Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 780: Ta cái gì sơn hào hải vị chưa ăn qua (length: 7920)

Nghe nói Tề Hùng, Ngô Thọ lập tức tức giận, cái tên này sao lại có mặt ở đây mà nói ra những lời như vậy chứ.
Hắn Ngô Thọ tuy mang cái danh đại trưởng lão, nhưng mẹ nó làm toàn việc của tông chủ.
Sờ vào lương tâm mà nói, Ngô Thọ quản lý tông môn lâu hơn ít nhất là gấp mấy lần Tề Hùng, vậy mà cái tên này nói mình không lo việc nhà không biết củi gạo quý?
Rốt cuộc là ai không lo việc nhà?
Nhìn vẻ mặt lúc xanh lúc đỏ của Ngô Thọ, Tề Hùng ngược lại thông minh hơn, chân như bôi dầu, lập tức bỏ chạy.
"Ngươi đứng lại, nói rõ ràng ra cho ta."
Nhìn theo bóng lưng Tề Hùng, Ngô Thọ tức giận mắng, nhưng Tề Hùng căn bản không thèm để ý tới hắn.
Hợp tác với Hắc Nham thương hội, không nghi ngờ gì có thể mang đến lợi nhuận to lớn cho tông môn.
Cho nên Tề Hùng cũng dự định tiếp đãi Hắc Nham thương hội một đoàn người thật chu đáo, tiện thể làm một bữa tiệc rượu.
Kể lại chuyện này cho Diệp Trường Thanh nghe, đối với điều này, Diệp Trường Thanh cũng không cự tuyệt, dù sao mỗi năm 5000 vạn cực phẩm linh thạch, cộng thêm một đám thiên tài địa bảo, đúng là xem như khách hàng lớn.
Chiều hôm đó, Tề Hùng phái người đến mời người của Hắc Nham thương hội.
Đối với việc này, phó hội trưởng Hắc Nham thương hội không hề cự tuyệt, rất thẳng thắn đồng ý.
Là người làm thương mại, so với các tu sĩ thuần túy của tông môn, thánh địa thì người của Hắc Nham thương hội rõ ràng có hơi hướm trần tục hơn.
Ví dụ như mấy chuyện tiệc rượu, câu lan, bọn họ lại càng là khách quen.
Hắc Nham thương hội cũng có không ít tửu lâu, câu lan, đương nhiên, đối với những sản nghiệp này, Hắc Nham thương hội không coi trọng lắm, có chút ít còn hơn không.
Trụ cột chủ yếu không phải mấy cái này.
Đến giờ hẹn, đoàn người Hắc Nham thương hội dưới sự chỉ huy của phó hội trưởng đã đến địa điểm hẹn.
Ở hậu viện, hai bàn ăn đã được dọn sẵn, Tề Hùng, Ngô Thọ, Hồng Tôn cùng đi, còn Dư Mạt thì không thấy đâu.
Hắc Nham thương hội chưa đến mức phải để Dư Mạt ba người ra mặt, có Tề Hùng tiếp đón đã là đủ nể tình rồi.
"Mời, mời, xin mời ngồi."
Nể mặt tiền, Tề Hùng ngược lại tỏ vẻ rất hiền hòa, tươi cười mời mọi người vào chỗ.
Đối diện với trường hợp như vậy, người của Hắc Nham thương hội sớm đã quen, cho nên cũng không hề có vẻ lúng túng.
Sau khi mọi người ngồi xuống, liền bắt đầu nói chuyện phiếm vu vơ, đều là mấy chuyện không quan trọng.
Không bao lâu, thịt rượu lần lượt được đưa lên bàn, một mùi thơm mê người khiến người của Hắc Nham thương hội không tự giác nhìn nhiều thêm mấy lần.
Tuy rằng chưa ăn, nhưng mùi thơm đó quả thật là quá hấp dẫn.
Chỉ là thấy chủ nhà trọng thể diện quá, đoàn người Hắc Nham thương hội cũng không thất thố, cố gắng kiềm chế.
Mãi đến khi Tề Hùng lên tiếng.
"Đừng có ngồi không, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, không cần khách sáo."
"Tề tông chủ nói rất phải, vậy chúng ta xin phép không khách khí."
Ăn hay không đối với người của Hắc Nham thương hội cũng không quan trọng, lần này hợp tác với Đạo Nhất tông đã thành công, nhiệm vụ của bọn họ xem như đã hoàn thành viên mãn.
Mang thái độ hời hợt, mọi người tùy ý gắp một đũa.
Chẳng qua là khi món ngon vừa chạm vào miệng, sắc mặt mấy thành viên Hắc Nham thương hội lập tức thay đổi.
Đầu tiên là ngơ ngác, sau đó là kinh ngạc, rồi sau nữa thì biến thành cuồng hỉ.
Mùi vị đó thật sự quá hoàn hảo, chưa bao giờ nếm qua món gì ngon đến vậy, mà hơn nữa, công hiệu lại vô cùng nghịch thiên.
Không do dự nữa, mấy người trực tiếp biến thành con ma đói, không ngừng gắp các món mỹ vị vào miệng, thậm chí không có thời gian phản ứng với Tề Hùng và những người khác.
Còn phó hội trưởng Hắc Nham thương hội, người nãy giờ vẫn nói chuyện với Tề Hùng, quay đầu nhìn thấy cấp dưới ai nấy đều có vẻ mặt như quỷ đói đầu thai, lập tức sắc mặt trầm xuống.
"Các ngươi làm cái gì đấy? Có thể có chút tiền đồ không?"
Đều là người từng trải, những năm này có món ngon gì mà chưa từng ăn qua, sao đến lần này lại mất mặt như vậy, bất quá chỉ là một bàn tiệc rượu, các ngươi đến mức phải thế sao?
Hay là do ngày thường thương hội bạc đãi các ngươi rồi? Sao lại như lang như hổ thế này?
Đối diện với vẻ mặt phó hội trưởng đang trầm xuống, đám người Hắc Nham thương hội vậy mà vẫn không hề có ý dừng lại, miệng thì đầy thức ăn ngon, nói năng không rõ ràng.
"Phó hội trưởng, ngon... . . Ngon quá đi, ngươi cũng mau thử đi."
Hả? ? ?
Nghe vậy, sắc mặt phó hội trưởng càng thêm khó coi, đám người này đúng là mất mặt, chỉ có một bàn thức ăn bình thường mà đã ra nông nỗi này?
Thật là ném sạch mặt mũi của thương hội.
Chỉ là lúc này cũng không tiện quát mắng bọn họ, phó hội trưởng đành cố gượng cười quay sang Tề Hùng nói.
"Thật xấu hổ, Tề tông chủ chê cười, bọn gia hỏa này ngày thường đúng là buông thả quen rồi."
Về chuyện này, Tề Hùng ngược lại không để bụng, đồ ăn của Đạo Nhất tông như thế nào, hắn quá rõ rồi.
"Không sao, hội trưởng cũng mời nếm thử, món ăn của Đạo Nhất tông chúng ta vị đúng là rất không tệ."
"Vậy tôi xin phép không khách khí."
Hai người khách sáo với nhau, bất quá phó hội trưởng thật ra không có nhiều lòng tin vào Tề Hùng cho lắm.
Đùa à, ta là ai? Phó hội trưởng Hắc Nham thương hội đó nha, tu vi chiến lực thì không dám nói, nhưng cả đời trải nghiệm biết bao món ngon, có thứ gì mà chưa từng ăn?
Chỉ có một bàn thức ăn thôi, có thể mê hoặc ta được chắc?
Bất quá những lời này đương nhiên không thể nói ra được, cho nên phó hội trưởng cũng chỉ gật đầu cười, lập tức cũng chậm rãi gắp một đũa đồ ăn, từ tốn cho vào miệng.
Vừa mới nhai chậm rãi nuốt một chút, sắc mặt vốn đang bình tĩnh, trong nháy mắt đã trở nên kinh ngạc, hai mắt trợn trừng căng tròn.
"Cái này. . . . . . . Món ăn này... ... . ."
Hoàn toàn không biết nên nói sao, trong chớp mắt, phó hội trưởng giống như đã hiểu vì sao cấp dưới lại như quỷ đói đầu thai.
Hắn bôn ba nhiều năm như vậy, đã ăn qua không ít đồ ngon, có rất nhiều còn là chí bảo vô giá.
Nhưng những bảo bối này, lúc này đều còn kém xa so với một bàn đồ ăn bình thường này.
"Ta... . Tề tông chủ, cái này. . . ... . ."
"Nếu thích thì ăn nhiều chút."
Tề Hùng vừa cười vừa nói, sớm đã đoán được kết quả sẽ như vậy.
Mà lúc này phó hội trưởng, rõ ràng là không còn để ý gì đến chuyện khách sáo nữa, trực tiếp bắt đầu vào tư thế ăn cơm.
Thong thả lấy một bát lớn cơm, trực tiếp bưng cả món ăn lên, che hết lên cơm, ăn đến là thơm lừng.
Còn đâu vẻ điềm tĩnh ban nãy, tốc độ nhanh hơn so với đám thủ hạ không ít.
"Hội trưởng, ngươi để lại cho chúng ta chút đi."
"Đúng đó, sao có thể trực tiếp đổ vào bát chứ, vậy chúng ta ăn cái gì đây?"
Đối diện với phó hội trưởng ăn như hổ đói, đám thuộc hạ đương nhiên là không cam tâm, đồng loạt lên tiếng phản đối.
Thế nhưng đối với điều này, phó hội trưởng không có chút ý gì muốn dừng lại, đùa gì chứ, đang ăn cơm, có rảnh đâu mà nói nhảm với các ngươi.
Không một chút ý tứ muốn dừng lại, tốc độ không những không giảm trái lại còn tăng, thấy vậy, một đám thuộc hạ cũng cắm đầu vào ăn, tốc độ lại nhanh hơn không ít.
Khung cảnh trò chuyện vui vẻ, trong chớp mắt biến thành khung cảnh cúi đầu ăn cơm.
Tề Hùng và những người khác cũng không để ý đến những chuyện khác, có mỹ thực trước mắt, thì đâu có thời gian mà nói nhảm nhiều.
Sau một hồi gió cuốn mây tan, một đám người của Hắc Nham thương hội đều no đủ, người nào cũng lười biếng dựa vào ghế, trên mặt đều là vẻ thỏa mãn, bữa cơm này thật là quá sảng khoái...
Bạn cần đăng nhập để bình luận