Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 544: Huynh đệ (length: 7750)

Nhìn thấy Tô Lạc Tinh giận đến mặt mày tím tái, sắc mặt Du Lệ khó coi đến tột độ, không nói một lời quay người bước ra ngoài.
Còn đám người Dương Hiến bên cạnh thì vẻ mặt kỳ quái nhìn Tô Lạc Tinh.
Họ nghĩ thầm, chẳng phải ngươi nằm mơ cũng muốn giết chết Tề Hùng sao? Giờ lại sao... . . .
Nhất thời, thân là sư huynh, bọn họ có chút không đoán ra ý nghĩ trong lòng Tô Lạc Tinh.
Thực ra đừng nói là bọn họ, ngay cả bản thân Tô Lạc Tinh cũng không có câu trả lời nào, chỉ cảm thấy rối như tơ vò.
Có chút bực bội, hắn khoát tay nói:
"Mọi người đi chuẩn bị đi."
Sau khi mọi người lui ra, Tô Lạc Tinh một mình ngồi trong đại sảnh, ánh mắt có chút tan rã, trong đầu những ký ức khi còn trẻ không tự chủ cứ hiện lên.
"Tề Hùng, mẹ nó ngươi vu oan cho ta, rõ ràng là ngươi dẫn ta đi... . . . . ."
"Suỵt, dù sao chết một người còn hơn cùng chết, yên tâm, ta sẽ nghĩ cách bảo toàn tính mạng của ngươi."
Còn có cảnh bị vô số yêu thú truy sát, tuổi còn trẻ, mình sợ đến tái mét mặt.
Lúc bị đàn thú đẩy vào đường cùng, người Tô Lạc Tinh nghĩ tới vẫn là Tề Hùng.
"Tề Hùng, mẹ nó ngươi ở đâu?"
"Lạc Tinh đừng hoảng, cha ngươi tới cứu ngươi đây."
Trong tiếng gầm gừ giận dữ đầy tuyệt vọng, Tề Hùng từ trên trời giáng xuống, hai người hợp sức, một đường chém giết phá vòng vây đàn thú, tuy rằng cả người đầy thương tích, nhưng trong lòng tràn đầy vui sướng vì sống sót.
"Ha ha, thế nào, thời điểm then chốt vẫn cần nhìn vào cha ngươi đấy chứ?"
"Cút mẹ nhà ngươi đi, lão tử nếu không vì ngươi, thì sao ra nông nỗi này? Đúng rồi, mấy con yêu thú này bị điên à?"
"Không biết nữa, ta chỉ là trộm quả trứng, định mang về làm Linh Sủng chơi đùa."
"Ừm? Mẹ nó yêu thú là ngươi dẫn tới à?"
"Là ta à?"
"Ngươi mẹ nó cầm quả này, là trứng Thú Vương đấy."
"À à, thì ra là thế."
"Ngươi... . ."
Còn có khi hai người còn trẻ mới nổi danh, đang là thời điểm hăng hái nhất, cùng nhau đến kỹ viện nghe hát.
Say khướt, xung quanh mỹ nữ vây quanh, uống cao hứng Tô Lạc Tinh, một tay ôm vai Tề Hùng, mắt say lờ đờ nói:
"Ta nói cho ngươi nghe này Tề Hùng, ta cả đời này nói đi nói lại, hình như đúng là có mình ngươi là bạn."
"Vậy mà ngày nào ngươi cũng muốn giết ta à?"
"Ta chắc chắn là muốn chơi chết ngươi rồi, nhưng mà ngươi phải hứa với ta."
"Cái gì?"
"Sau này dù muốn chết, cũng chỉ được chết trên tay ta thôi."
"Được, sau này ta Tề Hùng cho dù có chết, cũng chỉ chết trên tay ngươi Tô Lạc Tinh."
"Đây là ngươi nói đấy."
"Ta nói, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy."
Còn có khi cạnh tranh vị trí tông chủ Lạc Hà tông, đối mặt sư phụ Hỏa Nham.
"Lạc Tinh, con nhất định phải tranh giành vị trí tông chủ này sao?"
"Nhất định."
Tô Lạc Tinh quật cường trả lời, trong lòng lại nghĩ, tên thất phu Tề Hùng cũng làm lên tông chủ Đạo Nhất tông, ta sao có thể yếu hơn hắn, cái ghế tông chủ Lạc Hà tông này, ta Tô Lạc Tinh ngồi lên.
"Có thể con không tranh lại sư tỷ con đâu."
"Tranh giành rồi mới biết."
"Ai..."
Tô Lạc Tinh tự nhiên biết mình không phải đối thủ của sư tỷ, nhưng hắn chính là muốn tranh giành, Tề Hùng đã làm tông chủ, thì hắn Tô Lạc Tinh cũng phải làm tông chủ.
Bức bối đến nghẹt thở, nhưng hiện thực thì sao, hắn căn bản không phải là đối thủ của sư tỷ mình, thậm chí đến sức phản kháng cũng không có.
Luận về thực lực, hắn không bằng sư tỷ của mình, luận về quan hệ trong tông môn, hắn cũng không bằng sư tỷ mình.
Vốn cho rằng đó là một trận thảm bại, vì thế Tô Lạc Tinh đã một mình uống say khướt, nhưng ai có thể ngờ, vào thời khắc cuối cùng, sư tỷ lại tự mình từ bỏ, còn rời khỏi Đông Châu, một mình đi đến Trung Châu.
Mãi sau Tô Lạc Tinh mới biết, là Tề Hùng đi tìm sư tỷ.
Ngày đó hắn say bí tỉ, Tề Hùng cố tình đuổi tới Lạc Hà tông, vừa tiến vào động phủ, liền thấy Tô Lạc Tinh đã say bí tỉ.
"Đồ ngốc, nghe nói ngươi sắp thua, cha ngươi ta đặc biệt tới cho ngươi chỗ dựa này, ngày mai nhất định lật ngược tình thế cho ngươi xem."
Người còn chưa tới, thanh âm đã vang lên, nhưng đến nơi, thấy Tô Lạc Tinh đã say, miệng vẫn còn mơ hồ nỉ non:
"Thất phu, ta sẽ không thua ngươi, ngươi làm được tông chủ, thì ta cũng muốn ngồi lên vị trí tông chủ này... . . . ."
Nghe thấy Tô Lạc Tinh lẩm bẩm, Tề Hùng im lặng ngồi bên cạnh nửa ngày, tự mình uống hết một bầu rượu, rồi đứng dậy rời đi, đi tìm sư tỷ Tô Lạc Tinh.
Tình cảm của hai người vốn dĩ rối ren vô cùng, thấy Tề Hùng tới, sắc mặt sư tỷ Tô Lạc Tinh phức tạp nói:
"Vì sư đệ ta mà đến?"
"Không sai."
"Muốn khuyên ta từ bỏ?"
"Không phải khuyên, thằng ngốc đó muốn làm tông chủ, thì vị trí tông chủ đó là của nó."
"Nếu ta không chịu thì sao?"
"Vậy thì đánh một trận, ta thắng thì ngươi rút lui."
Thấy Tề Hùng vì Tô Lạc Tinh mà muốn động thủ với mình, sư tỷ im lặng gật đầu.
Chính là sau đêm đó, sư tỷ đã từ bỏ vị trí tông chủ, sau đó một mình đến Trung Châu, còn Tô Lạc Tinh thì như ý nguyện mà ngồi lên ghế tông chủ.
Trong đại điển tông chủ, nhìn thấy Tô Lạc Tinh vô cùng rạng rỡ, Tề Hùng cười nói:
"Đồ ngốc, còn không mau đến quỳ lạy cha ngươi đi?"
"Hừ, thất phu, bây giờ ta cũng là tông chủ, ta không hề yếu hơn ngươi."
"Hắc hắc, đúng đúng, vậy Tô đại tông chủ có phải nên biểu hiện chút gì không?"
"Ngươi muốn thế nào?"
"Kỹ viện nghe hát?"
Sau đó, thì nổi lên chuyện tân Tông Chủ Lạc Hà tông, ngay trong đêm nhậm chức, là đã qua đêm ở kỹ viện, vì thế mà Tô Lạc Tinh đã xấu hổ một hồi lâu, mắng cho Tề Hùng một trận.
"Thất phu, ngươi lại hố ta."
"Chuyện này sao lại gọi là hố chứ, chẳng phải là đang chúc mừng sao."
"Mẹ nó ta là tông chủ, sao có thể lưu luyến chốn kỹ viện, giờ làm sao gặp ai?"
"Sợ gì chứ, chẳng phải ta cũng là tông chủ, chuyện có gì đâu."
"Cút, ta không giống ngươi."
"Hắc hắc, vậy lần này tiền ngươi trả nhé, coi như là trả cho ta một ân tình."
"Thất phu ngươi quá đáng, ta liều mạng với ngươi."
"Ha ha, ta đi trước đây, nhớ đến thanh toán."
Bây giờ ngẫm lại, hình như cả đời này của mình đều là cùng Tề Hùng đi cùng.
Không tự chủ, khóe miệng Tô Lạc Tinh lộ ra một nụ cười nhè nhẹ, sau đó ánh mắt nhìn xa về phía đại điện chủ phong của Đạo Nhất tông, khẽ lẩm bẩm:
"Lão thất phu, rốt cuộc cũng vẫn phải để lão tử tới cứu ngươi, một mình ngươi cũng dám đối đầu với cả phật môn Tây Châu, đúng là không biết sống chết."
Vừa nói, Tô Lạc Tinh đi đến trước tấm bản đồ Đông Châu, ánh mắt nhanh chóng khóa chặt một điểm trong đó, chính là bến cảng Đông Châu.
Nơi này tuyệt đối là nơi chiến sự ác liệt nhất, bất luận phật môn Tây Châu có tính toán gì, họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua bến cảng Đông Châu, mà Tề Hùng cũng không thể bỏ qua nơi này.
Nhìn vào bến cảng Đông Châu nhỏ xíu trên bản đồ, ánh mắt Tô Lạc Tinh càng thêm kiên định.
Cùng lúc đó, trong động phủ của Tề Hùng, hắn cũng đang nhìn vào tấm bản đồ, mà ánh mắt cũng khóa chặt vào bến cảng Đông Châu.
Ngô Thọ bên cạnh nhìn vào ánh mắt Tề Hùng, bất đắc dĩ nói:
"Đại sư huynh vẫn chưa quyết định sao?"
"Bến cảng Đông Châu ít nhất cần 10 vạn đệ tử mới có sức đánh một trận, nhưng chỉ là... . . ."
Tề Hùng mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, lời chưa nói hết, ý tứ đã rất rõ ràng, 10 vạn đệ tử, con số đó gần như đã là toàn bộ thực lực của mười ngọn núi, điều động nhiều đệ tử như vậy đến bến cảng Đông Châu, vậy những nơi khác làm sao bây giờ?
Nhưng một nơi quan trọng như vậy, giao cho những người khác, cho dù là Phổ Đà tự, Quỷ cốc, Tề Hùng đều không an tâm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận