy thôi, nghĩ như thế, những tinh phỉ khác cũng không bận tâm.
Gặp gỡ ánh mắt của một đám Đế Tôn tinh phỉ, Vân Tiên Đài cũng không vòng vo mà trực tiếp nói rõ chuyện Ma tộc tập kích cho đám tinh phỉ nghe một lần.
Khi biết Đạo Nhất thánh địa muốn liên thủ với họ, cùng nhau đối phó Ma tộc tập kích.
Nghe xong những lời này, có một bộ phận Đế Tôn tinh phỉ nhíu mày, trông có vẻ như đang cân nhắc xem lựa chọn thế nào.
Tự dưng gây thù với Ma tộc, đúng thật không phải là một hành động sáng suốt.
Nhìn thấy vẻ mặt của bộ phận Đế Tôn tinh phỉ này, Vân Tiên Đài lại thản nhiên nói thêm một câu.
"Có bằng lòng hay không, chư vị hoàn toàn có thể tự lựa chọn, bất quá thế lực của Ma tộc rất lớn, Đạo Nhất thánh địa ta đã quyết định liều chết đánh một trận, bao gồm cả Diệp trưởng lão cũng vậy, đã có quyết tâm chịu chết."
Hả? ? ?
Lời này vừa nói ra, một đám Đế Tôn tinh phỉ đồng loạt hướng ánh mắt về phía Diệp Trường Thanh.
Diệp Trường Thanh cũng khẽ gật đầu, thể hiện sự khẳng định.
Điều này khiến cho đông đảo Đế Tôn tinh phỉ rối rít cả lên, Diệp nhị ca mà chết, sau này họ còn đến đâu ăn cơm chứ.
Không được, Diệp nhị ca không thể xảy ra chuyện gì được.
Có người thậm chí còn tính cưỡng ép mang Diệp nhị ca đi.
Bất quá ngay lúc này, Đường Nhu, một trong ba huynh đệ nhà họ Đường, những người trước đó đã tiếp xúc với Đạo Nhất thánh địa, đột nhiên mở miệng nói.
"Diệp nhị ca tình nghĩa với ba anh em ta như tay chân, tinh phỉ bọn ta coi trọng nghĩa khí, Diệp nhị ca cũng là anh em của ba huynh đệ chúng ta, Diệp nhị ca yên tâm, chuyện này để ba anh em chúng ta lo."
Đường Nhu lên tiếng đầu tiên, nghe xong những lời này, Vân Tiên Đài có chút ngẩn người.
Thằng ngốc này khi nào thì nói chuyện nghe lọt tai thế này, lại còn có chút ấm lòng nữa chứ, sao miệng nó lại có thể thốt ra được những lời lẽ có chừng mực như vậy được nhỉ.
Ánh mắt nhìn Đường Nhu cũng có chút thay đổi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận