Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc - Chương 607: Lừa gạt, đến đánh lén (length: 7998)

Từ Kiệt nói rất trôi chảy, khiến cho Thôn Thiên Mãng đã bị dao động cũng không hề nhận ra điều gì không thích hợp.
Thậm chí nó còn cười nhìn Từ Kiệt.
Trong lòng nó thầm khinh bỉ.
"Nhân loại ngu xuẩn, ta đột phá nhờ bảo vật của ngươi đấy, vị của thiên kiêu nhân tộc, thật là rất lâu rồi ta chưa được hưởng qua."
Một người một rắn, mỗi bên đều có ý đồ riêng, thậm chí để phòng bất trắc, Thôn Thiên Mãng còn giả vờ cảm kích nói.
"Từ huynh thật khiến ta hận gặp nhau muộn a, không biết bảo bối kia ở đâu?"
"Ngay dưới đáy biển không xa."
"Vậy ta gọi mấy người bạn cùng đến, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, huynh thấy sao?"
"Vậy thì càng tốt."
Thôn Thiên Mãng sợ không bắt được Từ Kiệt, còn Từ Kiệt nghe vậy thì mắt sáng lên.
Thế là, Thôn Thiên Mãng rất nhanh gọi mấy đồng tộc đến, cùng Từ Kiệt đi về phía mặt biển xa xa.
Trên đường đi, vài con Thôn Thiên Mãng đều giả vờ vô tình nhìn Từ Kiệt từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy ý cười.
Nhân loại ngu xuẩn, thật sự cho là chúng ta vì bảo vật? Ha ha.
Trong mắt chúng, Từ Kiệt sớm đã là đồ ăn tới miệng rồi.
Chẳng bao lâu, sau khi rời xa tinh hạm của các đại tông môn, vài con Thôn Thiên Mãng liền lộ rõ bản mặt thật.
"Từ huynh, không biết bảo vật ở đâu?"
"Mau, mau đi thôi!"
"Thực ra Từ huynh không cần phải phiền phức vậy đâu, chúng ta đã tìm được bảo vật rồi."
"Ồ, vậy sao?"
"Không sai, ở ngay trước mắt đó thôi, Từ huynh chính là bảo vật tốt nhất trong mắt chúng ta đấy."
"Đã Từ huynh cùng ta vừa gặp đã thân, Từ huynh cũng sẽ không để ý hy sinh bản thân, để thành tựu ta đúng không."
Vừa nói, vài con Thôn Thiên Mãng đã bao vây Từ Kiệt lại.
Đối mặt với tình cảnh đó, Từ Kiệt không hề bối rối, cũng nở một nụ cười nói.
"Xà huynh nói thế thật khách sáo, đã quen nhau rồi, vậy ta tự nhiên nguyện ý vì xà huynh dốc một phần sức lực, chỉ có điều, xà huynh đối với ta cũng rất có ích, không biết xà huynh có bằng lòng hy sinh chút ít cho ta không?"
Hả? ? ?
Nghe vậy, vài con Thôn Thiên Mãng đều ngẩn người, có ý gì?
Nhưng mà, còn chưa kịp để chúng nghĩ nhiều, một trận pháp trong nháy mắt được kích hoạt, Triệu Chính Bình, Triệu Nhu, Vạn Tượng mọi người đều hiện thân.
Nhìn thấy Từ Kiệt quả nhiên lừa được vài con Thôn Thiên Mãng, ai nấy đều vô cùng hưng phấn.
"Được đấy sư đệ."
"Hắc hắc, chuyện nhỏ thôi."
Từ Kiệt chỉ mỉm cười.
Lúc này, sắc mặt của vài con Thôn Thiên Mãng đã hoàn toàn thay đổi, chúng tức giận nhìn Từ Kiệt nói.
"Nhân loại ti tiện, ngươi lừa chúng ta?"
"Các người cũng vậy mà."
"Bớt nói nhảm, động thủ!"
Để đề phòng bị Yêu Hoàng Bắc Châu phát hiện, Triệu Chính Bình và những người khác không nói nhảm, trực tiếp ra tay.
Vốn định âm mưu hại Từ Kiệt một vố, không ngờ người ta không những đông hơn mà còn mạnh hơn mình.
Thế là, không chống cự được bao lâu, vài con Thôn Thiên Mãng đã bị Triệu Chính Bình và mọi người lần lượt chém giết.
Sau khi xong việc, mọi người thu thi thể vào không gian giới chỉ, huýt sáo, làm như không có chuyện gì, quay về tinh hạm của Đạo Nhất tông.
"Hắc hắc, Trường Thanh à, xem chúng ta mang gì về cho ngươi đây này."
Hả? ? ?
Diệp Trường Thanh đang nằm phơi nắng trên boong tàu, bỗng thấy Từ Kiệt và mọi người hớn hở đi tới, liền nghi hoặc hỏi.
"Cái gì?"
"Tới đây, tới đây, vào trong rồi nói."
Họ làm ra vẻ thần bí, nhưng Diệp Trường Thanh vẫn theo cả đám vào nhà bếp, nhưng khi nhìn thấy thi thể mấy con Thôn Thiên Mãng bày ra trước mắt, Diệp Trường Thanh liền ngẩn người.
"Mấy người kiếm đâu ra thứ này vậy?"
"Hắc hắc, đánh dã ngoại thôi."
Hả? ? ?
Đông Châu không có Thôn Thiên Mãng.
Nhìn vẻ mặt phức tạp của Từ Kiệt và những người khác, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là yêu tộc Bắc Châu rồi.
Nhưng vì đã giết chết rồi, thì cũng hết cách.
Tối hôm đó, cơm tối của Đạo Nhất tông cũng là Thôn Thiên Mãng.
Có canh rắn, có thịt rắn kho tàu.
Mọi người thấy đồ ăn hôm nay, mắt ai nấy cũng sáng rực, chỉ là giống Diệp Trường Thanh, cũng tò mò không biết Thôn Thiên Mãng này từ đâu mà có.
Sau khi biết được là do Từ Kiệt và mọi người kiếm được, Tề Hùng còn đặc biệt để mọi người tới xem một chuyến.
Nhưng cuối cùng, hiếm thấy là Từ Kiệt và mọi người không những không bị trách phạt mà sang ngày hôm sau, yêu tộc Bắc Châu đột nhiên xảy ra chuyện lớn.
Mấy vị Yêu Vương của chúng không hiểu sao đều biến mất.
Cứ như bốc hơi khỏi nhân gian, không thấy yêu sống mà chết cũng không thấy xác, thật là kỳ quái.
Chỉ có Đạo Nhất tông là mang thi thể mấy Yêu Vương trở về, Diệp Trường Thanh nhìn những thi thể Yêu Vương này thì lẩm bẩm nói.
"Tông chủ, chúng ta có phải nên cẩn thận một chút không?"
Cái lăng mộ Đế kia còn chưa mở ra đâu, các ngươi hôm nay giết vài con Thôn Thiên Mãng, ngày mai lại mang vài Yêu Vương về, có nghĩ tới cảm nhận của người ta không vậy?
Nhưng Tề Hùng và mọi người không hề để ý tới.
"Hiếm khi mới có cơ hội thế này, không thử cho hết thì sao được."
Được thôi, nguyên liệu nấu ăn đã bày trước mắt rồi, Diệp Trường Thanh còn có thể nói gì.
Lại là một bữa tiệc thịnh soạn.
Những ngày sau đó, do lăng mộ Đế vẫn chưa mở, các thế lực lớn, người của các Đại Thánh địa chỉ có thể chọn cách chờ đợi.
Nhưng trong số đó, bị dày vò nhất chắc chắn là yêu tộc Bắc Châu rồi.
Vì mẹ nó sự tình quá vô lý, hôm nay thì không thấy mấy con yêu thú, ngày mai thì lại không thấy vài con Yêu Vương.
"Đạo Nhất tông, đáng chết Đạo Nhất tông!"
Nhưng dù sao thì giấy cũng không gói được lửa, vài vị Yêu Hoàng Bắc Châu rất nhanh đã nhắm tới Đạo Nhất tông.
Dù sao những yêu thú, Yêu Vương mất tích đó, mỗi người đều có tiếp xúc với người của Đạo Nhất tông.
Tuy quá trình hết sức kỳ quái, nhưng đều có liên quan tới Đạo Nhất tông.
Hoặc là bị dao động, hoặc là bị dụ dỗ, người của Đạo Nhất tông đơn độc đến, dùng thân làm mồi nhử, khiến yêu thú nổi lòng tham, sau đó không hiểu sao liền biến mất.
Lừa gạt, đánh lén những yêu tộc "thuần phác" của chúng.
"Đáng chết, tiếp tục thế này không ổn."
"Ta đã nói với chúng yêu, về sau thấy người Đạo Nhất tông thì tránh xa ra."
Không dám đối đầu với Đạo Nhất tông, chỉ có thể lựa chọn không quan tâm.
Nhưng cách làm này có hữu ích không? Đạo Nhất tông dùng thực tế để nói cho bọn chúng biết, không có tác dụng gì hết.
Bởi vì sau khi phát hiện, yêu thú Bắc Châu không để ý tới mình, thậm chí còn chẳng buồn trả lời, người Đạo Nhất tông dứt khoát bắt đầu dùng bảo vật dụ dỗ.
Thỉnh thoảng, ở nơi không xa của yêu tộc Bắc Châu lại đột nhiên xuất hiện bảo bối gì đó, và không một ngoại lệ, những bảo bối này đều có tác dụng cực lớn đối với việc tu luyện của yêu tộc.
Đối diện với bảo vật ngay trước mắt, một số yêu thú không thể kiềm lòng nổi, nổi lòng tham, sau đó cũng đi luôn không về.
Đã không lừa được, vậy thì trực tiếp dùng bảo bối dụ dỗ, mà mỗi món lại quý hơn món trước, thậm chí Yêu Vương nhìn thấy cũng không nhịn được đỏ mắt.
"Đáng chết, vì sao vẫn có yêu tộc liên tục mất tích?"
Khi biết được lại có yêu thú biến mất, vài Yêu Hoàng Bắc Châu đã hoàn toàn nổi giận, một Yêu Vương bên dưới thì cúi đầu trả lời.
"Vâng... … Dạo gần đây ở gần nơi đóng quân hay có bảo vật lạ xuất hiện, lại toàn là chí bảo, có một vài người không kiềm chế được nên..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận