Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 680: Tề Hùng, ta làm huynh đệ ngươi. . . . . (length: 7785)

Đây tuyệt đối là bữa cơm Diệp Trường Thanh làm kỳ quái nhất từ trước đến giờ.
Nói sao nhỉ, một bàn thức ăn, phân nửa đều là thuốc mê, quả thực không giống người bình thường.
Dù đã cố gắng hết sức, nhìn thành quả cuối cùng, Diệp Trường Thanh trong lòng vẫn có chút không chắc.
"Cái này...người Bạch gia thật sự sẽ ăn sao?"
"Yên tâm đi, chắc chắn ăn, nếu không phải ta ở bên cạnh nhìn, đã sớm không nhịn được rồi."
Ngược lại, Từ Kiệt bọn họ tràn đầy tự tin, giống như không chút lo lắng nào.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Từ Kiệt và những người khác mang đồ ăn đến đại sảnh.
Lúc này Tề Hùng, Hồng Tôn và cả đám người Bạch gia đã ngồi vào bàn, đang vui vẻ uống rượu.
Rượu không có vấn đề gì, đều là loại rượu ngon mang từ Đông Châu tới.
Mấy chén rượu ngon liên tiếp vào bụng, bầu không khí càng thêm náo nhiệt.
"Tề huynh, việc này coi như Bạch gia ta xin lỗi huynh, Đạo Nhất tông các huynh bây giờ đến Trung Châu lịch luyện, sau này có gì cần cứ báo một tiếng, Bạch gia ta nhất định sẽ hết sức giúp đỡ."
"Vậy thì đa tạ Bạch huynh."
"Khách khí làm gì, huynh đệ chúng ta không cần như vậy...À, mùi gì đây?"
Đang nói, gia chủ Bạch gia đột nhiên bị một mùi thơm nồng nặc hấp dẫn, không nhịn được khịt mũi, thấy vậy, Tề Hùng cười nói.
"Ha ha, đây là do đầu bếp tài của Đạo Nhất tông ta làm, mùi vị không tệ, Bạch huynh nếm thử."
"Vậy thì ta cung kính không bằng tuân mệnh."
Cũng không suy nghĩ nhiều, hơn nữa mùi vị đó quả thực rất thơm, đợi món ăn lên bàn, gia chủ Bạch gia gắp một đũa thịt kho tàu bỏ vào miệng.
Miếng thịt vừa nuốt xuống, răng môi lưu hương, cả người gia chủ Bạch gia ngây dại trong nháy mắt, mùi vị quả thực quá sức tưởng tượng.
"Ngon quá."
Mắt mở to hết cỡ, giống như bất cứ ai lần đầu tiên ăn, không chỉ có hắn, những người Bạch gia khác cũng vậy.
Mà mọi người Đạo Nhất tông lúc này lại càng nhiệt tình mời mọi người ăn nhiều một chút.
Thực ra không cần Đạo Nhất tông nói, người Bạch gia cũng đã không thể kiểm soát được mình.
Chỉ thấy từng người một không thèm để ý uống rượu nữa, cắm đầu vào ăn.
Dư Mạt cũng muốn ăn thử một miếng, nhưng bị Vương Mãn bất động thanh sắc ngăn lại.
"Ngươi làm gì vậy?"
"Đợi một chút."
Nghi ngờ nhìn Vương Mãn và Nguyên Thương, rốt cuộc đang làm cái trò gì vậy?
Rất nhanh, món ăn trên bàn bị người Bạch gia quét sạch, cùng lúc đó, có người Bạch gia cảm thấy một trận choáng váng đầu óc.
"A, sao ta lại hơi choáng vậy?"
"Uống nhiều quá sao?"
"Không thể nào, sao ta có thể uống nhiều, là món ăn này... "
Đều là tu sĩ, hơn nữa tu vi đều không thấp, sao có thể chỉ uống vài chén rượu mà đã say.
Có người Bạch gia kịp phản ứng ra món ăn có vấn đề, nhưng còn chưa kịp nói, cả người đã hôn mê.
Những Đại Thánh như gia chủ Bạch gia cũng không khá hơn chút nào.
Lúc này điên cuồng dùng linh lực hóa giải thuốc mê trong người, chỉ là lượng lớn như vậy, hơn nữa để đảm bảo không có sơ hở nào, Từ Kiệt bọn họ dùng đều là thuốc mê cao cấp.
Ý thức càng lúc càng mơ hồ, gia chủ Bạch gia nhìn về phía Tề Hùng, trong mắt đầy vẻ hoảng hốt và tức giận, nghiến răng nói.
"Tề huynh, ngươi..."
Nhưng vừa dứt lời, hắn cũng trực tiếp ngã xuống ngủ.
Từng người một trong số người Bạch gia ngã xuống đất không dậy nổi, thấy vậy, Dư Mạt cuối cùng cũng hiểu ra.
"Ngọa Tào, các ngươi thế mà hạ độc."
"Không phải là vì ai chứ?"
Đối với việc này, Vương Mãn tức giận nói, còn không phải là vì ngươi, nếu không làm gì đến nỗi như thế, bị người ta đuổi khắp thế giới mà chạy.
Nghe vậy, Dư Mạt không phản bác, im lặng ngậm miệng lại.
"Tốt, đi thôi."
Kế hoạch thành công, mọi người cũng không nán lại lâu, thu hồi Linh thành, lấy không gian linh chu, lại lần nữa bỏ chạy.
Mà ở tại chỗ, chỉ để lại mấy trăm người Bạch gia mê man ở đó.
Ở chỗ Bạch gia, lão tổ Bạch gia luôn chờ tin tức truyền về.
Xác định được tin tức của Dư Mạt, hắn liền để gia chủ Bạch gia tự mình dẫn người đến, tính thời gian cũng sắp trở về rồi.
Mà trước mặt hắn, còn có một người đàn ông trung niên, người này có khuôn mặt âm trầm, nhưng nhìn thái độ của lão tổ Bạch gia với hắn thì thân phận người này chắc chắn không đơn giản.
"Ngươi làm quá sao? Cho dù đối phương là Đại Thánh thì sao, Bạch gia ngươi đã đi nhiều người như vậy."
"Nói thì như thế, nhưng trong lòng ta luôn có một dự cảm chẳng lành."
"Ta nói ngươi cần gì phải khách khí, trực tiếp bắt người này đưa đến Thiên Vũ hoàng triều chẳng phải xong rồi sao."
Khi người đàn ông âm trầm này nói, lúc nào cũng mang vẻ cao cao tại thượng, nhưng hắn cũng có thực lực đó.
Bởi vì người này đến từ một trong ba thánh địa của nhân tộc ở Trung Châu là Kình Thiên Thánh Địa, là một trưởng lão của Kình Thiên Thánh Địa.
Lần này cũng là tiện đường ghé qua thăm lão tổ Bạch gia, hai người có chút giao tình.
Nhưng với hắn, lão tổ Bạch gia không tán thành.
Trước tiên vấn đề này vốn dĩ Bạch gia có chút đuối lý, hơn nữa nếu có thể giải quyết hòa bình, cần gì tự dưng gây thêm kẻ thù chứ.
Ngay khi lão tổ Bạch gia cảm thấy bất an không rõ vì sao, một Đại Thánh Bạch gia đột nhiên đến báo cáo.
"Lão đại bọn họ gặp chuyện rồi."
"Thế nào? Hay là đã động thủ rồi?"
Vừa nghe vậy, sắc mặt lão tổ Bạch gia trầm xuống, hắn lo lắng nhất chính là hai bên trực tiếp bùng nổ chiến đấu, lúc này lẽ nào đã phát triển đến bước này rồi sao?
Đối mặt với sự lo lắng của lão tổ, Đại Thánh Bạch gia lắc đầu.
"Thì không có động thủ, nhưng lão đại bọn họ đều bị...bị... "
"Bị cái gì?"
"Đều bị thuốc mê làm cho gục hết rồi."
Nghe vậy, lão tổ Bạch gia sững sờ, người đàn ông âm trầm cũng sững sờ, bị thuốc mê làm gục? Chuyện gì đang xảy ra?
Hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là kết quả như vậy, nhưng biết được Dư Mạt đã chạy, lão tổ Bạch gia cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức dẫn người đuổi theo.
Nói gì cũng không thể để Dư Mạt chạy được, chuyện liên quan đến Phượng Huyết Linh Tinh.
Thấy vậy, người đàn ông âm trầm tò mò, cũng cùng đi theo, lão tổ Bạch gia cũng không ngăn cản.
Rất nhanh, càng nhiều Đại Thánh của Bạch gia xuất động, đến cả lão tổ cũng đích thân ra tay.
Thấy cha mình cũng tới, gia chủ Bạch gia tỉnh lại một mặt xấu hổ, hắn thật sự không ngờ rằng người của Đạo Nhất tông lại bỉ ổi như vậy, lại hạ độc, đúng là mẹ kiếp.
Vô số cường giả Bạch gia một đường phi nước đại, đuổi sát theo hướng Đạo Nhất tông rời đi.
Trước thực lực cường đại của Bạch gia, cuối cùng mọi người Đạo Nhất tông lại một lần nữa bị bao vây chặt ở biên giới Phong Châu.
Nhìn thấy số lượng người của Bạch gia càng đông hơn trước mắt, tất cả mọi người Đạo Nhất tông sắc mặt khó coi.
"Đám người này vẫn chưa xong à?"
Sao mà giống như thuốc cao da chó vậy, muốn rũ cũng không rũ bỏ được, nhất là Dư Mạt, trong mắt đã xuất hiện một tia giận dữ.
Nhưng người tức giận hơn bọn họ là gia chủ Bạch gia, khi hắn nhìn thấy Tề Hùng từ trong khoang thuyền bước ra, trong mắt đầy vẻ giận dữ quát.
"Tề Hùng, ta coi ngươi như huynh đệ, ngươi đối xử với ta như vậy?"
Có một khoảnh khắc như vậy, hắn thật sự cảm thấy rất hợp ý với Tề Hùng, hận gặp nhau muộn, nhưng mà cái tên chó chết này lại hạ độc mình, từ đầu đến cuối đều là tính kế, việc này khiến gia chủ Bạch gia cảm nhận được sự phản bội, trong lòng tràn đầy phẫn hận, huynh đệ gì, đạo hữu gì, đều mẹ nó là giả...
Bạn cần đăng nhập để bình luận